Đọc truyện Cây Lớn Ở Phương Nam FULL – Chương 34
Nam Kiều bị dội một chậu nước lạnh vào người.
Bây giờ đang là giữa đông, khi lái xe cô không mặc áo bông, lúc bị anh Thái kéo ra khỏi xe, trên người cô chỉ có độc chiếc sơ mi bằng vải cotton dày.
Người cô đã như sắp đông thành đá sau khi bị dội nước như vậy.
Cô giật mình tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở bên rìa một ngọn núi hoang, trước mặt là anh Thái đang cười hung tợn, tay Mã Lưu mặt đầy sát khí và đồng bọn khác.
“Ê, con bé kia! Hôm nay chỉ có một mình mày thôi à?”.
Nam Kiều nhanh chóng tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn anh Thái.
Hai bàn tay bị trói quặt phía sau lén mở thiết bị định vị GPS trên chiếc vòng tay.
Trừ lúc kiểm tra chức năng theo dõi của máy bay, cô thường rất ít khi sử dụng chức năng này.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải nguy hiểm thế này nên chưa từng kết nối vòng tay với các thiết bị khác, trừ điện thoại của Thời Việt.
Cô vốn không thích dùng điện thoại di động, lúc đến núi tuyết Cống Ca, Thời Việt lo cô bị lạc, bèn dùng điện thoại của mình kết nối với vòng tay của cô.
Bây giờ cô đột nhiên bật thiết bị định vị GPS, chắc Thời Việt sẽ nhận được thông báo của điện thoại chứ? Anh sẽ hiểu cô gặp rắc rối chứ? Nhưng bây giờ anh đang ở đâu, có thể kịp thời đến đây không?
Mọi thứ đều quá mơ hồ, điều duy nhất cô có thể làm là kéo dài thời gian.
Anh Thái thấy vẻ mặt đờ đẫn không cảm xúc của cô, tưởng cô là người chậm chạp, bụng nghĩ bạn gái Thời Việt ngoài xinh xắn ra thì đúng là quái thật, không biết tại sao Thời Việt lại cắt đứt với chị An chỉ vì con bé này.
Lão hỏi Nam Kiều: “Băng ghi hình đâu?”.
Nam Kiều nhìn bàn điều khiển màn hình phẳng Long Đầu cầm trong tay, lạnh nhạt đáp: “Không phải các người đã lấy được rồi sao?”.
Hai viên hồ đào trong tay anh Thái va vào nhau lách cách, lão cười gằn: “Đừng giở trò mèo với tao! Tao biết hình ảnh ghi được từ máy bay của chúng mày sẽ được tải lên “đám mây”! Ông mày chỉ lấy cái tablet này của mày thì có tác dụng gì?”.
Nam Kiều im lặng nhìn anh Thái.
Anh Thái nói: “Gái, ngoan ngoãn nói cho anh Thái biết máy chủ “đám mây” của bọn mày ở đâu, rồi hủy đoạn băng ghi hình đó ngay, nếu không…”.
Lão nhấc nhấc khẩu súng đen ngòm trong tay, dí vào thái dương Nam Kiều, “Anh Thái đành phải lấy mạng mày thôi!”.
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Tùy ý giết người, các người biết pháp luật là gì không?”.
Anh Thái cười hề hề: “Con bé này ngây thơ quá, lại còn nhắc đến pháp luật với ông mày.
Đoạn băng ghi hình bị truyền ra ngoài cũng chết, đánh chết mày thì chưa chắc đã chết, vậy tất nhiên phải đánh mày rồi”.
Lão dí mạnh khẩu súng vào đầu cô, hung tợn nói: “Ở đâu? Nói!”.
“Máy chủ ở công ty tôi”.
…
Thường Kiếm Hùng nhận được điện thoại của Lưu Bân, cậu trợ lý người Sơn Đông của mình:
“Tổng giám đốc Thường, có anh em phát hiện một chiếc xe mang biển số giả trên đường cao tốc Bắc Kinh – Thừa Đức, có lẽ đó chính là chiếc xe cướp xe chuyển tiền của chúng ta lần trước”.
Đôi mày sắc của Thường Kiếm Hùng đột nhiên chau lại: “Chắc không?”.
Lưu Bân nói: “Chắc chắn.
Chiếc xe này đã được sơn mới, nhưng người anh em kia là người phụ trách vận chuyển, nói trên thân xe có một vết lõm, anh ta nhớ rất rõ”.
Ba ngày trước, Bảo vệ Chấn Viễn bị cướp một chiếc xe chuyển hàng ở ngoại thành Bắc Kinh, trong xe chở toàn kim cương chất lượng cao, tổn thất lên đến gần trăm triệu tệ.
Vụ cướp này rõ ràng là đã được lên kế hoạch từ lâu, Bảo vệ Chấn Viễn làm công việc này thường xuyên, không ngờ lần này lại bị cướp hàng! Sau đó, công ty đã lập tức phối hợp với cảnh sát tiến hành điều tra, có điều đến nay vẫn chưa bắt được thủ phạm thật sự.
Thường Kiếm Hùng bận bù đầu bù cổ, việc lô kim cương này bị mất gây tổn thất lớn là một chuyện, nhưng điều quan trọng nhất là uy tín của Bảo vệ Chấn Viễn.
Nếu chuyện này không được giải quyết gọn gàng, sau này ai còn dám mời Chấn Viễn vận chuyển loại hàng quý giá như thế này nữa? Danh tiếng vàng mà cả gia tộc xây dựng bao nhiêu năm qua không thể bị hủy trong tay anh ta được.
“Đúng là gan to tày trời, thay đổi bề ngoài xong còn dám lái ra đường!”, Thường Kiếm Hùng chửi một câu rồi đứng dậy nói: “Bảo anh em theo dõi bọn chúng thật chặt và báo cảnh sát ngay! Cậu và tôi lập tức đuổi theo!”.
Thường Kiếm Hùng đợi Lưu Bân đến, cùng cậu ta lái một chiếc SUV, mang theo hai khẩu súng săn trang bị cho đội bảo vệ rồi đuổi theo chiếc xe kia.
Đã hơn mười giờ đêm, sắc trời tối đen.
Thường Kiếm Hùng đích thân lái xe, Lưu Bân đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, hỏi hai câu xong liền cúp máy, nói với Thường Kiếm Hùng: “Còn có mấy chiếc xe đồng bọn khác đi cùng chiếc xe kia, giờ đang lái về phía công viên Triều Dương.
Trong đó có một chiếc hình như đang nhốt một cô gái mặc sơ mi trắng, nghe người anh em đó miêu tả có vẻ rất giống Nam Kiều.
Chiếc xe đó chưa biết chừng đang đến Tức Khắc Phi Hành”.
Thường Kiếm Hùng lập tức nghiêm mặt.
Anh ta đưa điện thoại của mình cho Lưu Bân: “Gọi cho tổng giám đốc Ôn của Tức Khắc Phi Hành xem có biết đã xảy ra chuyện gì không.
Nếu đúng là Nam Kiều thì báo ngay cho Nam Cần, nhờ xem có thể liên lạc với cảnh sát, cử người tới chi viện không.
Gần đây Tức Khắc Phi Hành tham gia “Chiến dịch Dông Tố”, tôi sợ là Nam Kiều xảy ra chuyện rồi”.
“Có cần gọi thêm mấy anh em nữa không?”, Lưu Bân hỏi.
“Không kịp rồi!”, Thường Kiếm Hùng nói, “Chúng ta qua đó trước đã”.
…
Nam Kiều bị anh Thái giải vào phòng thực nghiệm của Tức Khắc Phi Hành.
Mấy tay chân thân tín như Mã Lưu, Long Đầu đi sát phía sau, những người khác ở ngoài canh gác.
Vào giờ này, văn phòng của Tức Khắc Phi Hành không một bóng người, cả tòa nhà cũng không có ai.
Nam Kiều trước sau luôn bình tĩnh, hoàn toàn làm theo chỉ thị của anh Thái mở máy tính, xóa đoạn băng ghi hình trên đám mây, đồng thời xóa sạch tất cả số liệu và ghi chép về chuyến bay thử hôm nay.
Anh Thái nhìn chằm chằm vào các thao tác của cô, không phát hiện có gì sai sót.
Lão vẫn không yên tâm, đưa mắt ra hiệu cho Mã Lưu, mấy tên đàn em đập nát tất cả thiết bị máy chủ của Tức Khắc Phi Hành.
Nam Kiều vô cảm, mắt ánh lên tia lạnh.
Xong xuôi, cô nhìn anh Thái, anh Thái cũng nhìn cô chằm chằm.
“Tôi đi được chưa?”, cô lạnh lùng hỏi.
Anh Thái nhìn cô một lúc lâu, nói: “Biến đi”.
Trước đó, lúc cô hôn mê, lão đã lục soát người cô, tin chắc cô không có các thiết bị lưu trữ như điện thoại và USB.
Nam Kiều ra khỏi văn phòng, bấm thang máy đi xuống.
Anh Thái nhìn bóng cô biến mất sau cửa thang máy, hai hàng lông mày ngắn và rậm cau lại.
Không ổn.
Còn có chỗ nào đó không ổn.
Trực giác của lão nói với lão rằng đứa con gái mà Thời Việt yêu không thể đơn giản như vậy được.
Lão đột ngột rống vào bộ đàm: “Con bé đó đi xuống rồi, chặn nó lại cho tao!”.
Ở trong thang máy, Nam Kiều bấm tất cả các tầng, sau đó từ tầng dưới lao ra ngoài, chạy về phía đường thoát hiểm ở đầu kia của tòa nhà.
Thế nhưng chạy xuống được mấy tầng, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ phía dưới chạy lên, tốc độ rất nhanh.
Nam Kiều thầm nghĩ tiêu rồi.
Trước khi xuống núi, cô đã một bản của đoạn băng ghi hình đó vào vòng tay, vì vậy, dù bản lưu trữ trên “đám mây” bị xóa, cô vẫn có thể chuyển chứng cứ quan trọng này cho cảnh sát.
Nhưng xem ra sau khi thả cô, anh Thái đã hối hận, cho người vây bắt truy đuổi cô ở mọi lối vào tòa nhà rồi.
Cô vội vã quay người chạy lên trên.
Cô có thể chạy thoát không? Còn có thể không? Trong lòng cô cũng vô cùng căng thẳng.
Đoạn băng ghi hình này đủ để đưa tất cả băng nhóm của anh Thái vào chỗ chết.
Chúng chắc chắn sẽ điên cuồng truy bắt cô.
Khi chúng phát hiện quả thực cô vẫn còn lưu một bản, chúng có còn thả cô đi dễ dàng như vậy không?
Dù thế nào, cô cũng không thể bỏ cuộc.
Gắng gượng thêm một khắc là thêm một phần hy vọng hóa nguy thành an.
Trong lòng cô đột nhiên có một niềm tin chắc chắn rằng Thời Việt nhất định sẽ cứu cô.
Dù anh không đến kịp, chắc chắn anh cũng sẽ báo cho những người khác đến giúp cô.
Người ở phía sau vẫn truy đuổi không ngừng, cô chạy một mạch lên tầng thượng của tòa nhà.
Màn trời tối đen như mực, lấp lánh vài ngôi sao.
Quần áo trên người cô vẫn ướt sũng, gió lạnh buốt da buốt thịt khiến cô run rẩy, răng va vào nhau lập cập.
Trên sân thượng có một cái bể chứa nước, nắp bê tông trên miệng bể mở một nửa, bên trong nổi lềnh phềnh lá khô và một ít băng vụn khá to.
Mấy ngọn đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng trắng xám dưới lồng chụp bằng sắt trông vô cùng lạnh lẽo.
Nam Kiều lùi lại từng bước, anh Thái áp sát từng bước.
Mã Lưu cầm một khẩu súng hằm hằm đi theo phía sau.
“Gái, mày cũng giảo hoạt như thằng Thời Việt vậy”.
Anh Thái cười dữ tợn, cái mặt béo tròn trông vô cùng đáng ghét trong ánh đèn lạnh lẽo.
Sau lưng Nam Kiều chính là bức tường lạnh ngắt, lắc đầu.
Anh Thái giơ tay ra, Long Đầu lập tức đưa cho lão một con dao sáng quắc.
Anh Thái cầm dao vạch vạch trước mặt Nam Kiều, nghiến răng hỏi:
“Nói, còn bản nào không? Mày dám giở trò với tao là tao rạch nát mặt mày!”.
Nam Kiều bình tĩnh đáp: “Không”.
Xoẹt một tiếng, con dao trong tay anh Thái rạch một vệt máu nhỏ trên mặt Nam Kiều, trên làn da tái xanh vì lạnh, máu đỏ ứa ra.
“Có còn không?”.
Nam Kiều lạnh lùng: “Không”.
“Khốn kiếp, còn không nói thật à!”.
Con dao trong tay anh Thái định ấn xuống, đột nhiên nghe thấy phía dưới vang lên mấy tiếng “pằng pằng”.
Có người hét lên: “Anh Thái, có hai người mang theo súng săn!” Sau đó, một tiếng súng khác lại vang lên, kẻ đó im bặt.
Anh Thái túm cổ áo Nam Kiều, vứt cô cho Long Đầu, nói: “Trông chừng nó!”.
Lão nghiến răng nói với Mã Lưu: “Có người đến rồi, chắc chắn cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng đến đây, giải quyết nhanh gọn rồi chuồn!”.
Lão và Mã Lưu mỗi người cầm một khẩu súng, canh ở lối lên sân thượng, năm, sáu tên khác cảnh giác đứng bên cạnh.
Lối lên sân thượng dễ thủ khó công, Thường Kiếm Hùng và Lưu Bân thử mấy lần, đạn trong hai khẩu súng đã gần hết nhưng vẫn không xông lên được.
Hai người đưa mắt ra hiệu với nhau, Thường Kiếm Hùng nhảy lên chiếc cửa sổ cao ở bên cạnh dưới sự trợ giúp của Lưu Bân.
Anh ta vươn người ra ngoài, cơ thể cao lớn vạm vỡ vươn lên trên, bám vào lan can bằng sắt trên sân thượng, đu người nhảy lên rồi xả đạn một vòng, bắn gục mấy tên.
Nhân lúc anh Thái và Mã Lưu phân tâm, Lưu Bân cũng đột ngột xông lên, bắn trúng tay Mã Lưu, súng rơi xuống đất, hai người liền xông vào đánh nhau bằng tay không.
Mã Lưu là tay sai dũng mãnh số một dưới quyền anh Thái, không phải tay vừa, Lưu Bân đánh với hắn một chín một mười, bất phân thắng bại.
Thường Kiếm Hùng dùng hai cây cột bê tông làm nơi ẩn nấp, đánh ngất mấy tên lâu la.
Loại súng shotgun đội bảo vệ sử dụng tuy có hỏa lực mạnh ở cự ly gần nhưng lại không có khả năng bắn xuyên tường, không có khả năng sát thương.
Súng của anh ta đã hết đạn nhưng anh Thái lại men sát tường, từng bước tiến lại gần.
Thường Kiếm Hùng lạnh lùng nghe tiếng động phía sau bức tường, đặt khẩu shotgun xuống, đeo găng tay cao su vào, rút ra khẩu súng ngắn luôn mang theo người.
Anh Thái giơ súng lên.
Lưu Bân và Mã Lưu vẫn đang quần thảo với nhau, Lưu Bân thấy Thường Kiếm Hùng gặp nguy hiểm, bèn đạp Mã Lưu ra rồi đấm rơi súng trong tay anh Thái! Thường Kiếm Hùng lao ra từ phía sau cột bê tông, chĩa súng thẳng vào anh Thái.
Anh Thái to béo là vậy nhưng lại nhanh nhẹn túm lấy áo Lưu Bân, thuận thế kéo cậu ta lại.
Pằng một tiếng, viên đạn bắn trúng lưng Lưu Bân.
Lưu Bân không kịp kêu lên một tiếng, đầu đã oặt xuống.
Lưu Bân chết rồi! Lưu Bân bị anh ta ngộ sát rồi!
Thường Kiếm Hùng dù có được huấn luyện nhiều thế nào, đã từng trải qua bao nguy hiểm, vẫn ngớ người khi tự tay giết chết đồng đội.
Mã Lưu vội nhặt khẩu súng dưới đất lên, chĩa thẳng về phía Thường Kiếm Hùng.
“Thường Kiếm Hùng, cẩn thận…!”, Nam Kiều vừa hét lên đã bị Long Đầu bịt miệng.
Dù cô có khỏe nhưng không đọ lại được với loại đàn ông như Long Đầu.
Đúng lúc này, một bóng người từ cửa sân thượng phía sau lao tới, đè Mã Lưu xuống đất, nhanh như chớp cướp được khẩu súng trong tay hắn, vứt vào bể chứa nước bên cạnh.
“Thường Kiếm Hùng, mày ngu à!”.
“Thời Việt!”, Nam Kiều vùng ra khỏi tay Long Đầu, kêu lên vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc! Người toàn thân bụi bặm, mặc một chiếc áo jacket màu lam, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, sắc mặt tối sầm kia, không phải Thời Việt thì còn là ai nữa!
Thường Kiếm Hùng nghe thấy tiếng chửi quen thuộc liền bừng tỉnh, bắn về phía anh Thái.
Thế nhưng lão ta đã lao sang một bên, tránh được viên đạn rồi gầm lên: “Long Đầu, giết con bé đó cho tao! Rút!”.
Long Đầu nhận lệnh của anh Thái, dùng khuỷu tay siết mạnh cổ họng Nam Kiều.
Cô giãy giụa kịch liệt, Long Đầu không giữ đươc cô bèn kéo cô về phía bể nước!
Mã Lưu ngã lăn dưới đất, bám chặt lấy Thời Việt.
Nhìn thấy Nam Kiều sắp bị kéo vào bể nước, mắt Thời Việt vằn đỏ, anh dồn hết sức lực vào hai tay, hai cánh tay của Mã Lưu trật khớp kêu “rắc rắc”.
Anh đá văng Mã Lưu sang một bên, lao về phía Long Đầu!
Anh Thái và Thường Kiếm Hùng đang ở thế giằng co.
Nửa người Nam Kiều đã ở trong bể nước, cô đã bị đông cứng không còn cảm giác gì cả, ngón tay bám vào thành bể theo bản năng.
Thời Việt đạp văng Long Đầu xuống đất, đạp gãy mấy cái xương sườn của hắn, Long Đầu gào lên: “Tao giết chết bạn gái mày!”.
Hắn dùng mảnh bê tông vụn đập vào ngón tay đang bám thành bể của Nam Kiều, cô thả tay ra, cả người rơi xuống bể chứa nước sâu không thấy đáy, trên bề mặt nổi lềnh bềnh băng vụn!
Tòa nhà vườn ươm này là một tòa nhà kiểu cũ, để bơm nước lên cao, không biết bể chứa nước này sâu bao nhiêu.
Người Nam Kiều bị đông cứng, cả cơ thể chìm xuống dưới như một cục gạch.
Thời Việt giơ tay ra tóm lấy, nhưng chỉ chạm vào đầu ngón tay cô.
Thời Việt khẩn trương cởi chiếc jacket bên ngoài, nhảy theo xuống cái bể chứa toàn nước đá.
Con người chỉ có thể chịu đựng được tối đa bảy phút khi ở dưới nước, nói gì tới Nam Kiều đã bị đông cứng trước đó bao lâu như vậy.
Thời Việt gần như chạy đua với thời gian, vừa vớt được cô ở dưới đáy bể liền lập tức kéo cô lên mặt nước.
Ra khỏi bể chứa, anh bế cô nấp sang bên cạnh, ngước mắt nhìn Thường Kiếm Hùng và đám anh Thái đang quần thảo với nhau.
Súng của anh ta và anh Thái đều rơi dưới đất, hai người tranh nhau súng, anh ta đá văng khẩu súng của anh Thái ra khỏi sân thượng.
Mấy tên canh gác ở dưới lại lên giúp sức cho anh Thái, Thường Kiếm Hùng tuy dũng mãnh nhưng một mình khó địch lại được nhiều người, nhiều lúc bị đám lâu la cản trở, phải thủ thế nhiều hơn.
Thời Việt thấy Thường Kiếm Hùng vẫn còn chống đỡ được một lúc, bèn nhanh chóng lột áo sơ mi của Nam Kiều ra, lau nước lạnh trên người cô, vắt hết nước trên tóc cô.
Anh mặc chiếc jacket dày có lớp lót bên trong của mình cho cô, lau hết nước trên người mình đi, dùng hơi ấm trên người mình ủ ấm cho cô.
Anh không ngừng thổi hơi ấm lên người cô, bấm vào huyệt Nhân Trung của cô: “Tỉnh dậy đi! Nam Kiều!”.
Nam Kiều vốn rất khỏe, cô ho mấy tiếng, khạc ra một ít nước rồi tỉnh lại.
Thời Việt kéo hai lớp khóa trên chiếc áo jacket cho cô, nói: “Anh đi giúp Thường Kiếm Hùng”.
Trên sân thượng, người ta đã có thể nhìn thấy đèn xe cảnh sát lấp lóa phía xa và nghe thấy tiếng còi hú vang.
Anh Thái không muốn kéo dài cuộc đấu, cùng đám tay chân tấn công Thường Kiếm Hùng như dã thú hung bạo.
Hai cánh tay trật khớp của Mã Lưu cũng được nắn lại, tuy yếu đi một chút nhưng hắn vẫn mạnh như một con sói! Những con dao trong tay đám này sáng quắc, Thường Kiếm Hùng đánh ngã được mấy tên, trên người cũng thêm vô số vết thương.
Thời Việt còn chưa kịp đến nơi, Thường Kiếm Hùng liền tìm cơ hội định nhặt khẩu súng dưới đất lên, ai ngờ chân Mã Lưu lại nhanh như cắt đá văng khẩu súng, tình cờ để nó trượt đến chân Thời Việt.
Anh Thái và mấy người Mã Lưu phối hợp ăn ý, ba trước một sau, anh Thái đứng phía sau hai tay cầm hai con dao, năm con dao cùng lúc đâm về phía Thường Kiếm Hùng tay không tấc sắt!
Thời gian như ngừng lại vào giây phút đó.
Thời Việt nảy ra hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ trong tích tắc.
Trên khẩu súng này không có dấu vân tay.
Thường Kiếm Hùng đeo găng tay cao su, anh thấy rất rõ.
Mà khẩu súng này đã giết chết một người vô tội.
Giữ súng trái phép, vi phạm luật hình sự, gây ra hậu quả nghiêm trọng, bị xử tội theo luật.
Chỉ cần anh nhặt khẩu súng này lên, trên đó chắc chắn sẽ có dấu vân tay của anh.
Chỉ cần Thường Kiếm Hùng phủ nhận một lần nữa, anh có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch.
Một khi anh nổ súng, dù là phòng vệ chính đáng, dùng súng giết người e cũng không thể thoát khỏi việc ngồi tù.
Anh đã vào tù một lần rồi, anh còn có thể vào lần nữa sao?
Nếu lần này lại vào tù, hy vọng cuối cùng được ông Nam Hoành Trụ chấp nhận có lẽ cùng chẳng còn.
Ngay khắc đó, anh muốn bỏ cuộc.
Một lời nói dối của Thường Kiếm Hùng hại anh mười năm, tại sao anh phải cứu anh ta.
Ác giả ác báo, lẽ nào không nên để Thường Kiếm Hùng tự sinh tự diệt ở đây, còn anh đưa Nam Kiều đi?
Thế nhưng bản năng khiến anh cầm khẩu súng lên.
Nòng súng ngước lên, ngón tay bóp cò…
Viên đạn xuyên qua không khí, phát ra một tiếng súng nổ lớn.
Không gì có thể ngăn cản nó xuyên thẳng vào tim anh Thái, thuốc nổ nổ tung trong máu thịt, khiến mạng sống của lão đột ngột dừng lại.
Nhưng cũng lúc đó, hai con dao vẫn chưa rơi xuống.
Thời gian như bình thường trở lại, cơ thể to lớn của anh Thái từ từ đổ xuống phía sau, hai mắt trợn trừng.
Thường Kiếm Hùng hét lên một tiếng, hai tay nắm lấy cổ tay đối thủ, mặc cho con dao của Mã Lưu cắm vào vai mình, bẻ gãy cổ tay của hai tên.
Chân anh ta quét ngã chúng rồi đấm mạnh vào bụng Mã Lưu.
Thường Kiếm Hùng cả người đầy máu bước ra khỏi đám người nằm la liệt dưới đất.
Trong sắc đêm, sắc mặt anh ta lạnh như thép.
Anh ta nhìn Thời Việt chằm chằm.
Thời Việt vẫn cầm khẩu súng.
Anh cũng nhìn Thường Kiếm Hùng.
Người anh ướt sũng, sắc mặt xám ngoét, nước nhỏ tong tong từ đầu đến chân.
Thời Việt nói: “Cảm ơn mày”.
Thường Kiếm Hùng đứng yên bất động, đến tròng mắt cũng không động, trông như một con quỷ..