Đọc truyện Cây Lớn Ở Phương Nam FULL – Chương 8
Ánh đèn sáng lóa chiếu vào mặt anh ta, anh ta nheo mắt, bóng tối trên mặt chỗ đậm chỗ nhạt, đôi môi hơi đỏ, đường nét rõ ràng.
“Xéo”.
Anh ta chửi rất dứt khoát, rất rõ ràng.
Nam Kiều bị anh ta giữ chặt ở trước mặt, mái tóc dài và quần áo trở nên xộc xệch.
Nam Kiều nghĩ đời này cô chưa từng nghe một câu chửi nào dứt khoát đến thế, giọng điệu tuy bình thường như vẻ trách móc và tức giận khi bị phá đám vô cùng tự nhiên.
Động mạch cổ ấm nóng của anh ta đập sát bên má cô, cơ thể dẻo dai rắn chắc như một con báo săn mồi.
Cô nhắm mắt lại, hai tay bấu lấy eo anh ta.
“A, Thời Việt đấy à”.
Đám người tách ra, một người đàn ông trung niên lực lưỡng bước ra, đầu lão béo tròn, bụng cũng béo tròn, tay cầm một đôi hạt hồ đào Mã Lão Tứ.
“Tao đang tìm mày đây, anh em mày nói hôm nay mày không ở đây.
Đúng là không có tình nghĩa chút nào”.
Lão từng bước lại gần, tươi cười nhưng giọng đầy ác ý.
Thời Việt cười nhạt mấy tiếng, đôi mắt nhìn lão ta đầy cảnh giác.
“Lâu lắm không nghe nói mày chơi gái”.
Lão cười hung dữ, “Cho anh Thái xem xem hàng ngon cỡ nào mà mày phải chơi ngay trong bãi để xe”.
Thời Việt kéo Nam Kiều ra sau lưng, lùi lại hai bước, dùng lưng ép cô vào cột sạc điện Tesla.
Anh chỉnh trang, cười uể oải: “Gái của tao mày xem được sao?”.
Anh Thái nghiêng đầu, đi quanh cột sạc điện một vòng, chép miệng bình phẩm: “Ái chà, em này cao vậy, chân dài tay dài, không phải là pê đê đấy chứ? Ha ha ha ha ha ha, Thời Việt, mày còn thích thể loại này nữa à?”.
Thời Việt cười nhạt: “Thích cũng không đến lượt mày, hôn được phía trên không với được phía dưới”.
“Mẹ mày…”.
Vừa nghe thấy Thời Việt chế giễu anh Thái lùn, mười mấy thằng đàn em phía sau liền rút vũ khí ra.
Tất cả đều là gậy đánh golf.
Anh Thái là người đầu tiên tức đến nỗi mắt trợn trừng, nhưng lại thả lỏng người ngay sau đó, cọ đôi hạt bồ đào trong tay vào nhau, phát ra tiếng “kẹt, kẹt”.
“Thời Việt này”.
Giọng lão đầy vẻ thân thiết như bề trên dạy bảo con cháu, “Nhớ hồi mày mới vào đời không, mày còn cung kính gọi tao một tiếng đại ca, bảo mày sang đông mày không dám sang tây, bảo mày đổi chó mày không dám đuổi gà.
Bây giờ mày to mồm thật, mặt vênh lên trời không coi ai ra gì.
Mẹ mày, không có chị An che chở, mày có dám hống hách như thế không?”.
Thời Việt mở bao thuốc, còn vứt cho anh Thái một điếu.
Anh châm thuốc, vẩy vẩy cây diêm, ngậm thuốc nói vẻ khinh bỉ: “Thời Việt này chỉ biết ai kiếm cơm dựa vào bản lĩnh người đó, không có bản lĩnh thì đừng có lôi chuyện cũ ra nói với tao”.
Anh Thái gật đầu: “Nói hay lắm, hôm nay ông muốn xử mày đấy.”
Thời Việt lạnh lùng nói: “Với bọn mày, trước nay tao luôn nước sông không phạm nước giếng, dựa vào đâu mà muốn xử tao?”
Anh Thái cũng cười nhạt, giơ tay chỉ đám người: “Dựa vào đâu à? Dựa vào việc mày cho bọn nó bán ở đây nhưng lại không cho người của ông mày vào”.
Thời Việt không nói gì, kéo Nam Kiều đi về phía đó.
Vẻ mặt lạnh lùng hà khắc tỏa ra từ người anh khiến đám người của anh Thái đang bao vây tự động nhường đường.
Có kẻ to gan, cầm gậy golf đập mạnh vào gáy Thời Việt, những mong hạ được anh bằng một đòn.
Nam Kiều không kịp bảo anh cẩn thận đã thấy vai anh chùng xuống, cánh tay hất về phía sau…
“Keng”.
Chiếc gậy golf rơi xuống đất, tên đó rống lên như lợn bị chọc tiết.
“Mày làm sao thế!”.
“Gãy xương rồi”.
“Sao mà gãy!”.
“Không biết là sao nữa! Đau quá!”
Không ai nhìn rõ Thời Việt ra tay thế nào, chỉ có thể im thin thít, nhìn anh kéo Nam Kiều đi tới cạnh một chiếc xe.
Thời Việt giơ cánh tay lên, đập xuống một cú vô cùng dứt khoát.
Chỉ cần một cú, tấm kính chịu lực ở cửa sổ xe đã rạn ra như mạng nhện, rơi loảng xoảng xuống đất.
Nam Kiều đứng gần anh mới rõ tay anh cầm một cái búa thoát hiểm rất nhỏ gọn dùng cho xe ô tô, đầu búa tròn nhắn sáng loáng mà sắc bén.
Anh đã có mặt trong bãi đỗ xe từ trước, vì cô nên mới lộ diện, mà khi lộ diện đã đề phòng sẵn.
“Lưu Thanh Sơn, ra đây!”.
Nam Kiều nhìn thấy người tối hôm kia từng chịu sự dạy dỗ của Thời Việt bị lôi thẳng từ trong xe qua cửa sổ.
Lưu Thanh Sơn quỳ dưới đất.
Thời Việt túm tóc gã để đầu gã ngẩng lên hướng về phía anh Thái: “Nói, tao cho mày bán ở đây bao giờ?”.
Phí trên Lưu Thanh Sơn còn người khác, hắn không dám nói.
Thời Việt cúi người, tay trái ép lên tai trái Lưu Thanh Sơn, tay phải cầm búa, dứ dứ bên tai phải gã, đầu búa tròn bằng kim loại lạnh toát dí vào lỗ tai gã hết lần này đến lần khác, khiến gã dựng hết tóc gáy.
“Mày có tin..
Thời Việt nói khẽ vào tai gã: “Tao đập một cái là đi đời hai cái tai mày không?”
Đầu búa kim loại lại giơ ra trước mắt gã, “Cả đôi mắt này nữa”.
“Á… em nói, em nói!”.
Lưu Thanh Sơn gào lên, gã là kẻ ham sống sợ chết, giờ còn để ý được gì nữa, Gã biết Thời Việt là người nói được làm được, mà làm nghề này, sao dám báo cảnh sát: “Anh Thái! Anh Thời không cho ai bán cả! Hai hôm trước em bán mới bị anh ấy đánh, trước đó là do em lừa anh! Anh xem…”.
Gã vé áo lên, để lộ ra mấy vết thương xanh xanh đỏ đỏ trên người.
“Ha, không có chút tình nghĩa nào!”.
Anh Thái nhìn đám Lưu Thanh Sơn.
“Nhưng cơ hội hôm nay quá tốt…”.
Anh Thái cười dữ tợn,nói với Thời Việt: “Ông mày vẫn muốn xử mày”.
Lão phất tay, đám đàn em liền vung gậy golf lên lao về phía Thời Việt và Nam Kiều.
“Chạy!”.
Thời Việt kéo Nam Kiều.
Họ chạy như bay trong bãi đỗ xe.
Thời Việt biết hết đường đi nước bước trong bãi đổ xe như mê cung này, tuy ánh đèn rất tối nhưng anh vẫn có thể kéo cô chạy như qua từng khe hở chật hẹp, từng góc quanh được thiết kế đặc biệt một cách chuẩn xác.
Vì bối cảnh gia đình, từ nhỏ Nam Kiều đã luyện chạy đường dài, sức lực tiềm tàng rất mạnh, thi chạy một trăm mét ở trường, thành tích của cô là mười hai giây lẻ một.
Trong lúc chạy điên cuồng, cô thấy Thời Việt quay sang nhìn mình một cái.
Chắc là vì cô luôn theo kịp tốc độ của anh, sức kéo từ cánh tay anh truyền tới tay cô không hề giống như đang kéo lê một cục nợ.
Nam Kiều thì lại muốn mắng anh một trận, vì khi phát hiện cô chạy giỏi, anh liền tăng tốc, nhưng việc đó xem ra không phải để thoát khỏi sự truy đuổi của đám người, mà chỉ vì anh muốn thử xem đâu là giới hạn của cô.
Đang chạy trốn còn nghĩ được đến việc này, Nam Kiều quả thực rất muốn cất lời mắng anh.
Nhưng cảm giác chạy thục mạng này quả là rất kích thích.
Nam Kiều hiếm khi được trải nghiệm cảm giác kích thích thế này, tuy nhiên cũng chẳng muốn nếm trải lần hai.
Tới bãi đỗ xe ở tầng ngầm thứ hai, Nam Kiều và Thời Việt đã cách đám người một đoạn ngắn.
Thời Việt dùng điều khiển từ xa mở cửa một chiếc xe, cùng Nam Kiều lên xe.
Lốp xe nghiến vào mặt đất phát ra tiếng ma sát nhức tai, chiếc xe lao vụt đi như một mũi trên rời dây cung.
“Mẹ nó chứ, vẫn còn đuổi theo à, bọn nó thù hận gì ghê gớm vậy!”.
Nam Kiều thắt dây an toàn, nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên thấy đằng sau có hai chiếc xe bám theo sát nút.
Thời Việt chửi thề nhưng không hề có vẻ hoảng sợ.
Ánh đèn và bóng râm hai bên đường lướt qua mặt anh ta loang loáng, đẹp lạ thường.
Anh đương nhiên không đi đường cầu Trường Hồng lúc nào cũng tắc để vào đường vành đai ba mà từ cầu Đông Đại cứ thế đi về hướng nam, toàn chọn những con đường nhỏ vắng vẻ không có đèn xanh đỏ, rẽ trái quẹo phải, có lúc gần như là đi sát tường hai bên trong ngõ nhỏ.
Nam Kiều cảm thấy đây là một Bắc Kinh khác mà cô chưa từng biết.
Thời Việt lái xe tới đường Bắc sông Thông Huệ mới hoàn toàn cắt đuôi được xe phía sau.
Anh giảm tốc độ, đi quanh bờ sông Thông Huệ.
“Hôm nay anh bị trừ điểm đấy”.
Nam Kiều nhìn thẳng phía trước.
“Dù sao cũng không phải xe tôi”.
“…Xe ai vậy?”.
“Khích Hạo”.
Nam Kiều nhớ lại một lúc: “Người đàn ông đi cùng anh – ông chủ quán bar á?”.
“Đúng”.
Thời Việt trả lời ngắn gọi.
“Vậy anh là ai?”.
Thời Việt cười ha ha , ánh mắt bình tĩnh nhìn đèn tín hiệu trước mặt, bình thản nói: “Cô Nam, cuối cùng cô cũng có hứng thú với tôi rồi”.
“Tôi tên gì?”.
Anh hỏi.
“…” Vừa rồi quả thực cô đã cố nhớ, nhưng sau màn chạy trối chết và đua xe tốc độ cao, cô lại quên mất.
“Xin lỗi anh, trí nhớ tôi có vấn đề về mặt này”.
Cô bình tĩnh nói.
Hiếm khi cô giải thích lý do với người hiểu lầm mình.
Đây có thể coi là ngoại lệ.
“Thế thì thú vị thật…” Thời Việt thích thú nhìn cô, “Vậy cô có nhớ là có một người như tôi không?”.
“Tôi nhớ anh, chỉ không nhớ tên anh”.
Nam Kiều nghiêm túc nói.
Thời Việt cười, “Xe này của ai?”.
“…” Nam Kiều hơi giận vì anh ta lại thử cô nhanh như vậy.
Thời Việt lại cười, trông rất đẹp trai, khác hẳn với vẻ lạnh lùng tàn nhẫn ở hầm để xe lúc nãy.
“Sao lại tới thế? Nhớ tôi à?”.
Nam Kiều chưa tựng bị ai trêu ghẹo một cách lộ liễu thế này, mặt cô hơi nóng lên, không biết trả lời như thế nào, đành nói tránh: “Tìm người”.
“Tìm ai? Bạn trai mới à?”.
Nam Kiều tuy hơi chậm hiểu nhưng cũng nhận ra sự giễu cợt có phần hà khắc trong lời anh, xem ra tối hôm đó uống say, cô đã nói gì đó khiến anh đoán được chuyện của cô và Châu Nhiên rồi.
Nghĩ tới đây, Nam Kiều nói: “Tôi đã chia tay với bạn trai cũ, nhưng anh ta không phải là bạn trai mới của tôi”
Cuối cùng Thời Việt cũng trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Hai người chuốc say cô tối hôm kia bị anh ta chuốc đến độ viêm tụy cấp, đã được đưa vào viện rồi”.
Anh nhìn Nam Kiều, “Coi như báo thù cho cô.
Người bạn này của cô ghê gớm thật đấy”.
Nam Kiều cụp mắt, chau màu, không có gì để nói.
Cô biết Thường Kiếm Hùng muốn giúp cô hả giận, nhưng nói thực lòng, cô không hề thích vậy.
Cô làm gì là cô lựa chọn, có hậu quả gì cô chấp nhận hết.
Cô không hề hận ai, kể cả Châu Nhiên, kể cả Hầu Dược và Cơ Minh.
Nam Kiều nghiêng người, Thời Việt đột nhiên nhìn thấy vết máu đỏ tươi thấm qua lớp áo sơ mi trắng trên cánh tay cô, trông vô cùng nổi bật.
“Giơ tay phải lên”.
Thời Việt dừng xe bên sông Thông Huệ, ra lệnh.
Nam Kiều không muốn, nhưng Thời Việt không cho cô cơ hội từ chối, anh rướn người qua, nắm lấy cổ tay cô giơ lên.
Từ khuỷu tay trở lên có một vết thương dài một tấc, sâu đến nổi hở cả thịt, vẫn còn đang chảy máu.
Nam Kiều không nói gì, vừa rồi người của Lưu Thanh Sơn cầm dao tấn công Thời Việt, cô ngăn cản, bị dao chém sượt qua.
Thời Việt lại lạnh lùng nhìn cô: “Lần trước cô nôn ra xe tôi còn chưa xử lý xong, hôm nay lại làm xe Khích Hạo dính đầy máu.
Sau này, tôi còn cho cô lên xe được nữa không đây?”.
Nói rồi anh đột ngột đạp chân ga, chiếc xe lao về phía trước.
“Tôi không muốn đi viện”.
Muộn thế này chỉ có thể vào khoa cấp cứu, Nam Kiều không chịu nổi cảnh tượng ở đó.
“Tùy cô”.
Nam Kiều muốn về viết tiếp phần mềm, Thời Việt bèn chở cô về văn phòng Tức Khắc Phi Hành, mua thuốc và bông băng ở cửa hàng thuốc dưới lầu.
Tức Khắc Phi Hành nằm trong trung tâm phục vụ các công ty khởi nghiệp công nghệ cao ở gần công viên Triều Dương.
Sau khi rời Trung Quang Thôn đến sống ở khu Triều Dương, Thời Việt hiếm khi lại được nhìn thấy tòa nhà văn phòng nào cũ kỹ sơ sài như vậy.
Dù là ở Trung Quan Thôn, các tòa nhà văn phòng mới xây bây giờ cũng đều có tường kính rất hiện đại, không khác gì ở các khu CBD, đêm đến là rực rỡ đèn màu.
Còn khu trung tâm phục vụ các công ty khởi nghiệp này vẫn là nhà quét vôi kiểu cũ.
May là các thiết bị bên trong cũng khá đầy đủ.
Thời Việt cầm thuốc đi sau Nam Kiều, nhìn cái cổ cao cao và lá cờ đỏ sậm nhỏ xíu sau mông cô, mỉm cười.
Nam Kiều nhìn thấy nụ cười đó qua kính thang máy, liền hỏi: “Anh cười gì?”.
Thời Việt nói: “Tôi đang nghĩ may mà là cô Nam”.
Nam Kiều không hiểu: “Tại sao?”.
Thời Việt nói: “nếu là cô gái khác, đi giày cao gót, mặc váy ngắn thì chạy thế nào? Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đòn”.
Nam Kiều thầm nghĩ: Người đàn ông này cũng có chút tình nghĩa, không bỏ rơi phụ nữ để chạy một mình.
Thế nhưng Thời Việt lại chậm rãi nói: “Có điều nếu thế thì tôi còn ra mặt làm gì?”.
Nam Kiều cảm thấy không nên tùy tiện đánh giá về người này.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm, người trong văn phòng đã về hết từ lâu.
Nam Kiều dẫn Thời Việt vào thẳng phòng thực nghiệm của cô.
Trong này không khác nhà cô là bao, linh kiện máy bay nằm la liệt khắp nơi, hơn nữa còn có thêm mấy chiếc máy tính và trạm điều khiển mặt đất, các loại đèn báo hiệu nhấp nháy, càng làm cho không gian trở nên hỗn loạn.
Một mặt tường khác thì toàn là sách vở tài liệu, thoạt nhìn cảm thấy kín như bưng.
Phòng thực nghiệm này chính là nơi chủ chốt nhất của Tức Khắc Phi Hành.
Ngoài Ôn Địch và một số nhân viên nòng cốt của các nhóm ra, gần như không ai vào đây cả.
Nam Kiều cho Thời Việt vào không phải vì tin tưởng anh hoàn toàn, mà chỉ vì máy bay có tính chuyên nghiệp quá cao, người bình thường có nhìn tháy cũng không hiểu.
Thời Việt rõ ràng là người mắc bệnh sạch sẽ, trong phòng thực nghiệm có chiếc ghế xoay màu đen mà anh không hề ngồi.
Nam Kiều cảm thấy hơi ngại: “Xin lỗi anh, chỗ tôi hơi lộn xộn…”.
“Cô khiêm tốn quá”.
“…”
Nam Kiều không nói gì nữa, cô biết nếu so tài ăn nói, cô hẳn không bằng một phần vạn anh ta.
Thời Việt giúp Nam Kiều xử lý vết thương, lơ đãng hỏi:
“Cô Nam năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Nam Kiều không tránh né câu hỏi này như các cô gái khác: ” Hai mươi bảy”.
“Người ở đâu?”.
“Tỉnh H”.
“Tiếng phổ thông của cô rất tốt, tôi không nghe ra khẩu âm miền Nam đấy”.
Thời Việt cười, chính anh cũng nói không chuẩn một số âm.
“Mười hai tuổi cùng gia đình đến Bắc Kinh”
“Anh thì sao?”
“Tôi á?”.
Thời Việt cười cười, nụ cười của anh khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì, “Vô công rồi nghề, cái gì ra tiền thì làm”.
Anh vỗ cánh tay đã được băng bó của Nam Kiều : “Xong rồi”.
Nam Kiều giơ tay lên xem, vết thương được băng bó rất đẹp và gọn ghẽ, phải luyện tập lâu lắm mới làm được như vậy.
“Cảm ơn”.
“Tôi cứu cô một lần, cô đỡ dao cho tôi một lần, xem như hòa”.
Thời Việt bước tới bên giá sách, lướt nhìn từ trên xuống dưới.
Anh từ từ phát hiện ra rằng phòng thực nghiệm của Nam Kiều được sắp xếp có trật tự trong sự mất trật tự.
Tất cả sách vở và tài liệu đều được phân loại, xếp theo bảng chữ cái hoặc thời gian.
Anh rút ra một tập tài liệu mỏng.
Tập tài liệu này rất mỏng và giòn, là giấy in loại A4 thông thường, tuy bảo quản rất cẩn thận nhưng mép giấy bợt màu vì cũ kỹ.
Đó là một bài luận văn tiếng Anh chép tau, chữ viết tháu nhưng toát lên vẻ sắc bén.
Trên tập tài liệu, Nam Kiều có đánh dấu: Bước phát triển đột phá của nghiên cứu MEMS.
Nam Kiều chỉnh trang quần áo, quay đầu lại thấy Thời Việt đang cầm tài liệu nhìn căm chú, bèn lại gần hỏi: “Xem gì thế?”.
Thời Việt như hơi giật mình nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, vẩy vẩy tờ giấy trong tay: “Cả bài chỉ hiểu mỗi dòng năm 200X”
Lời anh nói khiến Nam Kiều cũng nhoẻn miệng cười.
Thời Việt tiếp: “Lúc đó cô Nam mới mười sáu tuổi nhỉ? Vậy mà đã xem tài liệu chuyên sâu vậy rồi”.
Nam Kiều cầm tập tài liệu lên xem, khẽ nở nụ cười hiếm hoi: “Bài luận này…”.
Cô ngẩng đầu lên nói: “Bài luận này là do một người bạn cho tôi xem.
Sau khi đọc xong, tôi đột nhiên nhận ra tưởng tượng của mình đã có thể thành hiện thực rồi, nên tôi nói với bố muốn ra nước ngoài học”.
Cô chỉ tên tác giả trên bài luận chép tay: “Tác giả bài luận sau này trở thành thầy hướng dẫn của tôi”.
Thời Việt mỉm cười, đặt tài liệu về chỗ cũ.
“Cô Nam, tôi về đây”.
Nam Kiều hơi sững lại, cảm thấy có phần đột ngột, cũng thấy nụ cười của anh dường như có chút thay đổi, nụ cười này giống như nụ cười chuyên dành cho khách hàng mà tối đó cô thấy trong quán bar.
Cô thà nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh trong bãi đỗ xe, ít nhất nó khiến cô thấy chân thực.
Nam Kiều khẽ chau mày, gật đầu.
Nam Kiều tiễn Thời Việt đến thang máy, tuy khó xử nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Xe của anh…!xin lỗi, bây giờ công ty tôi gặp khó khăn, tạm thời không thể bồi thường cho anh.
Đời sau này tôi…”
Tiếng “tinh” vang lên, thang máy đến rồi.
Thời Việt nhìn thang máy, cửa thang đã mở nhưng anh không bước vào.
“Cô Nam, nghe nói công ty cô cần huy động vốn”.
Nam Kiều gật đầu.
Thời Việt nhìn cô, mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, cô Nam cần tiền có thể tìm tôi”.
Nam Kiều hơi ngạc nhiên.
Tìm anh ta? Góp vốn ư? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó bao giờ.
Thời Việt dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Chỉ có cô Nam không nghĩ tới, chứ không có gì Thời Việt này không làm được”.
Nam Kiều cảnh giác hỏi: “Anh giúp người khác làm trung gian đầu tư à?”.
Thời Việt vẫn cười, lắc đầu đáp: “Vốn của tôi”.
Nam Kiều nhớ đến chiếc xe của anh.
Ấn tượng của cô về anh vẫn luôn hoặc là quản lý quán bar giúp cô gọi rượu ở Mộng Cảnh Tỉnh Táo, hoặc là người đàn ông tàn nhẫn lạnh lùng trong hầm để xe.
Có lẽ là do định kiến, nhưng cô luôn nghĩ nhà đầu tư phải có bằng cấp cao, có kiến thức chuyên môn vững vàng.
Thời Việt không giống người như thế, nhưng nhìn chiếc xe kia…!quả thực anh ta có khả năng đầu tư khoản tiền này.
Thời Việt cười cười: “Mười bốn triệu, tôi muốn 40% cổ phần, cô Nam thấy sao?”.
Nam Kiều buột miệng không cần suy nghĩ: “Không được”.
Đề nghị nàu của anh ta tương đương với việc giảm 12,5% giá trị cổ phần.
Điều quan trọng hơn là nó còn có nghĩa cô phải bán 10% cổ phần, chỉ còn 50%.
Còn 10% là của các thành viên khác trong nhóm sáng lập, cô không muốn lần huy động vốn này khiến cổ phần của họ bị giảm đi.
Thời Việt nói: Cô Nam cứ suy nghĩ đi, chỉ cần cô cần, ngay ngày mai, toàn bộ tiền sẽ được chuyển vào tài khoản.
bây giờ thị trường gặp nhiều khó khăn, huy động vốn cũng khó, tôi hạ giá như thế là đã rất hợp lý rồi.
Nếu để tôi định giá có lẽ còn chưa đến một nửa số đó”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn anh: “Anh làm thế là thừa nước đục thả câu”.
Thời Việt cười nhạt: “Cô Nam, tôi là người làm ăn”.
Thang máy lại mở ra lần nữa, Thời Việt bước vào, hai ngón tay chụm lại cấn lên trán, cười nhàn nhã nói: “Cô Nam cứ từ từ suy nghĩ, hẹn gặp lại”.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, hai người một trong một ngoài, một nắm chắc phần thắng, một sững người bất động.