Đọc truyện Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển – Chương 20: Mọi người đã giúp thanh kiếm của tôi
Một giờ sau.
Tàu của đoàn cướp biển Tháp Đa neo đậu tại cảng, tiếng nhạc du dương phát ra từ máy quay đĩa, vang lên giữa cabin và boong tàu, các thành viên trở về từ đảo Phổ Lạc Tư với đầy chiến lợi phẩm, sẵn sàng tổ chức bữa tiệc chia tay.
Bích Kỳ đang ngồi xổm, cùng những người thủy thủ to lớn bố trí lại bàn ghế ăn. Lạp Kho và Khai Lạp chỉ huy những tên cướp biển di chuyển những thùng rượu ngon, Trong bếp, Tháp Đa bỏ ra khỏi bếp với vẻ mặt buồn bã, ghét bỏ Ly Tạp đang nấu cơm, trở lại phòng trên tầng hai một cách cô đơn.
Hầu như tất cả mọi người đều rất bận rộn, ngoại trừ hai người…
Hạ Nặc và Sơn Trì, hai tên quỷ nhỏ trong mắt những ông chú trên tàu, nên đã bị đẩy lên boong tàu để đỡ làm phiền đến mọi người chuẩn bị.
Hạ Nặc rảnh rỗi nên lại rút ra Động gia hồ, tìm một góc kín đáo và tập trung luyện kiếm thuật. Tuy nhiên, Sơn Trì lại muốn đến phòng bếp để giúp đỡ, cũng muốn học kỹ năng nấu ăn của dì Ly Tạp, nhưng lại chỉ có thể dựa vào lan can nhìn ra biển khơi.
“Thật là nhàm chán, sao lão già vẫn chưa quay về…”
Miệng Sơn Trì ngậm một nhánh cỏ không biết lấy từ đâu, nhìn đường chân trời, mơ hồ làu bàu:
“Như vậy mới sớm rời khỏi cái tàu này.”
Lời nói này nhanh chóng lọt vào tai Hạ Nặc, trong long cậu ta có chút buồn cười, Có nhận ra được cậu bé này không thích những tên cướp biển, nhưng những người trên thuyền Tháp Đa là những người tốt. Nhưng họ lại không được cùng đến nhà hàng Ba Lạp Đế.
Tiểu tử này, quả nhiên sinh ra đã rất thích đầu bếp.
Thu hồi ánh mắt, cậu ta tiếp tục luyện kiếm. Bỗng một cơn hỗn loạn xảy ra phía bờ biển. Một vài tiếng hét thô lỗ vang lên, Hạ Nặc vô thức quay đầu lại và nhìn.
Cách bờ không xa là lối ra của thị trấn trên đảo. Đường phố rộng và đông đúc, nhưng lúc này, một nhóm người đàn ông to lớn và hung dữ xuất hiện ở phía sau đám đông, mang theo vũ khí, mặt nhe răng cười, xô đẩy người dân. Người hai bên đường đều né tránh sang chỗ khác cũng có những lời chào họ, và cũng có những tiếng mắng chửi, hiển nhiên là do người dân phát ra.
“Quá hống hách… có phải là cướp biển không?”
Hạ Nặc cau mày, lẩm bẩm với chính mình.
Tốc độ của nhóm người to lớn này di chuyển rất nhanh, họ đi qua đám đông trong nháy mắt, và đến cảng gần bờ.
“Ồ, không đúng.”
Lúc này, khuôn mặt của Hạ Nặc dần thay đổi, để lộ một chút nghi ngờ.
Bởi vì cậu ta đột nhiên phát hiện ra rằng những người đàn ông to lớn này vẫn còn cách thuyền vài trăm mét, nhưng họ đã tản ra, tạo thành một vòng tròn hình bán nguyệt, bao quanh con tàu cướp biển của Hạ Nặc.
Một vài người ở giữa nói chuyện thầm thì với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn lên thuyền.
Cảm giác đó, giống như… đang bị nhìn chằm chằm như một con mồi.
Rất khó chịu
“Sơn Trì.”
Đôi mắt của Hạ Nặc nhấc lên và đột nhiên quay đầu lại và hét nhỏ.
“Hả?”
Ở rìa lan can, Sơn Trì, người đang nhai rễ cỏ, hét lên và sững sờ và quay lại: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngươi đi thẳng lên tầng hai và tìm chú Tháp Đa, nói đại thúc mau xuống đây.” Sau đó vào phòng bếp trốn đi, khóa chặt cửa lại, trừ khi ta gọi mới được ra, hoặc nếu bên ngoài quá ồn thì đừng ra ngoài. ” Hạ Nặc nói.
“Hả?”
Sơn Trì đầu tiên thì choáng váng, sau đó nhổ rể cỏ ra, khuôn mặt lo lắng nói: “Này, ai cho cậu chỉ huy ta, tại sao ta phải nghe lời cậu chứ?”
“Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, hãy mau đi đi! ”
Hạ Nặc lườm cậu ta và chỉ vào bờ. “Đồ ngốc! Không thấy những tên cướp biển đang đến à? Nếu ngươi không muốn chết, hãy làm những gì ta nói!”
“Cướp biển? ”
Cậu ta rất ngạc nhiên nhìn hướng chỉ của Hạ Nặc, và thật không may, một vài tên cướp biển cầm đầu cũng nhìn lên. Họ chỉ nhìn nhau, sát khí đầy khuôn mặt. Sơn Trì trong nháy mắt liền run sợ.
“Đó… đó là…”
Quay đầu lại và nhìn Hạ Nặc. Trên khuôn mặt của Sơn Trì thực sự bối rối. Cậu ta lắp bắp: “Ta… ta hiểu rồi, ta sẽ thông báo cho chú Tháp Đa ngay.”
Cậu ta nói xong liền quay lại và vội vã chạy đến cửa cabin, dọc hành lang tiếp tục chạy lên tầng hai.
“Thật là một tiểu tử nhát gan…”
Trong tâm trí, cậu ta cố xóa đi những ý nghĩ tồi tệ. Hạ Nặc nhếch mép và quay đầu nhìn nhóm cướp biển.
Số lượng người tới khá đông và tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí. Sơn Trì hiện tại chưa học được kỹ năng kiếm thuật từ Triết Phổ. Thật nguy hiểm khi ở trên boong tàu, vì vậy Hạ Nặc nói cậu bé trốn đi, gọi chú Tháp Đa chỉ là một cái cớ cho cậu bé rời đi.
“Đáng lẽ chú Bích Kỳ cũng thấy được chuyện này, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Có chút nghi ngờ, cậu ta nhìn lên phía cửa, cả hai bên tàu đều có cửa sổ, nếu như nhìn ra ngoài sẽ sớm phát hiện ra tình hình bên ngoài. Cậu ta cũng không cần thông báo.
Vào lúc này, nhóm cướp biển trên bờ dường như đã được thương lượng. Một trong số họ rõ ràng là bịt một bên mắt. Đao đang vác trên vai, nhếch mép và bước lên phía trước, lấy một khẩu súng ngắn từ trong túi ra, và không thấy hắn ta nhắm vào đâu. Hắn ta giơ tay và bóp cò.
Đoàng!
Một phát súng đã phá vỡ sự im lặng của cảng ngay lập tức, khói bốc ra ngay đầu súng, cửa nóc ở giữa cabin đột nhiên vỡ tan. Sau âm thanh “chói tai” đó, mảnh thủy tinh trong suốt nằm rải rác khắp nơi.
Cùng lúc đó, tiếng cười kiêu ngạo của ông lớn một mắt đột nhiên đến và hét lên:
“Này, nhóm cướp biển của Tháp Đa chỉ toàn những kẻ phế vật, tại sao còn chưa ra, cứ im lặng như thế, muốn chúng ta chờ đến bao giờ?”
Thật bất ngờ, boong tàu vẫn im lặng. Không ai ra khỏi cabin. Không ai trả lời câu hỏi của hắn ta. Chỉ có người đàn ông một mắt là lại tiếp tục cười lớn.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“Ta thực sự không biết làm thế nào bây giờ?”
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đối phương, người đàn ông một mắt ngừng cười, khuôn mặt trở nên u ám, và nhìn vào cái sàn trống chỉ có một mình Hạ Nặc. Hắn ta giơ khẩu súng ngắn trong tay một cách thờ ơ:
“Nếu đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là giết thằng bé này để tên khốn đó phải trả giá…”