Đọc truyện Cây Lớn Ở Phương Nam FULL – Chương 17
Sau khi phong ba từ hôn của Nam Kiều lắng xuống, Châu Nhiên nhanh chóng có bạn gái mới tên Susie, là người trong giới giải trí.
Susie tên thật là Tô tư, đã tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hai năm, vừa đóng một vai nữ phụ cũng có chút tiếng tăm trong một bộ phim cung đấu khá nổi.
Mỗi tập “Biển thời gian” đều hợp tác với công ty quản lý, mời hai ngôi sao làm khách mời đặc biệt tham gia chương trình, mượn sự nổi tiếng của khách mời nổi tiếng, cũng là giúp công ty quản lý giới thiệu người mới, coi như là đôi bên cùng có lợi, chương trình thực tế mới này cũng không ngoại lệ.
Susie muốn lên chương trình với tư cách người mới, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với đạo diễn và người chế tác của “Biển thời gian”.
Cô nghĩ nhà Châu Nhiên có chút thế lực, bèn làm nũng đòi Châu Nhiên đi cùng mình.
Khi xuất hiện ở bữa tiệc, Nam Kiều vẫn mặc bộ đồ ban ngày.
Khi cô nhìn thấy Châu Nhiên, Châu Nhiên cũng nhìn thấy cô.
Anh ta mặc đồ dự tiệc trịnh trọng, đầu vuốt keo bóng bẩy, khoác tay Susie trang điểm kỹ càng vô cùng xinh đẹp quyến rũ, đúng hình tượng công tử nhà giàu phong lưu.
Thật là khó xử.
Cô không có cảm giác gì khác, chỉ thấy khó xử.
Khó chịu như trên sân băng bóng loáng như gương lại có mấy viên đá lởm chởm.
Khi nhìn thấy Nam Kiều, Châu Nhiên cũng rất ngạc nhiên.
Đúng lúc này, Thời Việt đi tới, Nam Kiều đang định bước về phía anh thì thấy cả đám người ào lên.
Susie nũng nịu nói gì đó với Châu Nhiên, cũng sải đôi giày cao gót Jimmy Choo đi về phía đó.
Nam Kiều còn chưa kịp cất bước đã từ bỏ ý định đi tìm Thời Việt.
Anh Q đột nhiên chạy tới đưa điện thoại cho Nam Kiều: “Ôn Địch tìm em”.
Nam Kiều nhận điện thoại, ra khỏi sảnh tiệc, đi qua mấy nấc hành lang, tìm được một chỗ yên tĩnh.
Cô nghe Ôn Địch nói: “Nam Kiều, bên GP đột nhiên thay đổi yêu cầu, nói nếu chúng ta muốn hợp tác thì buộc phải ký hiệp thương loại trừ”.
“Loại trừ thế nào?”, Nam Kiều hỏi.
“Máy bay của Tức Khắc Phi Hành chỉ được hợp tác với máy quay GP, không được lắp các loại máy quay khác nữa, cũng không được sử dụng máy quay chúng ta tự nghiên cứu”.
Đôi mày dài của Nam Kiều nhíu chặt lại.
Thế này đúng là cậy thế bắt nạt người ta.
Giá trị công ty tăng lên mấy trăm triệu đô la … Dựa vào công ty GP tiến sâu vào thị trường Âu Mỹ… Học hỏi ưu thế kỹ thuật và kinh nghiệm quản lý của công ty GP…
Đồng ý? Hay là từ bỏ?
Nam Kiều đẩy cửa sổ cuối hành lang, gió mát thổi vào, bên ngoài là mặt hồ phản chiếu ánh sao lấp lánh và rừng cây lá kim.
Giấc mơ của cô không chỉ là ở… cuối dải ngân hà.
Ánh mắt cô dần sáng lên, Nam Kiều nói với Ôn Địch: “Không thể ký hiệp thương loại trừ được”.
“Hả?”, Ôn Địch nói, “Cậu chắc chứ? Chúng ta…”.
“Tớ rất chắc chắn”.
Nam Kiều nói như đinh đóng cột, “Toàn bộ Phoenix…”
“Đều phải là của chúng ta, bất cứ bộ phận nào cũng không để người khác quyết định”.
…
Nghe xong cuộc gọi này, Nam Kiều trầm tư suốt quãng đương quay lại sảnh tiệc.
Nhưng cô lại đi sang đường khác, đến một cánh cửa ngách khép hờ chứ không về cửa chính của sảnh tiệc.
Cô đang định giơ tay đẩy cửa bước vào thì cánh tay đột nhiên khựng lại giữa không trung.
“Các anh nói đến cô nữ phi thủ kìa à?”.
Là giọng Châu Nhiên, Nam Kiều quá quen với giọng nói này.
“Đúng, nghe nói là người của Tức Khắc Phi Hành, công ty mà tổng giám đốc Thời đầu tư ấy”.
“Một cô em rất xinh đẹp, có điều hơi lạnh lùng”.
“Chơi mấy em nước ngoài với mấy em mẫu trẻ chán rồi, đổi sang chơi loại này có khi còn thú vị hơn”.
“Không sai, không sai, Châu công tử vừa rồi cũng nhìn thấy rồi đúng không? Không có hứng thú à?”.
Mấy giọng nói khác thi nhau nói, nghe có vẻ là đám bạn xấu của Châu Nhiên.
Nam Kiều chú ý lắng nghe, Châu Nhiên lại phá ra cười đầy phóng đãng.
“Tôi còn tưởng các cậu nói ai, đang nghĩ trong đất Bắc Kinh này lại có em nào ngon mà mình không biết, hóa ra… ha ha ha!”.
Đám người xung quanh ngạc nhiên nói: “Lẽ nào Châu công tử quen em gái này?”.
Châu Nhiên cười lớn: “Không những quen mà còn ngủ rồi ấy chứ”.
Trong đầu Nam Kiều như có một sợi dây căng lên rồi đột nhiên đứt phựt, chấn động đến mức đầu cô toàn tiếng ong ong.
Sau Châu Nhiên có thể nói về cô như vậy được!
Thế nhưng cô không ngờ đó mới chỉ là mở màn.
Châu Nhiên nói xong câu đó, những kẻ khác lập tức hứng thú nhao nhao hỏi: “Thế nào?”, “Đã không?”, “Người trông ngon phết!”.
Châu Nhiên cười đắc ý, vừa tự phụ vừa kinh bỉ nói: “Người ngon thì có tác dụng gì? Cô nàng này nhạt nhẽo chết đi được! Nằm trên giường như con cá chết ấy, không biết kêu một tiếng.
Tôi chơi bừa em nào trăm tệ một đêm dưới cầu Yến Sa còn sướng hơn chơi cô ta!”.
“Ồ!”.
Cả đám người ồ lên.
Sắc mặt Nam Kiều trắng bệch.
Cô cảm thấy mình như đang mơ.
Hóa ra công tử ăn chơi vẫn cứ là công tử ăn chơi, bọn họ thường trao đổi kinh nghiệm với nhau như vậy.
Anh ta coi cô là gì?
Nam Kiều bỗng thấy vô cùng buồn nôn, bàn tay đặt trên cửa khẽ run rẩy.
Cô kiềm chế bản thân không đẩy cánh cửa đó ra.
Cánh cửa đó quá kinh tởm, kinh tởm đến nỗi thế giới của cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Cô đờ đẫn quay người thì nhìn thấy Thời Việt.
Anh đứng ngay sau lưng cô.
Lúc nãy không nhìn thấy cô, anh xử lý xong đám người kia liền đi tìm cô.
Sắc mặt Nam Kiều càng trắng bệch.
“Anh nghe thấy hết rồi?”.
Cô lạnh lùng hỏi, sắc mặt có chút hoang mang, bước chân hơi loạng choạng.
Không có chuyện gì khó xử hơn chuyện thân mật trai gái bị bạn trai cũ nói ra lại để người đàn ông mình đang thích nghe thấy.
Thế này còn nhục nhã hơn việc khỏa thân đứng trước mặt người khác giữa thanh thiên bạch nhật.
Ngón tay Nam Kiều siết chặt lại, môi trắng bệch, người hơi lảo đảo.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thời Việt nhìn cô chăm chú, anh kéo cổ tay cô nói: “Đi theo anh”.
Tay anh kéo rất mạnh, không cho cô phản kháng.
Nam Kiều bị kéo đi hai bước, hét lên: “Thời Việt!”.
Thời Việt dừng lại, quay lại nói: “Sao?”.
Đôi môi mỏng của Nam Kiều mím chặt lại, cô quay đầu đi, lông mày khẽ cau.
Thời Việt nắm tay cô, cũng cảm thấy tay ươn ướt.
Hai tay anh đặt lên má cô, ngón cái khẽ ấn vào giữa hai hàng lông mày, lướt sang hai bên để xóa đi nếp nhăn trên đó.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, có gì đáng bận tâm chứ?”.
Anh lạnh giọng nói, giọng nói vừa điềm tĩnh vừa trầm ấm.
Lúc này Nam Kiều mới hoàn hồn đôi chút, giọng run run, cô lắc đầu thì thầm: “Anh ta thật quá đáng.
Anh ta thật quá đáng…”.
Thời Việt ôm cô vào lòng, năm ngón tay xuyên qua mái tóc giữ lấy gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đợi cô hoàn toàn bình tĩnh lại, anh lạnh lùng nói bên tai cô: “… Có muốn để Châu Nhiên chịu đả kích cả về ‘thể xác’ lẫn ‘tinh thần’ không?”.
…
Phổ Đà sơn trang có một phòng trang điểm dành riêng cho khách vip, cũng cung cấp dịch vụ cho thuê quần áo và trang sức.
Thời Việt đưa Nam Kiều đến, bảo người ở đó: “Gọi quản lý của các cô ra đây”.
Thời Việt đã nhiều lần tới Phổ Đà sơn trang, người ở đây đều biết anh là một đại gia, còn chưa kịp gọi, quản lý đã tươi cười niềm nở bước tới.
“Tổng giám đốc Thời, sao tối nay anh lại tới đây vậy?”.
Thời Việt đẩy Nam Kiều ra trước mặt quản lý: “Tìm quần áo cho cô ấy thay, sau đó trang điểm dự tiệc tối.
Phải làm đẹp và nhanh, tôi đợi”.
Nam Kiều: “…”.
Quản lý đánh giá Nam Kiều một lượt từ trên xuống dưới, chép miệng nói: “Đây là ma nơ canh chứ còn gì nữa!”.
Thời Việt nói: “Lấy đồ xịn nhất của các anh ra, đừng đẹp đồ hạng hai ra mà mất mặt”.
Quản lý đã làm được đến chức quản lý thì tất nhiên phải khôn ngoan, chỉ cần đảo mắt một cái là biết Nam Kiều không phải người bình thường, ít nhất không phải người bình thường trong mắt Thời Việt.
Trang điểm cho cô gái này trở nên xinh đẹp, Thời Việt sẽ đưa cho cô đi dự tiệc.
Đôi mắt như có thước đo của quản lý lướt qua cho Nam Kiều, khi đã nắm được tám chín phần tạo hình cho Nam Kiều, chị ta liền vào phòng để đồ lấy ra một bộ lễ phục dự tiệc tối của Versace.
Thời Việt liếc một cái liền lắc đầu: “Lộ ít quá”.
Nam Kiều: “…”.
Thời Việt nói với quản lý: “Cô trông cô ấy, tôi vào chọn”.
Khi ra, tay anh cầm một bộ lễ phục màu đen thêu sợi vàng hiệu Alexander Mcqueen và một đôi giày cao gói CL.
Lễ phục của Alexander Mcqueen thường mang hơi hướng cổ điển, nhưng thiết kế của chiếc váy này ngoài cổ điển lại mang thêm vẻ quyến rũ đầy gợi cảm.
Nam Kiều bước ra từ phòng thay đồ, đằng trước có hai miếng vải hình thoi che hết những thứ cần che, sau đó vòng qua cổ và thắt lại, tôn cái cổ thon dài xinh đẹp của cô lên như thiên nga.
Phía dưới là váy xẻ dài đến mắt cá chân, khi bước đi, đôi chân vừa dài vừa cân đối liền thoáng ẩn thoáng hiện.
Cô vốn đã cao sẵn, đi thêm giày cao gót, thân hình trông càng thon thả cao ráo hơn, còn chưa trang điểm đã toát lên vẻ cao quý và tao nhã.
Thời Việt khoanh tay đứng tựa bàn trang điểm bên cạnh, nheo mắt nhìn cô.
“Đi lại trông cũng ra dáng đấy, trước đây em từng mặc rồi à?”.
Nam Kiều từng cùng bố đi dự các buổi tiệc lớn nhỏ, đương nhiên đã từng mặc lễ phục.
Cô gật đầu: “Chưa mặc hở như vậy bao giờ”.
Cô quay người, đằng sau ngoài ba sợi dây mảnh ra, gần như cả tấm lưng đều để trần, chúng thắt lại ở vòng eo mềm mại, tạo thành một đường cong hấp dẫn, để lộ một cái hõm nhỏ xinh như một chiếc đĩa nông ở eo.
Cô không hề ngượng ngùng, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lùng và cứng đờ.
Thời Việt nói: “Bề ngoài thì được rồi, còn thiếu chút thần thái”.
Anh hất cằm với quản lý.
Quản lý đích thân trang điểm cho Nam Kiều.
Những chiếc váy Thời Việt chọn là chị ta đã cơ bản hiểu được phong cách mà anh muốn Nam Kiều thể hiện.
Nam Kiều vốn đã có gương mặt khá đẹp, quản lý cũng không cần mất công che khuyết điểm, tạo khối, dán mi giả gì đó, chỉ dựa vào kỹ thuật điêu luyện là đã trang điểm xong trong vòng nửa tiếng.
Nam Kiều còn được vấn một kiểu tóc thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ.
Quản lý trang điểm xong, đánh giá tác phẩm của mình rồi kêu lên: “Thế này là ăn đứt tiểu minh tinh đến hôm nay rồi.
Tổng giám đốc Thời, mắt nhìn của anh thật tốt”.
Thời Việt lạnh nhạt nói: “Nói cái gì thế”.
Anh nhìn trước ngó sau, lại bảo quản lý chọn một đôi hoa tai cho Nam Kiều đeo rồi mới nói: “Được rồi”.
Rời khỏi phòng trang điểm, Nam Kiều hỏi: “Tại sao phải làm vậy?”
Thời Việt nhướng mày, nhìn cô đáp: “Đàn ông cũng biết ghen”.
Nam Kiều không hiểu.
Thời Việt áp sát vào tai cô nói: “Để Châu Nhiên nhìn xem, vứt bỏ em là hắn mù mắt”.
Nam Kiều im lặng một lúc mới lạnh lùng nói: “Em đúng là một người nhạt nhẽo”.
Thời Việt cười đáp: “Đó là vì bản thân em cũng không biết mình thú vị thế nào thôi”.
Nam Kiều lặng lẽ nhìn anh, Thời Việt mỉm cười với cô rồi đột nhiên hơi nghiêng người một cách trịnh trọng, giơ tay ra: “Thưa cô Nam, cô có đồng ý làm bạn nhảy của Thời Việt tôi tối nay không?”
…
Khi khoác tay Nam Kiều bước vào sảnh tiệc, Thời Việt gần như liền trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc.
Anh là một trong những nhà sản xuất chính của chương trình, có rất nhiều nhà tài trợ, người quản lý và ngôi sao đều đến đây để gặp anh.
Vừa rồi anh cáo lỗi rồi vội vã biến mất đã khiến mọi người khó hiểu, bây giờ lại đột ngột xuất hiện, bên cạnh tự nhiên lại có thêm một cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy, sao có thể không khiến tất cả mọi người ngạc nhiên được!
Rất nhiều sao nữ vừa nhìn thấy Thời Việt đẹp trai như vậy đã kinh ngạc kêu lên, trong giới đầu tư cũng có người đẹp trai đến vậy sao! Nhưng lại chợt nhớ đây chẳng phải người đàn ông trong video chạy đua giữa đêm nổi tiếng đợt trước đó sao? Niềm vui bất ngờ ập tới, các sao nữ ai cũng có tính toán riêng.
Mở phần mềm trò chuyện ẩn anh có tên “Bí mật” ra, ngay trang đầu là câu “Nhìn thấy nhà sản xuất họ Thời, muốn được ‘đi cửa sau’ quá đi!”, phía dưới là một đống “like”.
Nhưng nếu anh khoác tay bạn gái thì tình hình lại khác rồi.
Ai mà ngờ vừa rồi anh đi đón bạn gái chứ.
Một số người từng gặp Nam Kiều ở phim trường, thoáng thấy quen mặt nhưng lại không nhớ ra tên.
Sao nam mà Nam Kiều từng gặp ở tiệm thú cưng của Âu Dương Ỷ cũng đến dự tiệc.
Là ngôi sao mới nổi được công ty quản lý Vương Bài lăng xê, cậu ta chắc chắn sẽ được lên chương trình, lần này tới đây chủ yếu là để làm quen với các khách mời chính của chương trình và công ty sản xuất “Biển thời gian”.
Cậu ta tinh mắt nhận ngay ra cô, mừng rỡ chạy tới, giơ tay về phía Nam Kiều, nói: “Không ngờ chị cũng ở trong giới, em tên Ngô Phi, chị tên gì?”.
Cậu minh tinh này quả là không tỏ vẻ ngôi sao chút nào, tuy biết ai cũng rõ tên mình nhưng vẫn lịch sự giới thiệu bản thân.
Tất nhiên điều này rất cần thiết với Nam Kiều.
Cậy ta lịch sự như vậy, đương nhiên Nam Kiều sẽ đáp lại.
Cô buông bàn tay đang khoác tay Thời Việt ra, định ra chỗ khác nói chuyện với Ngô Phi, ai ngờ Thời Việt lại nắm chặt tay cô không buông, khiến cô không bước nổi một bước.
Nam Kiều: “…”.
Cô nghiêng đầu, Thời Việt vẫn đang nói chuyện với người khác như hoàn toàn không hay biết có chuyện.
Ngô Phi rất thông minh, quan sát thấy hết tất cả, cười híp mắt nói: “Nếu chị không rảnh thì em không nói nữa vậy, sau này chị có thể bảo bác sĩ Âu Dương làm cho em một cái thẻ giảm giá không?”.
Nam Kiều: “…”
Ở một góc khác cũng có người trông thấy, trong đó một người vừa ngạc nhiên vừa tức tối, một người khác thì ghen tị lồng lộn.
Susie kéo Châu Nhiên, dẩu môi xả nổi bực tức trong lòng: “Con bé kia là ai? Con hồ ly tinh ở đâu chui ra kia không biết xấu hổ nhân cơ hội cặp kè với đại gia! Tức chết đi được!”.
Châu Nhiên nghe cô ta phàn nàn, đột nhiên nổi khùng nói: “Ý em là sao? Có phải em muốn ngủ với thằng khác để lên chương trình không?”.
Susie giật mình, giậm chân gào lên: “Châu Nhiên! Anh uống lộn thuốc à! Em đắc tội gì với anh mà anh nói năng khó nghe vậy!”.
Ánh mắt của những người xung quanh đều bị tiếng gào của Susie thu hút, Châu Nhiên càng thêm tức tối trong lòng, ôm lấy Susie dỗ dành: “Đừng dỗi nữa, ngoan nào!”.
Susie vẫn tức giận, nũng nịu nói: “Thế anh giúp em nói với Thời Việt đi, chẳng phải anh nói nhà anh thể diện lớn lắm à? Lên chương trình khó vậy sao?…”.
Châu Nhiên giữ Susie vẫn đang vùng vằng làm nũng, nhìn cô gái hoàn toàn thay đổi hình tượng đằng xa, thâm tâm lại càng bực bội…
Dù không muốn thừa nhận nhưng không ai là không thực lòng cảm thấy Thời Việt và cô gái lạ mà anh luôn khoác tay nãy giờ quả thực rất xứng đôi.
Hai người đều không có dáng điệu của người trong giới giải trí nhưng khi giao tiếp với người khác, ở Thời Việt có vẻ phóng khoáng, lão luyện trong đối nhân xử thế, chu đáo, điềm đạm, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy anh quá lọc lõi hoặc mồm mép.
Anh gần như nhớ được tên và sở thích của từng người bất kể nam nữ, dù là người quản lý khôn ngoan ranh ma của công ty Vương Bài hay các ngôi sao lớn nhỏ kinh nghiệm đầy mình, anh đều có thể nói trúng chỗ ngứa của họ, khiến họ thích thú.
Còn Nam Kiều ít nói cười, lịch sự nhã nhặn, vừa lạnh lùng lại vừa tự tin, khi gặp các nhà sản xuất và các đạo diễn cùng nghề khác, Thời Việt sẽ giới thiệu Tức Khắc Phi Hành của cô với họ, nhưng không tiết lộ tên đầy đủ và thân phận của cô ra.
Lúc này, Nam Kiều sẽ nói mấy câu về sản phẩm của Tức Khắc.
Nếu đối phương có hứng thú hợp tác liền giới thiệu anh Q với họ.
Giữa chừng thỉnh thoảng lại có phụ nữ tới bắt chuyện với Nam Kiều, nội dung thường là để thăm dò thân phận của Nam Kiều hoặc thông qua cô để tiếp cận Thời Việt, Thời Việt coi cô như sở hữu riêng của mình, luôn dùng lý do “Cô ấy không phải người trong giới” để thay cô từ chối mọi lời mời.
Khi nhìn thấy đằng xa tụ tập không ít người vây quanh anh Q trao đổi số điện thoại và danh thiếp, Thời Việt bèn nói với Nam Kiều: “Ai nói em không biết giao tiếp, anh thấy vừa rồi em làm rất tốt”.
Nam Kiều hờ hững nhìn anh một cái – anh đang khích lệ cô, nhưng quả thực khi có anh đứng bên chỉ bảo kịp thời, dường như việc nói chuyện với người khác cũng không còn quá khó khăn.
Đầu ngón tay Thời Việt miết qua khóe miệng cô: “Son hơi nhòe rồi”.
Vừa rồi ăn không cẩn thận để chạm vào son, cô chau màu: “Em đi chỉnh lại chút”.
Thời Việt mỉm cười: “Đi đi”.
Susie cuối cùng cũng tìm được cơ hội bắt chuyện, cô ta nở một nụ cười trong sáng ngây thơ nhìn Thời Việt.
“Em tên Susie, diễn viên của công ty Á Ngu”.
Cô ta nghiêng đầu cười, tinh nghịch nói: “Chưa biết chừng anh biết em đấy, em đóng vai Cẩm phi trong ‘Minh cung truyền kỳ”.
“À”, Thời Việt mỉm cười khách sáo, “Tôi biết, người rất được hoàng đế sủng ái nhưng cuối cùng lại bị coi là quân cờ hy sinh.
Tôi rất thích diễn xuất của cô”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếng: “Rất tự nhiên, cô khắc họa rất tốt nội tâm vừa thuần phát vừa giằng xé của nhân vật này”.
“Thật ạ?”.
Susie thật sự vô cùng vui sướng và bất ngờ, ngay cả Châu Nhiên cũng cười chê cô cả đời này cứ yên tâm mà làm bình hoa di động đi, nhưng Thời Việt lại nói cô diễn tốt! Tất nhiên Susie cũng rất tâm huyết với vai diễn này, giờ nghe Thời Việt nói vậy, cô ta liền cảm thấy như gặp được tri âm, ánh mắt nhìn anh cũng hoàn toàn khác hẳn.
“Thật”.
Thời Việt chân thành mỉm cười, gật đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ bê một khay đựng rượu lớn vội vã đi ngang qua, Thời Việt lịch lãm che vai Susie kéo cô ta sang một bên, “Cẩn thận”.
Sự ân cần và va chạm thân thể khiến tim Susie đập loạn lên, mặt Susie khá nhỏ nhắn, dáng cân đối và thanh mảnh, đứng trước Thời Việt cao to, cô ta trông giống hệt một chú thỏ.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt góc cạnh của anh, gương mặt được trang điểm cẩn thận phớt hồng.
Còn điều gì khiến phụ nữ động lòng hơn là một người đàn ông thấu hiểu và tán thưởng mình? Susie không ngốc, cô ta cũng biết loại thiếu gia như Châu Nhiên chỉ thấy mình trẻ trung xinh đẹp nên mới chơi bời chút thôi, hoàn toàn không nghĩ tới hôn nhân, hai người cặp với nhau đều là vì thứ mình cần.
Muốn đứng vững trong giới này, cô ta vẫn cần dựa vào sức mình kết giao với nhiều đạo diễn, nhiều nhà sản xuất mới được.
“Vậy, anh Thời, anh cảm thấy chúng ta có cơ hội hợp tác không?”.
Susie nở nụ cười quyến rũ.
Cô ta nghĩ thông rồi liền bắt đầu giở hết các ngón nghề để thể hiện vẻ hấp dẫn của mình.
Cô ta là diễn viên được đài tạo bài bản, từng cử chỉ động tác đều được đặt biệt điều chỉnh, biết lúc nào mình cuốn hút nhất.
Thời Việt vẫn giữ nụ cười mỉm khách sao: “Tôi đã gặp người quản lý của công ty các cô rồi, Á Ngu là đối tác mà “Biển thời gian” vô cùng coi trọng, hy vọng sẽ được gặp cô trong chương trình”.
Nghe anh nói vậy, Susie đương nhiên mừng rõ khôn xiết, cô ta nhìn sang bên cạnh, thấy trên sàn nhảy đã có người đang khiêu vũ, bèn không bận tâm đến việc tỏ ra e thẹn nữa, to gan mà khẩn thiết mời: “Anh Thời có thể cùng tôi nhảy một điệu không?”
Thời Việt mỉm cười: “Cô Tô đồng ý nhảy với tôi là vinh dự của tôi, chỉ là bạn trai cô e sẽ không vui lắm”.
Susie vừa quay đầu đã thấy Châu Nhiên quả đang sầm mặt, cầm ly rượu đứng phía sau cách họ không xa.
Thời Việt nâng ly về phía cô ta, khẽ cười nói: “Bạn nhảy của tôi tới rồi, cô Tô, hẹn gặp lại”.
Nam Kiều và Thời Việt vào sàn nhảy.
Cô đặt tay lên vai anh, chậm rãi cùng anh khiêu vũ theo giai điệu, hờ hững nói: “Anh giỏi câu gái thật đấy”.
Thời Việt cười khẽ: “Ghen rồi à?”
Nam Kiều nhìn hai người đã mỗi người một ngả ở đằng xa đáp: “Thà dỡ một ngôi miếu chứ không phá vỡ một mối nhân duyên”.
Thời Việt nói: “Anh làm thế là muốn tốt cho cô gái đó”.
Anh cười, có vẻ hơi say.
Nam Kiều nhìn thật kỹ gương mặt anh, cảm thấy anh cười đẹp quá mức, nói rằng: “Khi mới gặp anh, em không nghĩ là anh thích cười như vậy”.
Thời Việt ôm cô chặt hơn, đáp: “Có người đẹp trong lòng, đương nhiên phải cười rồi”.
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh lại không biết xấu hổ là gì rồi”.
Thời Việt dày mặt nói: “Anh thấy em cũng vui lắm mà”.
Nói rồi hai bàn tay anh khẽ khàng hạ xuống phía dưới xương sườn cô…
Cơ thể Nam Kiều run mạnh, mặt nở nụ cười nhưng giọng nói thì giận dữ: “Thời Việt!”.
“Em thấy chưa, em đang cười rất tươi đó thôi?”.
Nam Kiều cố nén cảm giác muốn cười phá lên, đôi tay đặt trên người Thời Việt lén đẩy mạnh.
“Châu Nhiên biết chỗ này không?”.
Thời Việt hoàn toàn không bận tâm đến sự phản đối của cô, thì thầm bên tai cô.
Nam Kiều lắc đầu, hạ giọng đe dọa anh: “Bỏ tay ra! Không bỏ ra là em giận đấy!”.
Thời Việt lắc đầu: “Đúng là không phải một người bạn trai tròn trách nhiệm”.
Anh cười trông càng đểu hơn, đôi tay bắt đầu khẽ khàng vuốt ve chỗ dễ buồn nhất của cô.
“Ha ha!”.
Cuối cùng Nam Kiều không nhịn được bật cười không kiểm soát.
Cô cảm thấy cơ mặt mình chưa bao giờ chuyển động mạnh như vậy, bèn tức giận giãy giụa mạnh hơn.
Thời Việt nắm hai cổ tay của cô, người ngoài nhìn vào trông như Thời Việt nói gì đó, Nam Kiều cúi đầu cười, tránh lời chọc ghẹo của anh.
Sự thân mật mờ ám này tất nhiên khiến người ta quay sang nhìn ngó.
Châu Nhiên nhìn thấy cũng kinh ngạc, sau sự kinh ngạc là phẫn nộ, là ghen tị, đủ mọi cảm xúc lẫn lộn.
Khi Nam Kiều còn ở bên anh ta, đã bao giờ cô cười như vậy đâu! Cô còn đùa giỡn âu yếm với người đàn ông khác nữa, anh ta chưa từng nhìn thấy!
Thời Việt lại ngang nhiên cưỡng hôn cô, không chút kiêng nể hôn thật sâu trước mặt anh ta, trước mặt nhiều người như thế trong sàn nhảy.
Châu Nhiên có thể không bừng bừng ghen tuông được sao? Anh ta luôn cảm thấy cô gái này là của mình, không sai, cô gái cứng nhắc, nhạt nhẽo, vô vị này nếu không có gia thế tốt thì sao có đàn ông tử tế thích được? Anh ta chưa từng nghĩ sau khi chia tay anh ta, Nam Kiều sẽ yêu người khác.
Dù gì ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, anh ta cũng hiểu Nam Kiều, ngoài Tức Khắc Phi Hành, cô hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông! Cô là động vật vô tính!.
Anh ta hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày hôm nay – cô trang điểm quyến rũ, cười đùa trong vòng tay tên đàn ông khác, nhắm mắt hưởng thụ nụ cười của tên đàn ông khác, còn nở nụ cười ngọt ngào không sao kìm được.
Anh ta chưa từng biết cô gái đã ở bên anh ta bảy năm còn có vẻ sống động khiến anh ta xao động đến thế.
Đúng vậy, anh ta có thể nói xấu Nam Kiều, có thể bôi nhọ Nam Kiều là vì sâu trong lòng anh ta có một thành kiến, Nam Kiều là của anh ta, ngay từ lần đầu tiên anh ta gặp cô trong tiệc sinh nhật ba mình! Dù anh ta trăng hoa, anh ta cũng đã thực sự từng điên cuồng theo đuổi cô, từng thích cô.
Ngoài cô ra, anh ta chưa từng có ý nghĩ sống cả đời cùng cô gái nào khác.
Cho nên anh ta không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác!
Nam Kiều rời khỏi sàn nhảy, Thời Việt đi lấy hoa quả, Châu Nhiên bước tới bên cạnh cô, cùng cô xem người khác khiêu vũ trong sàn nhảy, cười nhạt nói: “Cô ngủ với thằng đó hả?”.
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh nói cái gì?”
“Lúc không tìm được người đầu tư, cô đã ngủ với tên họ Thời này để có vốn hả?”.
Nam Kiều nói: “Châu Nhiên, tôi thực sự khinh bỉ anh”.
Châu Nhiên vuốt một cái lên tấm lưng hở của cô, chép miệng: “Ngày càng ngon lành, có phải lần kêu gọi vốn đầu tư kế tiếp, cô lại phải đổi mấy thằng bạn tình nữa không?”.
“Ào” một tiếng, Nam Kiều hất rượu vang trong tay vào mặt Châu Nhiên.
“Cô là đồ…”.
“Có chuyện gì không từ từ nói mà phải động thủ thế?”
Châu Nhiên còn chưa kịp chửi, Thời Việt từ đằng sau đi tới đã cắt ngang.
Thời Việt ôm eo Nam Kiều, kéo cô vào lòng, nói với Châu Nhiên với vẻ hối lỗi: “Anh Châu phải không? Đã nghe danh từ lâu.
Bạn nhảy của tôi hơi nóng tính, anh đừng để bụng”.
Thời Việt cao mét chín, khí chất áp đapr, đứng trước mặt anh, Châu Nhiên liền cảm thấy mất hết nhuệ khí, “hừ” một tiếng rồi tức tối bỏ đi, tìm nhân viên phục vụ lấy khăn ăn lau mặt.
Nam Kiều không vui, im lặng uống rượu, Thời Việt bèn uống cùng cô, thỉnh thoảng nói đùa cho cô vui.
Châu Nhiên uống chút rượu với lũ bạn, không còn hứng thú tiếp tục ở lại nữa, bèn ra ngoài định lái xe rời khỏi đâu.
Ai ngờ đi tới chỗ tối bên hồ nước, anh ta đột nhiên cảm thấy gáy đau rát, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Nam Kiều uống hơi say bèn đòi về phòng nghỉ ngơi.
Cô đợi Thời Việt một lúc bên ngoài nhà vệ sinh mới thấy anh rửa tay bước ra.
Cô đổ người trong cánh tay anh, tất cả trọng lượng dồn hết lên đó, lại ngử ngửa người anh, ngà ngà nói: “Ở trong đó lâu thế, hôi quá”.
Thời Việt thấy buồn cười: “Nói linh tinh”.
Nam Kiều nheo mắt lại: “Không thế thì sao?”.
Thời Việt không tranh luận với cô, nửa lôi nửa bế cô về phòng.
Lúc gần tới nơi, Nam Kiều đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hét: “Ối trời! Có người uống say rơi xuống hồ rồi!”.
Cô bò ra lan can nhìn xuống dưới, nhờ ánh đèn đường mờ mờ trong sơn trang, thoáng nhìn thấy một đám người vây quanh hồ, loáng thoáng nghe thấy có người nói: “Quần áo cở ra vứt hết trên bờ rồi!”.
“Chắc uống say nên nhảy xuống hồ bơi rồi? Ha ha…”.
“Ái chà, đó không phải là Châu Nhiên sao? Nhanh lên, lau khô người rồi đánh thức dậy mau!”.
…
Tuy đám người ở dưới kia không ai dám ngang nhiên cười giễu, nhưng Châu Nhiên trần như nhộng, nửa người dưới nước, nửa người nằm bò trên bờ đã đủ làm trò hề mua vui cho người khác rồi.
Nam Kiều ngước đôi mắt ngà ngà say nhìn Thời Việt, cô đang cười, cười rất vui, dường như đang nói: “Anh làm đấy à?”.
Thời Việt cười “hà hà”, kéo cô để cô dùng thẻ của mình mở cửa.
Anh nghiêng người cắm thẻ bật điện, Nam Kiều đẩy anh một cái, đè anh lên cánh cửa.
“Anh đúng là hấp dẫn như ác ma”.
Ánh mắt cô đầy say đắm, khe khẽ thì thầm bên cổ anh.