Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 4: Không Có Vụ Kiện Nào Mà Tôi Không Giải Quyết Được


Đọc truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống – Chương 4: Không Có Vụ Kiện Nào Mà Tôi Không Giải Quyết Được

Vấn đề cũng đã nói rõ ràng, chính là cho người dân vay tiền bất hợp pháp.

Thông thường, cho vay nặng lãi không nằm trong tầm kiểm soát của nhà nước, nhưng nhà nước có những quy định đặc biệt về lãi suất đối với các khoản vay tư nhân. Cho dù là vay tư nhân nhưng cũng không được phép tính lãi quá cao. Quy định lãi suất hàng năm giữa bên vay và bên cho vay nếu vượt quá 36% (≥36%) thì coi như không hợp lệ.

Cho nên mới nói, nếu thật sự mượn nợ với lãi suất cao, chỉ cần có khả năng trả nợ gốc lẫn lãi thì có thể trực tiếp kiện lên tòa, cũng không cần tìm một luật sư riêng làm gì, thẩm phán phụ trách vụ kiện sẽ chỉ bạn viết đơn kiện như thế nào, nội dung vụ kiện sẽ cụ thể ra sao.

Tuy nhiên vấn đề này vẫn chưa được giải quyết triệt để, bởi vì đối với vụ kiện này, nó không rơi vào trường hợp vay lãi suất thường gặp, mà là một trường hợp lừa đảo tinh vi.

Đừng nói là bây giờ, cho dù vay tín dụng có trở nên thịnh hành trong vài năm tới đây, trường hợp cá biệt như vậy rất khó giải quyết.

“Con gái tôi bị bạn học dụ dỗ vay tiền. Lúc đầu chỉ vay khoảng hai mươi ngàn tệ, tiền lãi cũng không quá cao. Hơn nữa trong giấy vay mượn ghi rõ phải có người trung gian đứng ra bảo lãnh.”

“Nội dung vay nợ không quá khắt khe, tháng này mượn hai mươi ngàn tệ thì đến tháng sau phải trả tiền lãi là hai ngàn bốn trăm tệ, nếu không có khả năng trả tiền hoặc trả lãi trễ thời hạn, thì không chỉ trả cho chủ nợ tiền lãi hàng thàng là hai ngàn bốn trăm tệ, đồng thời còn phải trả tiền cho người bảo lãnh cũng với số tiền như vậy.”

(RE-UP là chó đẻ)

Thoạt nhìn tiền lãi không có bao nhiêu, nhưng ai mà ngờ rằng, một tờ giấy vay mượn trông có vẻ bình thường hợp lý ấy cuối cùng tích tiểu thành đại, khiến cô gái nợ ngập đầu tới tận một triệu rưỡi!

Không sai, miễn là quá hạn trả nợ thì đều phải trả cho cả chủ nợ và người bảo lãnh với số tiền lãi đã quy định trong giấy vay mượn.

Vì vậy, hai ngàn bốn trăm tệ biến thành bốn ngàn tám trăm tệ, bốn ngàn tám tiếp tục biến thành chín ngàn sáu, cứ thế tăng chóng mặt đến mười chín ngàn hai… Trừ phi cầu cứu gia đình, nếu không cô gái không thể nào trả nổi số tiền lớn như thế được.

“Đừng lo lắng, tôi có thể giúp chị nghĩ cách giải quyết, chị nghe tôi, tiền thật sự không phải là vấn đề lớn.” Ngay khi cô gái cùng đường tuyệt vọng, tên chủ nợ này cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt âm hiểm của mình.

Người bạn mà dụ cô gái mượn nợ kia nghiễm nhiên trở thành người bảo lãnh của cô gái, bắt đầu một vòng tuần hoàn hỗ trợ cho vay – không thể trả tiền lãi – tiếp tục hỗ trợ cho vay.

Nhưng có người sẽ hỏi, tại sao cô gái lại tình nguyện vay thêm tiền thay vì thú thật với ba mẹ? Đơn giản là vì – sợ hãi.

Nếu nói hai ngàn bốn là có thể xin ba mẹ, bốn ngàn tám cùng lắm là bị ăn mắng, nhưng với số tiền lên đến bốn chục ngàn thì sao?

Với một sinh viên còn đang học đại học, không thể nào có được số tiền bốn chục ngàn tệ, làm sao họ dám nói cho ba mẹ biết? Chỉ vì không dám đó nên mới không còn đường để quay đầu lại.


“Đây là lừa đảo trắng trợn! Yêu cầu của tôi là làm cho bọn lừa đảo cho vay nặng lãi kia phải chịu sự trừng phạt của pháp luật thay vì chỉ là một vụ kiện tụng dân sự đơn giản. Ngoài ra, tôi có khả năng trả số tiền nợ một triệu rưỡi đó, nhưng tôi tuyệt đối không móc ra cho đám súc sinh kia đâu!”

(RE-UP là chó đẻ)

Mẹ của khổ chủ nói ra những lời cực kì tức giận. Nhưng dù có tức giận đến mấy, cô cũng không tìm được phương hướng giải quyết vấn đề.

Điểm khó khăn của vụ kiện này nằm ở chỗ, ngay cả khi mọi người đều biết đó là lừa đảo nhưng theo quy định pháp lý hiện hành mà nói, gã chủ nợ không hề cấu thành tội phạm, vì con gái cô đã chủ động ký giấy vay mượn dưới tình huống đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

“Khá phiền phức, vì dựa theo pháp luật bây giờ, những gì có thể làm được là giảm số tiền nợ xuống còn 750 ngàn tệ tiền gốc cộng với 36% tiền lãi hàng năm. Nếu giảm thêm nữa thì e là khó.”

“Không sai. Đối phương chính là đang giăng bẫy, sau khi làm lại một hợp đồng cho vay mới, hợp đồng cũ cũng đã hoàn thành, hơn nữa cũng sẽ bị tiêu hủy. Vì vậy, điều duy nhất bây giờ có thể điều tra chính là khoản tiền vay mượn cuối cùng. Không thể bỏ cuộc được!”

Hầu hết các luật sư đều bình luận như vậy, tiền thưởng mười ngàn tệ là một số tiền khá lớn đối với các luật sư trong diễn đàn này. Nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp nào khả thi, đều không thể khởi kiện được

Nhưng có thể nói vị khổ chủ này may mắn gặp được Mục Từ Túc. Ở đời trước, Mục Từ Túc đã tìm hiểu kĩ trường hợp vay mượn cá biệt này. Thậm chí anh tạo blog viết rất nhiều phương pháp giải quyết đối với các trường hợp vay mượn cá biệt. Do đó, vấn đề này chẳng là gì đối với anh.

Mục Từ Túc suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng gõ phần trả lời của mình vào ô bình luận, sau đó anh không đợi đối phương đáp lại liền tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

(RE-UP là chó đẻ)

Trong lúc này ở thành phố S, một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một chén cơm đã nguội còn đầy ắp. Căn phòng sau lưng cô lại yên tĩnh một cách chết chóc.

“Con gái vẫn chưa chịu ăn cơm sao?” Người cha ngồi trong phòng khách lo lắng hỏi.

“Không ăn.” Người mẹ chán nản lắc đầu.

Cô chính là khổ chủ treo tiền thưởng kếch xù trên diễn đàn luật sư vừa rồi. Cũng không có cách nào, chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, đến khi bọn họ biết, gã chủ nợ đã đến tận trường con gái họ, thậm chí còn spam nhiều bình luận đòi nợ trên diễn đàn của trường.

Đây chính là diễn đàn của trường! Không chỉ thầy cô phụ huynh, mà sinh viên toàn trường đều có thể thấy được.


“Tránh xa nhỏ kia ra đi, khi không đi vay nợ cắt cổ, đừng để nó vạ lây tụi mình.”

“Cậu tự mình đi mượn phải không? Cậu không lấy đồ trong kí túc xá đi cầm đấy chứ?”

“Cậu vay nợ để làm gì thế? Nhưng cũng đừng nghĩ quẩn mà đi làm đ… hì hì.” Vô số suy đoán ác ý, đủ loại câu hỏi tồi tệ lẫn sung sướng khi thấy người khác gặp nạn tuôn ra ào ạt, đối mặt với những kẻ vô tâm như vậy, người khác sẽ cố tự bảo vệ bản thân và sợ hãi. Còn đối với một người mẹ như cô mà nói, những câu hỏi ác ý như thế chẳng khác gì chà đạp lòng tự ái cũng như mặt mũi của con gái mình.

Con gái cô bị lừa mà! Cô cố gắng giải thích nhưng giấy nợ kí tên đóng dấu rành rành ra đó, giờ có nói gì cũng vô dụng. Đến nỗi nghe đến bốn chữ cho vay nặng lãi thôi cũng trở thành tâm bệnh của cô, nếu cứ tiếp tục đau khổ thì thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện.

Đặt chén cơm xuống, người mẹ giơ tay lau nước mắt. Nói ra thân làm ba mẹ như bọn họ cũng có lỗi, nếu phát hiện sớm là tốt rồi, chứ không đến nỗi để sự việc bết bát như bây giờ.

Cô nghĩ như vậy, hít sâu một hơi xoay người hỏi người chồng đang ngồi trên sofa đọc luật dân sự “Hôm nay gặp luật sư, người ta nói sao?”

“Hay là vậy.” Người chồng để quyển sách xuống, tóc mai ngả bạc đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn “Thưa kiện không được, coi như là kiện dân sự thì bên mình ít nhất phải bồi thường 750 ngàn tệ. Tiền không là vấn đề, chỉ là bên phía trường học của con bé khó có thể giải thích.”

(RE-UP là chó đẻ)

“Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn lũ súc sinh đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Người mẹ chau mày ngồi xuống bên cạnh chồng mình.

Lúc này đứa con gái ở trong phòng nghe thế không khỏi che miệng khóc nức nở.

Cô gái rất muốn đi ra nói với ba mẹ rằng mọi chuyện không phải như vậy. Cô thật sự không mượn nhiều đến thế, lúc đầu chỉ là hai ngàn bốn, cô hoàn toàn có thể lo được. Nhưng hết lần này đến lần khác trả tiền trễ một ngày, cứ như vậy biến thành bốn ngàn tám. Cô chỉ có thể mượn thêm hai ngàn bốn để trả tiền lãi. Mà khoản vay cuối cùng này biến thành khoản lãi cắt cổ, một triệu rưỡi!

Một triệu rưỡi, gia đình cô có thể mua một căn hộ tiện nghi! Điều đáng xấu hổ hơn, dù đánh mắng hay trách móc, ba mẹ vẫn sẽ tha thứ cho cô, điều này càng làm cho cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình.

Nhìn khuôn mặt buồn bã của ba mẹ, cô gái cảm thấy bản thân mình không thể làm được gì cho gia đình ngoại trừ những rắc rối và làm phiền lòng ba mẹ.

Lúc này, cô bỗng nghe thấy mẹ mình nói “Hình như có vài luật sư bình luận trả lời, nhưng chỉ là luật sư nghiệp dư.”


Luật sư nghiệp dư? Chắc đến chỉ vì mức giá mười ngàn tệ kia đi. Cô gái càng thêm tuyệt vọng. Nhưng sau đó, cô thấy ba mình hưng phấn đứng dậy, hốt hoảng đi lấy di động gọi điện cho luật sư.

Năm phút sau, cô nghe thấy ba nói với mẹ “Có thể nộp đơn kiện được rồi! Anh đã gọi điện hỏi văn phòng luật sư, họ nói có thể khởi kiện dựa theo góc độ này, ngày mai chúng ta sẽ lên tòa!”

“Ông bà phù hộ!”

“Thật ạ?” Cô gái kích động đẩy cửa đi ra, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ ba mẹ, cô bụm mặt òa khóc.

Rốt cuộc vụ kiện này cũng có biện pháp giải quyết.

Gia đình của cô gái đã có một bước khởi đầu tốt, phía bên Mục Từ Túc cũng nhận được thông báo chuyển tiền. Nhưng anh chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục tìm kiếm vụ kiện có treo tiền thưởng cao hơn.

(RE-UP là chó đẻ)

Còn vụ kiện của Kiều Tây thì hai tháng sau mới mở phiên tòa, nhưng đây chỉ là bắt đầu.

Bên Mục Từ Túc thì bình tĩnh, nhưng phía diễn đàng luật sư đã xôn xao cả lên. Bởi vì các luật sư chuyên nghiệp ít khi kiếm tiền ở diễn đàn này, hiếm lắm mới có một người nhưng cũng chỉ là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Lại thêm Mục Từ Túc là một luật sư nhỏ nghiệp dư, bình luận của anh tựa hồ trở thành cú nổ lớn, nhanh chóng hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các luật sư trong mục hỏi đáp.

Suy nghĩ rất thông minh, thao tác lại đơn giản đến không ngờ. Cùng một lúc sử dụng hai phương pháp để kiện người cho vay có liên quan.

Khởi tố vụ án dân sự và khởi tố vụ án hình sự.

Trong đó, kiện tụng dân sự là lấy hợp đồng cho vay làm hợp đồng không hợp lệ làm điểm khởi đầu.

Ở Trung Quốc, một hợp đồng có thể tạo ra hiệu lực pháp lý dự kiến của các bên liên quan trong hợp đồng chỉ được coi là hợp đồng hợp lệ nếu nó đầy đủ yếu tố hiệu lực của hợp đồng. Nhưng trong vụ án này, ngoài số tiền hai chục ngàn vay lúc đầu ra, cô gái vẫn chưa nhận được một đồng cắt nào từ những hợp đồng vay nợ tiếp theo! Hơn nữa thẻ trong ngân hàng cũng không có bất kỳ cuộc giao dịch nào, hợp đồng vay mượn mà bên vay không nhận được tiền thì sao có thể xem là hợp đồng hợp lệ được?

Mặt khác, dưới góc độ truy tố hình sự thì càng thêm xảo quyệt, Mục Từ Túc yêu cầu ba mẹ cô gái khởi kiện chủ nợ với tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản bằng thủ đoạn tinh vi mới, gây tổn hại đến an nguy xã hội, đồng thời bày tỏ mối nghi ngờ với nguồn vốn cho vay của chủ nợ.

Vào thời điểm này, hoạt động vay mượn vẫn còn khá mơ hồ đối với dân chúng, do đó không có đặc điểm pháp lý rõ ràng. Tuy nhiên, tòa án tối cao đã từng đưa ra các quy tắc đặc biệt cho nguồn vốn vay tư nhân – phải là nguồn vốn thu nhập chính quy.

(RE-UP là chó đẻ)

Hiện giờ, tất cả khoản vay thông thường không thể đảm bảo trăm phần trăm. Vì vậy, miễn là vụ kiện có thể khởi tố thành công, cảnh sát vào cuộc, kết quả của bọn chúng không cần nói cũng biết. Sau khi điều tra xong, tất sẽ lòi ra một vài cọng đuôi chuột. Đến lúc đó, số tiền một triệu rưỡi này đủ để bọn chúng bóc lịch vài năm.

“Tuyệt vời! Thật sự rất tuyệt vời!”


“Tôi nghĩ nát óc làm thế nào để lập án với tội danh lừa đảo, nhưng không ngờ đi lòng vòng một hồi cũng tìm ra biện pháp!”

“Đây là thần thánh phương nào đây? Áu áu áu muốn được thỉnh giáo!”

Có người tò mò suy đoán thân phận của Mục Từ Túc. Nhưng sau đó, bọn họ phát hiện trong mục hỏi đáp, các câu hỏi vấn đề khó nhằn treo giải khá cao mà chưa được giải quyết, vậy mà giờ đây từng cái một đều được giải quyết nhanh sạch gọn! Đáng sợ hơn, hiệu suất trả lời các vấn đề của Mục Từ Túc cực kỳ cao, trong một vấn đề mà bọn họ còn đang cắm cúi nghĩ cách thì anh đã hai ba giây là xử lý xong.

Vấn đề con riêng ngoài giá thú đòi chia gia sản – Giải quyết.

Vấn đề xe tải bị lật và số cam quýt trên xe bị dân hôi của – Giải quyết.

Vấn đề người tiêu dùng khiếu nại vì bị lừa mua hàng kém chất lượng nhưng bị người bán vu cáo tội “tung tin sai lệch” trắng trợn đòi bồi thường ba trăm ngàn tệ – Giải quyết.

Chỉ trong vòng một giờ, mục hỏi đáp trên trang chủ vốn đầy ắp những vấn đề to nhỏ, nay lại trống rỗng không còn gì.

Chẳng lẽ vị đại lão này là ông trời phái xuống cứu nhân độ thế?

Nhiều người sững sờ nhìn Mục Từ Túc giải quyết từng vấn đề khó nhằn, vừa bội phục vừa lấy sổ tay ra chép lại. Cuối cùng, thậm chí có nhiều luật sư không thể không cầm vụ án của mình gửi đến Mục Từ Túc, hy vọng nhận được câu trả lời của anh.

Mười ngàn, ba trăm, bốn trăm, năm trăm,….

Theo thời gian trôi qua, di động của Mục Từ Túc liên tục báo tin tiền được chuyển vào tài khoản. Anh làm việc đến tận ba giờ rạng sáng hôm sau, trên mục hỏi đáp chỉ còn sót lại vài vấn đề lẻ tẻ, Mục Từ Túc mới dừng tay xoa cái cổ mệt mỏi, trong lòng bình tĩnh không ít.

Lúc này anh có khoảng hai chục ngàn tệ trong tay, tuy không nhiều nhưng dư sức để duy trì tình hình hiện tại, còn có thể mua chút đồ bồi bổ cho Kiều Tây. Cô bé quá gầy, Mục Từ Túc lo lắng cô bé bị suy dinh dưỡng.

Nghĩ như vậy, Mục Từ Túc tính toán thời gian rồi dựa lưng vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi một lát. Lúc tám giờ sáng, anh chỉnh chu lại quần áo rồi lập tức đến bệnh viện.

Mà cũng thật khéo, cảnh sát cứu Kiều Tây hôm qua cũng tới. Anh ta mỉm cười nhìn Mục Từ Túc “Luật sư Mục, ba mẹ của Kiều Tây đã tới. Chỉ là…”

Cảnh sát thở dài, cảm thấy gia đình này giống như ở tận cùng của cái khổ.

“Cảm ơn, tôi vào xem sao.” Mục Từ Túc biết ý của anh ta, vội vàng đi vào phòng bệnh.

Bây giờ trong phòng bệnh, Kiều Tây đang ngồi trên giường, mẹ cô bé ôm con gái dường như đã khóc xong một trận, đôi mắt sưng húp cả lên, còn ba của Kiều Tây thì ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng. Thân thể cường tráng nhưng tấm lưng gù làm ông chẳng khác gì một lão già gần đất xa trời. Thế nhưng hầu hết những người xung quanh chỉ im lặng nhìn bộ quần áo nhàu nát trên người ông với ánh mắt dè bỉu, có người còn bịt mũi ra vẻ chê bai. (=.=)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.