Đọc truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống – Chương 127
Một bao thuốc lá, hai vụ án oan, cộng thêm những món đồ cổ giá cao ngất ngưỡng từng xuất hiện trong các cuộc đấu giá ở nước ngoài, tất cả đều đã được kết nối lại với nhau.
Giống như Mục Từ Túc suy đoán, đúng là cha của La Thiến đã phát hiện bí mật động trời nên mới bị diệt khẩu. Còn sau lưng sự yên ổn của mẹ con La Thiến chẳng qua là vì bị giám sát, nguyên nhân không gì khác ngoài món đồ mà cha La Thiến đã giấu trước khi chết.
Mạnh tổng nhà họ Mạnh không lấy được đồ nên không dám tùy tiện ra tay, cũng sợ lỡ như làm vậy, mẹ con La Thiến vốn không biết nội tình đưa bao thuốc lá này cho người khác, hoặc là vì tuyệt vọng mà đột nhiên phát hiện ra sự thật.
Mãi đến khi Mục Từ Túc xuất hiện và lấy được bao thuốc lá, cuối cùng nhà họ Mạnh cũng tìm được cơ hội diệt cỏ tận gốc, đáng tiếc thiên tính vạn tính lại tính sót một Phó Chiêu Hoa.
Phó Chiêu Hoa hành động quá nhanh, vừa mới ra tay đã che chở những người có liên quan. Mạnh tổng đi thua một nước cờ nên chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi, không thể không rơi vào thế bị động.
“Nói không chừng ngay cả Dương Thiên Xương cũng là cố ý đưa đến trước mặt anh. Nếu không thì tại sao anh lại biết đúng lúc như vậy, anh theo dõi hướng đi của Dương Thiên Xương, sau đó liền bắt trúng xe của cậu La Thiến?”
“Không, không phải vậy đâu.” Mục Từ Túc lắc đầu “Anh gặp Dương Thiên Xương vào hôm ba mươi tết. Lúc đó vì không mua được sủi cảo nên anh đi dạo vài vòng rồi tình cờ đi đến công trường của nhà họ Mạnh, nhưng anh thấy công trường đó không có vẻ gì là gấp rút xây dựng, cần gì phải kêu bọn họ ở lại làm thêm giờ trong tết?”
“Ai mà ngờ chứ? Dù sao nhìn thế nào cũng đều là trùng hợp ngẫu nhiên.” Trong mắt Phó Chiêu Hoa lóe lên sự ớn lạnh “Sợ rằng khi nhà họ Thời xảy ra chuyện, nhà họ Mạnh đã theo dõi anh sít sao.”
Mục Từ Túc gật đầu “Anh cũng cảm thấy vậy, nếu như mảnh đất này thật sự vốn là của nhà họ Thời và cả chuyện camera giám sát, mọi người không cảm thấy kì lạ sao? Người sống sờ sờ ra đó thì vô duyên vô cớ biến mất, Dương Thiên Xương còn nói không quen biết đám người đứng ra làm chứng kia.”
“Xung quanh đây có rất nhiều công trình bị phá dỡ, còn có công trình nào khác đang xây dở dang giống vậy không?”
“Có.” Người lên tiếng là vị cảnh sát hình sự “Vốn là tại địa điểm cũ của hãng thuốc lá này cách sáu cây số về phía bắc có một công trường giống như vậy, tôi nhớ không lầm nó cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Mạnh.”
“Vậy là rõ ràng rồi, đi điều tra hãng thuốc lá đó, nhìn xem bọn họ đã sản xuất bao nhiêu gói thuốc lá tương tự như vậy.”
Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vụ án này đã rất sáng tỏ. Đây vốn không phải là vụ án dân lao động nhập cư đòi lương bổng gì cả, mà là một vụ án buôn lậu văn vật cổ mang tính chất vô cùng tiêu cực.
“Hãng thuốc lá kia hơn phân nửa là ngụy trang, những bao thuốc lá in hình đồ cổ bình thường là để đánh lạc hướng, còn những bao thuốc lá được in hình loại đồ cổ đặc biệt thì mới là thật. Và mục đích của những bao thuốc lá này là để tuyên truyền những loại hình văn vật bị bọn chúng buôn lậu. Nhà họ Thời cũng có cách buôn lậu của riêng mình.” Sau khi những người đó rời đi, Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa tổng kết khái quát lại nội dung mình biết được.
“Đúng vậy. Nhà họ Mạnh và nhà họ Thời có hợp tác với nhau. Nội dung buôn lậu đều là những chuyện nhẫn tâm mất tính người, nếu bị phát hiện chỉ có nước rơi đầu. Nhưng cũng chính vì vậy đã thúc đẩy bọn chúng cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
“Không sai, tranh họa mỹ nhân và đồ cổ đều là những thứ mà giới nhà giàu cảm thấy thích thú. Chỉ cần lấy được và tuồn ra nước ngoài, sau đó đem đi bán đấu giá và mua lại thì có thể danh chính ngôn thuận sở hữu nó. Không chỉ có thể công khai đem về nước mà còn có thể khoác lác bản thân yêu nước nồng nàn, giải cứu văn vật quý giá trở về với quốc gia.”
“Đúng vậy, mới nãy em vừa kiểm tra lại kết quả bán đấu giá của lô đồ cổ này, trừ một món đã bị một thương nhân nước M mua đi, số còn lại đều đang ở trong nước. Thật sự quá trùng hợp.”
“Đúng vậy! Lần nào cũng gặp phải những doanh nhân giàu có đến từ Trung Quốc. Bao thuốc lá này cũng thật thú vị, làm cho giống như loại đồ cổ phổ thông thường gặp, lỡ một ngày nào đó bị phát hiện còn có thể biện bạch đây là kiểu dáng đặc biệt có một không hai. Nếu chuyện không liên quan đến nhau thì cũng thật khó có thể phát hiện ra, chỉ cảm thấy là điều hiển nhiên. Dù sao lúc đó cũng đang thịnh hành sưu tầm bao thuốc lá, nhà nào cũng có ít nhất một người đu trend này.”
“Cho nên chắc chắn cha La Thiến vì phát hiện ra bí mật nên mới bị giết để bịt đầu mối.”
Mục Từ Túc im lặng một hồi “Anh cảm thấy Dương Thiên Xương cũng nằm trong trường hợp này. Chiêu Hoa, em nói xem, bọn họ làm cách nào để giám sát?”
Phó Chiêu Hoa suy nghĩ một lát rồi đáp “Em cũng suy đoán như vậy, công trường này là một nơi tuyên truyền tẩy não văn hóa doanh nghiệp, nếu nói chỉ vì lòng trung thành nghề nghiệp thì cũng thật quá nực cười. Hơn nữa dựa vào việc họ thuyên chuyển những công nhân có thâm niên đi làm ở nơi khác, hẳn là còn có một công trường tương tự, hoặc là nói, gắn camera giám sát tại một công trường tương tự giống như ở đây, và thỉnh thoảng chuyển công nhân qua lại giữa hai công trường này.”
“Chỉ có nguyên nhân này mới giải thích tại sao Dương Thiên Xương làm việc ở công trường bảy tháng, nhưng bốn tháng tiếp theo thì lại biến mất không tăm hơi. Anh nhớ video trong camera giám sát không hề bị cắt ghép chỉnh sửa.”
“Việc này chỉ có thể chờ kết quả điều tra tiếp theo.”
“Vâng. Anh đừng quá lo lắng, hai ngày này đừng đi lung tung, em sợ bên phía nhà họ Mạnh chó cùng rứt giậu.”
Chiêu Hoa cẩn thận kéo Mục Từ Túc ngồi lên giường bệnh. Cậu thật sự rất lo lắng, vụ án nhà họ Mạnh đã bị chọc thủng, cho dù kết quả có thế nào đi nữa đều là do Mục Từ Túc bắt đầu. Nhà họ Mạnh muốn trả thù thì mục tiêu đầu tiên chính là anh.
Phó Chiêu Hoa kiên quyết sẽ không để Mục Từ Túc xảy ra chuyện nữa.
Gió thổi bão giông kéo đến, ba ngày sau, người bên ngoài ráo riết điều tra vụ án, Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa cũng rất khẩn trương.
La Thiến và gia đình tài xế nhanh chóng được bảo vệ, còn Dương Thiên Xương thì được đưa về trụ sở cảnh sát thành phố để giám sát cẩn thận. Về phía vợ con của Dương Thiên Xương ở quê nhà cũng được bảo vệ chu toàn.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người ra vào công trường của nhà họ Mạnh, tại sao chỉ chọn một mình Dương Thiên Xương để gánh tội? Bọn họ cảm thấy có lẽ Dương Thiên Xương vô tình đã phát hiện ra manh mối gì đó mà bản thân anh ta lại không hề hay biết, giống như trường hợp của cha La Thiến.
Đáng tiếc là tất cả đều chỉ là suy đoán, thiếu bằng chứng xác thật, tất cả những người có liên quan đến vụ án, cho dù là người nhà họ Mạnh hay là người phụ trách công trường thì đều không có tư cách thẩm vấn.
Dường như vụ án đang bị bế tắc ở chỗ này.
Trong bệnh viện, vị cảnh sát hình sự phiền não nói với Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa về tiến độ điều tra “Thật rắc rối, chỉ cần đi điều tra lại thì mọi thứ vẫn hoàn hảo đâu ra đấy, không hề có bất kì vấn đề gì.”
“Đám cáo già nhà họ Mạnh này có thể đã phát hiện tôi đang điều tra bọn họ, cho nên giấu sạch hết đuôi chuột. Mấu chốt là Dương Thiên Xương cũng ngờ nghệch, ngay cả lí do tại sao bản thân bị lôi ra gánh tội cũng không biết!”
“Nhưng bây giờ nhà họ Mạnh không có ý định xử lý anh ta.” Mục Từ Túc lắc đầu “Nhà họ Mạnh vốn chọn anh ta là có ý đồ diệt cỏ tận gốc. Nhưng bây giờ lại phát hiện Dương Thiên Xương không biết gì cả nên đã yên tâm.”
“Đúng là như vậy. Cấp trên đã đưa ra thông báo, nếu không có được bằng chứng thì phải kết thúc vụ án này, không thể tiếp tục kéo dài thêm.” Cảnh sát hình sự vò đầu thở dài.
Nhưng Mục Từ Túc đột nhiên nhớ đến một chuyện khác “Em điều tra nhà họ Thời thế nào rồi?”
“Nhà họ Thời? Không phải vụ án nhà họ Thời đã kết thúc rồi sao?” Không riêng gì cảnh sát, ngay cả Phó Chiêu Hoa cũng cảm thấy khó hiểu.
Mục Từ Túc quay đầu nhìn Phó Chiêu Hoa “Anh cũng chỉ mới nhớ ra thôi, em còn nhớ không? Hôm đó em nói với anh có thể là nhà họ Mạnh đã chú ý anh từ khi bắt đầu vụ án của nhà họ Thời. Nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui, trong những người làm viện trợ pháp lý, chắc chắn không chỉ có anh là người duy nhất đụng độ với bọn họ. Riêng ở Yến Kinh đã có năm, sáu người, mỗi người đều có mạng lưới giao thiệp rộng hơn anh, không có lý nào chỉ nhắm vào một mình anh.”
“Ý của anh là…”
“Anh đã từng hợp tác với trụ sở cảnh sát và đồn cảnh sát ở Quảng Châu trong vụ án của nhà họ Thời. Anh cũng đã tham gia trong xuyên suốt quá trình điều tra.” Mục Từ Túc kể lại tình cảnh lúc đó ” Nếu nhà họ Mạnh và nhà họ Thời có hợp tác, phải chăng lúc đó anh đã vô tình điều tra được cái gì?”
“Không biết.” Phó Chiêu Hoa nhanh chóng bác bỏ lời giải thích của Mục Từ Túc “Anh chỉ là trợ giúp điều tra, nói thẳng ra là anh biết cảnh sát cũng biết, thậm chí còn biết rõ hơn anh, nếu thật sự muốn diệt khẩu thì tuyệt đối không bắt đầu từ anh đâu.”
“Vậy thì tại sao?” Mục Từ Túc nghĩ kiểu gì cũng không thông.
Bỗng chốc trong phòng bệnh chìm vào im lặng.
Dù sao Phó Chiêu Hoa đang bị ốm, cửa sổ sau lưng lại mở ra để hóng mát nhưng quên đóng lại, lúc này gió lạnh thổi vào, cậu không khỏi ho khụ khụ vài tiếng.
“Em không sao chứ!” Mục Từ Túc vội vàng rót cho cậu ly nước ấm, sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ sau lưng lại.
Cảnh sát than thở “Tình cảm thật tốt.”
“Anh ấy luôn tốt với tôi như vậy.” Phó Chiêu Hoa đắc ý nói, nhưng đột nhiên Mục Từ Túc nghĩ thông suốt một chuyện.
“Hình như anh đã biết vì sao nhà họ Mạnh nhắm vào anh rồi, và cả bao thuốc lá kia nữa. Anh cảm thấy quen thuộc là vì anh đã thấy!”
“Cái gì?”
“Thời Cẩm.”
“Liên quan gì đến Thời Cẩm?” Phó Chiêu Hoa vừa nghe cái tên đó liền muốn nổi nóng, nhưng vừa dứt lời thì cũng sửng sốt.
Cậu hiểu ý Mục Từ Túc. Lúc nhà họ Thời sụp đổ, Mục Từ Túc từng đi gặp Thời Cẩm, lúc đó hai người tránh camera giám sát và nói vài câu.
Mặc dù rõ ràng là thanh lý và chia tay, nhưng dù sao Mục Từ Túc và Thời Cẩm đã quen nhau được mấy năm, rốt cuộc biết được bao nhiêu thì cũng không ai rõ.
Nếu quả thật là như vậy… Đột nhiên Phó Chiêu Hoa cảm thấy hơi ớn lạnh.
Mà vị cảnh sát kia cũng phản ứng kịp thời, nhanh chóng kêu người thẩm vấn Thời Cẩm.
Bởi vì vụ án này có liên quan đến nhà họ Thời nên bọn họ chỉ thẩm vấn những người có liên quan đến vụ án chứ không nghĩ đến việc thẩm vấn Thời Cẩm.
Nhưng năm phút sau, bên kia đưa ra câu trả lời làm vẻ mặt của cảnh sát đột nhiên trở nên khó coi.
“Không thể nào! Nhà tù là nơi nào chứ! Nói tự sát là tự sát liền à?”
“Có chuyện gì thế?” Phó Chiêu Hoa vội vàng hỏi anh ta.
“Thời Cẩm tự sát trong tù.”
“Thời Vọng Tuyền và Thời Cảnh Xuân đều có dính líu đến mạng người nên đã bị trực tiếp kết án tử hình. Người còn sống và biết chuyện chỉ còn lại một mình Thời Cẩm.”
“Thế còn bí thư của Thời Vọng Tuyền?”
“Cô ta cũng không biết gì cả.”
Giết người diệt khẩu. Một thủ đoạn hết sức quen thuộc. Đặc biệt là sau khi bọn họ nhìn ảnh chụp hiện trường tự sát của Thời Cẩm, vẻ mặt của Phó Chiêu Hoa vô cùng cau có, còn Mục Từ Túc thì khẽ híp mắt.
Anh đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, Mục Từ Túc nhớ rõ ở đời trước, sau khi anh làm nhà họ Thời sụp đổ, Thời Cẩm cũng chết trong tù, nguyên nhân là tự sát, giống hệt với tình hình hiện tại.
Bắt đầu sự việc là do những phạm nhân khác trong tù chỉ trích hắn, câu nào câu nấy đều đâm trúng lòng tự trọng của Thời Cẩm, để hắn tủi hổ nhục nhã đến không thiết sống.
Sau sự dằn vặt của lương tâm, hắn đã nghĩ thông suốt, cảm thấy bản thân không xứng làm người nên xé quần áo ra làm thành dây thắt cổ.
Ở đời trước, Mục Từ Túc nghĩ là Thời Cẩm bị kẻ thù ra tay, bây giờ thì mới biết đây không phải là trả thù, mà là diệt khẩu. Kẻ ra tay chính là nhà họ Mạnh.
Thế nên sau đó anh đã ra sao ở đời trước?