Đọc truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống – Chương 95
Mễ Nhã nghe ra sự đè nén cơn giận trong giọng nói bình tĩnh của Mục Từ Túc, cô từ từ bình tĩnh lại.
“Luật sư Mục, tôi không hiểu pháp luật lắm, ý của anh là, bà ta làm như vậy là đã vi phạm pháp luật phải không?” Mễ Nhã vội vàng hỏi Mục Từ Túc.
Dù sao trong ấn tượng của Mễ Nhã, thật ra cũng có những nơi vì xua đuổi chó mèo hoang mà hạ độc chúng nó, nhưng chưa từng nghe thấy bất cứ ai vì làm chuyện này mà bị bắt hoặc là đền tội.
Lần này người trả lời là Phó Chiêu Hoa “Tội sử dụng chất nguy hiểm, theo điều 114 của Bộ luật hình sự quy định, yếu tố đối tượng của tội phạm này là tính mạng của con người, sức khỏe hoặc sự an toàn của tài sản cá nhân. Nếu như coi đám mèo hoang này là tài sản cá nhân của chị, thì hành vi hạ độc này đã cấu thành xâm phạm tài sản riêng.”
“Hơn nữa nhìn từ góc độ khác mà nói, hành vi đầu độc bừa bãi trước đó của bà ta không thể thoát khỏi hiềm nghi cho đến khi tìm được đầy đủ bằng chứng.”
Giọng nói của Phó Chiêu vẫn lãnh đạm như cũ, Mục Từ Túc giải thích bổ sung “Miễn là có hành vi đầu độc bằng chất nguy hiểm thì đã trực tiếp vi phạm đến các điều khoản quy định. Chỉ cần người thực hiện hành vi đầu độc gây hại đến sự an toàn của cộng đồng, cho dù chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì cũng cấu thành tội sử dụng chất gây nguy hiểm.”
“Vì thế hãy báo cảnh sát trước. Bất kể người hạ độc là ai, kẻ đó sẽ không thoát khỏi trách nhiệm pháp lý!”
“Có thật không?” Nhất thời Mễ Nhã vực dậy tinh thần, cô hận những kẻ đó đến tận xương tủy, chỉ thiếu điều muốn tống cổ bọn họ xuống địa ngục. Bây giờ nghe có biện pháp giải quyết nên mới có thể miễn cưỡng tỉnh táo lại.
“Đương nhiên là thật.” Mục Từ Túc gật đầu “Hơn nữa cô đừng quên, vụ án của dì Vương cũng đã tới lúc thanh toán sòng phẳng.”
Mục Từ Túc ngoắc tay tỏ ý kêu Mễ Nhã đến gần mình, anh nói nhỏ vài câu bên tai cô.
“Có được không?” Mễ Nhã hơi nghi ngờ.
“Sẽ được!” Mục Từ Túc gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ sâu xa.
Anh luôn không thích sử dụng những thủ đoạn đặc biệt này, nhưng đối với vài kẻ không xứng làm người thì có thể lấy ra dùng một chút.
Huống chi, đầu độc tập thể không phải là chuyện nhỏ, không chỉ đơn giản là ảnh hưởng đến động vật, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến người.
Vì vậy, theo lời chỉ dẫn của Mục Từ Túc, Mễ Nhã nhanh chóng báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, vẫn là vị cảnh sát phụ trách vụ án của dì Vương trước đó.
Cũng vì chuyện của đám mèo nên anh ta rất quen thuộc với Mễ Nhã và dì Vương. Các cuộc gọi điện thoại đe dọa lúc trước đúng thật là cực phẩm, cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ đám người kia lại có thể chơi ra chuyện cực phẩm hơn.
Nhưng lần này, giọng điệu của Mễ Nhã không còn nhẫn nhịn nữa mà vô cùng cứng rắn “Những con mèo này chính xác là mèo nuôi thả trong vườn, giá trị của tụi nó còn đắt hơn cả mèo nhà!”
“Là sao?”
“Đây là tài sản cá nhân của tôi. Anh có thể không biết, tôi là một streamer chuyên về thú cưng khá là nổi tiếng. Tôi dựa vào việc live stream về mèo để nhận quà tặng từ fan hâm mộ. Vì bất ngờ xảy ra chuyện nên tôi không thể khai báo chi tiết về số tiền nhận được từ fan, nhưng số tiền đó là kiếm được từ live stream, mà chính xác hơn là từ những con mèo này!”
“…” Cảnh sát nghe mà ngơ người, bỗng chốc á khẩu không trả lời được.
Chuyện có hơi lớn. Số tiền mà Mễ Nhã kiếm từ live stream mỗi tháng là khoảng hai mươi nghìn tệ, bây giờ cô có thể chứng minh toàn bộ số tiền này đều có quan hệ trực tiếp với đám mèo. Như vậy, giá trị của những con mèo này không thể đánh đồng với mèo hoang được.
Nhưng vốn không có nhiều vụ án liên quan đến thú cưng, từ những năm trở lại đây mới bắt đầu từ từ phổ biến, vì thế anh ta cũng không có cách nào để xác định biện pháp xử lý vụ này.
“Chúng tôi sẽ kiểm tra cụ thể loại thuốc độc trước, phần điều tra tiếp theo chúng tôi sẽ gọi cho cô sau.”
“Được, làm phiền anh.” Mễ Nhã vẫn còn giả vờ nức nở, cô đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn những thân thể bé nhỏ quen thuộc lần lượt bị cảnh sát mang đi, cuối cùng nước mắt vẫn là từ từ chảy ra.
Cô thật sự không ngờ, chỉ mới một ngày không gặp thôi mà cuối cùng trở thành vĩnh biệt. Thậm chí cô còn chưa kịp vuốt ve, ôm ấp tụi nó lần cuối cùng.
Chỉ có thể hy vọng có một thiên đàng bình an cho những con mèo đáng thương này, để bọn nó được vô tư chơi đùa, được đối xử dịu dàng ấm áp.
Vì vậy, chạng vạng tối hôm nay, không ít cảnh sát tới khu dân cư cũ. Mễ Nhã cưỡng ép tăng giá trị của những con mèo này lên, đồng thời cũng làm cho vụ án nhỏ này trở nên phức tạp và nghiêm trọng.
Nhưng không dễ gì tìm được bằng chứng, không phải chỗ nào trong khu dân cư cũng lắp máy ghi hình, vì thế không thể lập tức xác định hung thủ là ai.
Cuối cùng chỉ có thể bắt đầu từ những người kết thù với Mễ Nhã. Nhưng không có bằng chứng nên không một ai chịu thừa nhận cả, hơn nữa cho đến bây giờ, cảnh sát cũng không tìm ra vị trí hạ độc đám mèo này.
“Anh Mục, chắc chắn là bà ta làm!” Mễ Nhã vô cùng nóng vội, hận không thể lập tức bắt tội kẻ đó.
Mục Từ Túc lắc đầu “Vẫn chưa được, thiếu bằng chứng quan trọng. Đây là bằng chứng phạm tội hình sự.”
“Nhưng thời gian không còn nhiều…” Mễ Nhã là lo lắng vụ án này không thể giải quyết tới nơi tới chốn. Ba năm trước, vụ án bắt cóc Lê Lê cũng đã trở thành vụ án chưa được giải quyết, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, còn đây chỉ là những con mèo, nếu không thể nhanh chóng phá án, liệu có thể sẽ…
Mục Từ Túc đưa cho cô một chủ ý “Trong hai ngày không thể tìm ra vị trí hạ độc, có thể là kẻ đó đã trực tiếp cho lũ mèo ăn.”
“Không thể nào. Tụi nó sẽ không ăn thức ăn của người lạ.”
“Đó chính là địa điểm mà tụi nó thường tụ tập lại để chờ cho ăn. Rất có thể loại độc này vẫn còn ở đó.”
“Động vật trong khu dân cư có cả mèo hoang và chó hoang. Mễ Nhã cô nói xem, không chừng nạn nhân ở đây không chỉ có một mình cô?”
Mễ Nhã suy nghĩ một lát thì kịp thời nhận ra “Đúng vậy, đây là hạ độc bừa bãi, hơn nữa nếu bây giờ vẫn chưa phi tang thì chắc chắn sẽ có người khác bị hại!”
Dù sao cũng là streamer có tiếng, Mễ Nhã có phương pháp dẫn dắt ngôn luận. Đặc biệt là trong khu dân cư cũ này, cô rất quan tâm đến những vị hàng xóm quen mặt.
Nỗi đau không ở trên người họ thì sẽ không ai chịu nói thật. Vì thế Mễ Nhã muốn bọn họ phải thật đau một lần, hơn nữa còn phải đau cho nhớ đời!
Tối hôm nay, Mễ Nhã dán giấy thông báo cho mỗi tòa nhà trong khu dân cư này.
Nội dung không phải là lên án, mà là về mối quan tâm và kêu gọi vì môi trường cộng đồng.
“Gần đây trong khu dân cư có một người hạ độc bừa bãi, nhưng phương thức và địa điểm hạ độc thì không rõ. Xin bà con làng xóm chú ý sức khỏe của con em và thú nuôi nhà mình, tuyệt đối không được tùy tiện đụng chạm vào bất kì đồ lạ nào trong khu dân cư, đặc biệt là thức ăn không rõ nguồn gốc.”
Nếu là ngày thường, một tờ thông báo như vậy sẽ gây sự chú ý, thậm chí cho là Mễ Nhã chuyện bé xé ra to.
Nhưng còn lần này thì không giống, Mễ Nhã chưa hề nói bậy một câu nào, cho dù đó là “hạ độc bừa bãi” hay “chất thuốc không rõ” thì cũng là đầu mối do chính bên phía cảnh sát cung cấp.
Mà lúc trước cảnh sát đã đến tra xét khu dân cư, càng chứng minh tính nghiêm trọng của sự việc.
Quan trọng nhất là trong thông báo của Mễ Nhã, nội dung làm người ta chú ý nhất chính là sự an toàn của người thân họ bị đe dọa.
Lần này, những người hàng xóm vốn không để chuyện này vào mắt giờ bắt đầu lo sốt vó cả lên.
Tuy nhiên, chuyện luôn xảy ra ngay tại giây phút quan trọng. Vào cùng ngày vụ án của Mễ Nhã xảy ra, trong khu dân cư thật sự đã xảy ra chuyện.
Ai có thể ngờ, không chỉ mèo hoang ở đây liên quan đến chuyện bị hạ độc, ngay cả chó nuôi cũng bị dính chưởng.
Mặc dù đã liên tục kêu gọi đeo rọ mõm cho chó, nhưng thực tế đa số người nuôi chó đều không hưởng ứng mấy, hơn nữa người ta cũng thường xuyên thả rông chó. Cứ cách một tòa nhà là có một con chó, chó thả rông ăn gì uống gì cũng chẳng ai biết.
Đặc biệt là những con chó có hình thể nhỏ.
Một con chó Bắc Kinh ở tầng chín đã xảy ra chuyện như vậy.
Ban đầu nó chỉ hơi ủ rũ, người trong nhà cũng nghĩ là đi chơi về hơi mệt nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng đến lúc nửa đêm, con chó kia đột nhiên lên cơn co giật, mắt trợn trừng, miệng sùi bọt mép.
“Mau mau đưa tới bệnh viện!” Người trong nhà vừa hoảng vừa gấp. Nhưng con chó kia hấp hối không lâu, chưa đến bệnh viện thì đã tắt thở.
Bác sĩ cũng bó tay “Có lẽ loại độc này còn mạnh hơn cả thuốc chuột, đặc biệt gây tổn hại rất lớn đến hệ thần kinh của động vật, cho dù là chó lông vàng trưởng thành cũng khó mà qua khỏi chứ đừng nói đến loại chó nhỏ này.”
Chủ nhân của con chó Bắc Kinh kia quá đau thương, lập tức vào nhóm chat của khu dân cư, phản ứng đầu tiên là mắng chửi.
“Tên khốn kiếp bỏ thuốc kia chờ đó cho tao! Tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu! Tao cmn sẽ báo cảnh sát!”
Lần này trực tiếp đóng đinh tội danh hạ độc bừa bãi.
Mà chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau, ai mà ngờ rằng, vốn chỉ là nhắm vào mèo hoang để trả thù, cuối cùng lại vạ lây đến người?
Vào buổi tối cùng ngày, một đứa bé đã xảy ra chuyện. Tình huống giống y hệt con chó Bắc Kinh kia, lúc ăn cơm tối thì không có biểu hiện khác thường gì, chẳng qua là tỏ vẻ chán ăn mệt mỏi. Người nhà tưởng dạ dày không khỏe nên cho uống thuốc hỗ trợ đường ruột.
Kết quả đến mười giờ tối, đứa trẻ đột nhiên ói mửa tiêu chảy, đồng thời cả người lên cơn co giật. Cả nhà hốt hoảng bế người đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ vội vàng tiến hành rửa ruột, lúc này mới biết là trúng độc.
Dĩ nhiên, cha mẹ của đứa trẻ này cũng thấy lời mắng chửi của chủ nhân con chó Bắc Kinh kia trong nhóm chat. Nhưng thay vì hùa theo mắng chửi, bọn họ trực tiếp báo cảnh sát, đồng thời gọi điện cho bà nội ở nhà.
“Mẹ, bây giờ mẹ mau đi tìm người đi, chúng ta không thể cứ để chuyện này tiếp tục được!”
Ban đêm, lúc Mục Từ Túc đang ngủ thì cửa nhà bị gõ.
“Ai đó?” Anh dụi mắt đứng dậy đi ra mở cửa, bất ngờ nhận ra người dì đã chăm sóc cho anh hồi nhỏ đang đứng ngoài cửa cùng với một người hàng xóm lạ mặt.
“Dì tìm cháu có việc gì không?” Vừa nhìn là biết hai người này có chuyện muốn nói, nhưng trễ thế này rồi mà còn đến đây tìm thì chắc là chuyện quan trọng.
Người hàng xóm lạ mặt kia không chờ được nắm lấy tay Mục Từ Túc khóc lóc “Luật sư Mục, làm ơn hãy giúp chúng tôi! Chúng tôi bị kẻ hạ độc kia làm hại rồi!”
“Nói rõ hơn đi ạ.” Mục Từ Túc nhíu mày nói.
“Đứa trẻ. Cháu tôi không biết ăn phải cái gì mà bị trúng độc, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện. Con dâu tôi nói thằng bé vừa mới được rửa ruột, vẫn chưa tỉnh lại.”
“Vậy bác biết cậu bé bị trúng độc như thế nào không?” Mục Từ Túc nghe xong thì kinh ngạc.
Đứa trẻ và thú nuôi không giống nhau, người lớn chắc chắn sẽ dặn con mình không được tùy tiện nhặt bừa thức ăn. Cho nên đứa trẻ này sao lại bị trúng độc?
“Tôi thật sự không biết, bác sĩ đang điều tra.”
“Bác bình tĩnh trước đã, mời bác vào ngồi, chúng ta cẩn thận nhớ lại sự việc.” Khác với chó mèo, trẻ con mà xảy ra chuyện thì người lớn sẽ đặc biệt quan tâm hơn, Mục Từ Túc cảm thấy có thể tìm được đầu mối của vị trí hạ độc.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe tường tận chi tiết sự việc đứa trẻ bị trúng độc hôm nay, cuối cùng Mục Từ Túc tìm ra vị trí hạ độc.
Ai mà ngờ, nơi bị hạ độc lại chính là đài phun nước trong khu dân cư?