Đọc truyện Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống – Chương 122
“Luật sư Mục, em cho anh xem một thứ, là của ba em để lại.” Trước khi giải thích mọi chuyện, cô bé đưa cho Mục Từ Túc một gói thuốc lá.
“Có ngụ ý gì trong này?” Mục Từ Túc quan sát một hồi thì thấy chỉ là một gói thuốc lá bình thường, nhưng nhãn hiệu lại rất được ưa chuộng, Mục Từ Túc nhớ hãng thuốc lá này đã đóng cửa từ nhiều năm về trước do vỡ nợ. Năm đầu tiên sau khi đóng cửa thì còn thấy bán ở các tiệm tạp hóa nhỏ, nhưng hai năm đổ về sau thì hết hàng dự trữ và không còn thấy bán nữa, loại thuốc lá này cũng trở nên hiếm hoi.
“Khói của thuốc lá này tuy khá nồng nhưng giúp tinh thần tỉnh táo hẳn ra.” Tài xết thuận miệng nói “Nhiều tài xế chúng tôi lái xe ban đêm đều rất thích hút loại nồng như vậy, dù sao cũng tiện nghi.”
“Cho nên hai người muốn nói gì với tôi?”
“Là ba em giấu gói thuốc lá này.” Cô bé nhớ lại những chuyện đã qua, ánh mắt đượm buồn.
“Em nhớ rõ đêm đó trời mưa rất to, ba em từ bên chỗ công trường chạy về, sau khi vào nhà thì chuyện đầu tiên ba làm là đứng trước bồn rửa mặt uống liên tục vài ca nước lạnh.”
Cánh cửa kí ức vừa mở ra, hình ảnh của người đó trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Ngôi nhà cũ lụp xụp, những ô cửa sổ mỏng manh liên tục phát tiếng cót két vì gió lớn làm cho cô bé không tài nào chợp mắt được, mà ba đột ngột trở về cũng khiến cô bé chú ý.
Cô bé vốn định đi ra chào ba một tiếng, nhưng khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của ba thì cô bé đành im lặng và lén nhìn trộm.
“Lúc đó em nghĩ ba gặp khó khăn ở bên ngoài nên cũng không suy nghĩ nhiều. nhưng sau đó em nhìn thấy ba lặng lẽ giấu thứ gì đó trong tủ bát phía sau bàn ăn.”
“Tình cảm của ba mẹ em rất tốt, khi vừa mới kết hôn, ba em vì dỗ mẹ vui vẻ mà sửa lại tủ bát, còn làm thêm một ngăn tủ ẩn có khóa Lỗ Ban bên ngoài.”
“Người ngoài nhìn vào thì chỉ cảm thấy đó là đồ trang trí, nhưng thật ra không phải, bên trong có một không gian lớn có thể đựng đồ, ba em thường dùng nó để giấu quà tặng bất ngờ cho mẹ.”
(Khóa Khổng Minh hay còn gọi là khóa bát quái, khóa Lỗ Ban. Đây là trò chơi dân gian vô cùng phổ biến của người Trung Quốc. Sản phẩm này là kết tinh của kỹ thuật xây dựng cổ đại của người Trung Quốc…. Khóa Khổng Minh vừa thể hiện một sự đơn giản, vừa thể hiện trí tuệ siêu phàm của người xưa.)
“Hôm đó, em tận mắt thấy ba giấu gói thuốc lá vào trong đó. Ngày hôm sau thì nhận tin ba em chết ở trong công trường do tai nạn ngoài ý muốn.”
“Em nói ba em giấu cái này xong liền xảy ra chuyện?”
“Dạ. Lúc đầu em không nghĩ đến điều này, nhưng sau đó bọn họ cưỡng chế nói là ba em không phải thợ chính ở đó, mà là kẻ trộm lẻn vào cắp vặt. Vì không mặc đồ bảo hộ và các thực hiện các biện pháp an toàn nên mới chết, gây ra tổn thất lớn cho công trường của bọn họ.”
“Còn những chuyện tiếp theo, chắc anh cũng đã điều tra trước khi đến đây. Bọn em đã từng nghĩ đủ mọi cách nhưng đều không tìm được bằng chứng chứng minh ba em làm việc ở công trường, cuối cùng nhà em phải bồi thường hai trăm ngàn tệ. Chuyện này hoàn toàn bị ém xuống.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Mục Từ Túc, nghiến răng nói “Mặc dù em và mẹ biết không nhiều nhưng cũng biết rất nhiều chuyện không lửa làm sao có khói.”
“Tại sao ba em chết? Tại sao bọn họ lại làm kín kẽ không lọt chút khẽ hở nào? Với cả công trường kia ngay từ đầu vốn không phải là của nhà họ Thời, mà là nhà họ Mạnh!”
“Sao em biết?”
Tài xế nghiến lợi, cho Mục Từ Túc nghe một đoạn ghi âm “Luật sư Mục, anh nghe cái này đi.”
Bên trong là một giọng nam say khướt.
“Làm gì có chuyện tiếp quản cục diện rắc rối từ nhà họ Thời, nhà họ Thời chỉ là bia đỡ đạn thôi, mảnh đất này vốn là của Mạnh tổng bọn tôi!”
“Khi em vợ tôi vừa xảy ra chuyện, tôi hoàn toàn bị sốc không biết phản ứng thế nào, cảm thấy chuyện này còn oan uổng hơn Thị Kính, còn thiếu điều tháng sáu tuyết rơi. Lúc đó tôi đã làm tài xế taxi, thường hay quanh quẩn gần công trường, làm bộ chở khách nhưng thật ra là thăm dò tin tức.”
“Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn bị tôi tóm được cái đuôi. Người này là chân chạy vặt trên công trường, ngày đó rượu vào lời ra nên lộ tẩy.”
“Sau đó thì sao?” Mục Từ Túc bất giác cảm thấy tình tiết tiếp theo sẽ không mấy tốt đẹp.
Đúng như dự đoán, trong mắt tài xế lóe lên sự sợ hãi “Tôi đã ghi âm những lời anh ta nói, tất nhiên sẽ nắm chặt cái đuôi này để điều tra sâu hơn, nhưng cuối cùng tôi không còn gặp lại anh ta trong suốt hai tháng tới.”
“Cũng vào một buổi tối mưa to, tôi đi đón một người đàn ông mặc áo mưa đứng trước công trường, hắn ta cũng uống rượu say xỉn, tôi định giở mánh cũ nên giả vờ hỏi vài câu để dụ hắn ta nói ra. Nhưng không ngờ câu đầu tiên hắn ta nói với tôi là người lúc trước ngồi xe tôi, đã chết.”
“Chết như thế nào?”
“Suy thận cấp tính do biến chứng tiểu đường. Phẫu thuật thất bại nên đã qua đời.” Sự sợ hãi trong mắt tài xế càng hiện rõ hơn “Luật sư Mục, anh cảm thấy đây là trùng hợp sao?”
“…” Mục Từ Túc không thể trả lời ngay được, bởi vì anh đang nhờ người điều tra dựa theo lời kể của tài xế.
Năm phút sau, bên kia truyền đến tin tức nói là người quản lý công trường mà tài xế chở đêm mưa hôm đó đã chết vì bệnh, kèm theo biên bản khám bệnh rõ ràng của bác sĩ. Hơn nữa người này không phải lập tức đến bệnh viện mà ở nhà uống thuốc vài ngày, thậm chí còn đến những phòng khám tư có tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.
“Luật sư Mục, tôi biết chuyện này rất kì lạ, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác. Sau khi tôi nghe tin người quản lý kia chết thì không dám tiếp tục điều tra nữa, mãi đến tận hôm nay gặp anh.”
“Chúng tôi đã giao đồ cho anh, phần còn lại thì chúng tôi không biết. Nhưng tôi có thể bảo đảm, người anh em ủy thác anh chắc chắn bị oan uổng!”
“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì khi nhà em bị vu hại oan uổng cũng đã xảy ra chuyện tương tự. Dưới gầm giường của nhà em có xấp tiền sáu mươi ngàn tệ, mỗi một tờ đều có dính nước bọt và dấu vân tay của mẹ em, giống y hệt tình huống của chú đó.” Trên mặt cô bé lộ ra sự châm chọc không hợp tuổi “Đừng nói là mẹ em, ngay cả em cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống lũ khốn nạn kia! Số tiền bồi thường ở đâu mà có? Anh có biết vì sao bọn em có thể nhanh chóng bán được nhà sau khi bị thua kiện không?”
“Bởi vì từ khi xảy ra chuyện, mẹ em đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết với bọn họ. Bọn em đã hỏi phí thuê luật sư, lúc đó luật sư ra giá bốn mươi ngàn, nhưng bọn em đào ra đâu nhiều tiền như vậy, cho nên lúc đó mẹ em đành phải bán nhà để bồi thường.”
“Bọn em bán nhà tổng cộng được 670 ngàn tệ, bồi thường hai trăm ngàn, còn dư lại bốn trăm mấy ngàn đủ cho cuộc sống của hai mẹ con. Qua đó cũng thấy rõ bọn họ cho hai mẹ con em một bài học nhớ đời, cũng khiến mẹ con em không dám sống mái với bọn chúng, hơn nữa còn là vì sợ liên lụy đến nhà cậu mợ. Luật sư Mục, anh có cảm thấy nhà họ Mạnh rất thông minh không?”
Mục Từ Túc im lặng một lúc lâu, cuối cùng không thể đưa ra câu trả lời.
Đôi mắt của cô bé đã đỏ lên.
“Nếu, nếu như không có đám người kia, em và mẹ em nhất định là những người hạnh phúc nhất thế gian này. Anh không biết đâu, ba em là người ba tuyệt vời nhất.”
Miêu tả khái quát khó có thể lột tả được hình ảnh chân thực trọn vẹn của một người đàn ông. Nhưng ánh mắt tràn ngập hoài niệm của cô bé lại có thể làm người ta biết rằng người cha trong mắt cô bé này quan trọng, hoàn hảo và mạnh mẽ đến nhường nào.
“Nhiều đêm, em đều nhìn thấy mẹ ôm ảnh ba khóc, nhà em không có ảnh chân dung của ba, hầu hết là ảnh chụp khi ba còn sống. Mẹ em nói nếu nhìn ảnh chân dung của ba nhiều quá thì sẽ dần quên mất dáng vẻ còn sống của ba trông như thế nào.”
“Thật ra em rất lo sợ, em sợ mình quá hận nhà họ Mạnh, hận đến nỗi không còn nhớ rõ kí ức những năm tháng cuối cùng ba mình còn sống trên đời.”
“Luật sư Mục, em biết mình đang làm người khác khó chịu, nhưng tất cả xin trông cậy vào anh.” Cô bé đứng lên cùng với tài xế kính cẩn cúi người với Mục Từ Túc, làm hành động này trong quán cơm nhỏ không khỏi quá nổi bật.
Trong lòng Mục Từ Túc theo phản xạ nổi lên chút bất an, anh tranh thủ kêu hai người ngồi xuống.
Mà cảnh này chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ nhanh chóng bị người quên lãng. Sau đó Mục Từ Túc và cô bé cùng với tài xế nói chuyện về nội dung vụ án thêm một lát rồi giải tán.
Vì nơi này cũng xem như là khu phố cũ nên bình thường sau tám giờ tối sẽ trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mục Từ Túc đi trên vỉa hè, không nhịn được lấy gói thuốc lá mà cô bé đưa ra nhìn.
Đây chỉ là một gói thuốc vô cùng bình thường, không phát hiện bất kì điểm khả nghi nào. Thậm chí Mục Từ Túc còn xem xét mã vạch vài lần.
Nhưng vẫn không thấy gì kì lạ.
Tại sao ba của cô bé lại đội mưa chạy về nhà giấu gói thuốc này? Nếu đúng thật là nhà họ Mạnh ra tay thì tại sao bọn họ lại làm như vậy?
Mục Từ Túc biết rõ quy tắc trò chơi trong vòng tròn này. Hễ nhìn thấy máu thì nhất định phải nhổ bỏ tận gốc, nhưng nhà họ Mạnh lại không làm như vậy với gia đình tài xế, thậm chí còn có chút mèo vờn chuột.
Không, nói đúng hơn là muốn thả dây dài câu cá lớn, lấy được thứ gì đó từ trong nhà tài xế có khả năng gây nguy hiểm cho bọn họ!
Nói như vậy thì gói thuốc lá này đóng vai trò gì trong chuyện này? Mục Từ Túc nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy những vụ án này có mối liên kết với nhau, nhưng vẫn chưa tìm được sợi dây nối chúng lại.
Lúc này đột nhiên điện thoại của Mục Từ Túc đổ chuông, là sư huynh gọi đến.
“Sao rồi anh?”
“Anh đã điều tra camera giám sát tuyến xe buýt số 411, tin xấu, không tìm được điểm nghi ngờ có liên quan đến công trường nhà họ Mạnh.”
Là sao? Hôm nay Mục Từ Túc tiếp nhận quá nhiều thông tin làm tư duy của anh nhất thời bị trì trệ, không thể bắt kịp suy nghĩ của sư huynh.
“Bây giờ chú mở mấy cái video anh gửi lên xem đi.”
Mục Từ Túc làm theo, đều là những vị trí đón xe buýt.
“Vị trí này có phải là trạm xe buýt ở gần công trường không?” Mục Từ Túc sống ở khu chung cư cũ nên có thể đoán đại khái.
Nhưng lời nói tiếp theo của sư huynh khiến cả người anh lạnh lẽo “Nhưng phạm vi của trạm xe buýt này không chỉ đến công trường mà còn đến một khu nhà trọ dành cho công nhân nhập cư. Mục Mục, những người mà Dương Thiên Xương đã nói trước đó cũng đã tìm được. Đúng là ở chung phòng trọ với anh ta.”
“Chẳng qua là không phải cùng phòng trọ ở công trường, mà chỉ là cùng phòng trọ ở khu trọ công nhân nhập cư này thôi.”
“Có bằng chứng không?”
“Có! Hành lý của Dương Thiên Xương và cả ảnh chụp của vợ anh ta nữa, tất cả đều ở bên kia. Cảnh sát đã tới đó điều tra rồi, tuyệt đối không phải tạm thời sắp xếp để che mắt mà thật sự đã thường xuyên ở đó trong thời gian dài. Hoặc là nói, Dương Thiên Xương vốn đã ở đây từ đầu.”
“Mục Mục, liệu Dương Thiên Xương có nói bậy không?”
“Không.” Mục Từ Túc lắc đầu, mặc dù tất cả bằng chứng đều cho thấy Dương Thiên Xương vu hãm, nhưng Mục Từ Túc vẫn còn nhớ rõ cảnh người đàn ông này đi mua dao ở siêu thị hòng muốn liều mạng với quản lý công trường. Nếu không phải bị dồn vào đường cùng, cho dù là giả bộ diễn thì cũng khó mà diễn đạt trọn vẹn cảm xúc và chân thật đến như vậy. Cho nên chắc chắn có vấn đề.
“Sư huynh, anh cho em địa chỉ của khu phòng trọ đi. Em phải tới đó điều tra xem sao.”
“Được, anh gửi cho chú ngay.”
Mục Từ Túc mở điện thoại đặt xe để tới bên kia xem xét.
Nói cũng lạ, không biết có phải vì vị trí quá vắng vẻ không mà Mục Từ Túc đợi mãi không thấy xe đến.
Gió đêm rất lớn, Mục Từ Túc vô thức nép sát vào chân tường.
Bảng quảng cáo trên đầu anh bị gió thổi phần phật phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, vì trong lòng Mục Từ Túc có chuyện nên không để ý.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, một cơn gió lớn thổi mạnh qua, bảng quảng cáo vốn được buộc chặt đột nhiên bị rớt ra, rơi thẳng tắp xuống trên đầu Mục Từ Túc.
Cái gì? Mục Từ Túc vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng đã quá muộn để tránh khỏi.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một người chạy đến đẩy mạnh Mục Từ Túc ra, bảng quảng cáo rơi xuống xượt qua hai người khoảng vài cm. Mục Từ Túc không bị thương tổn gì, nhưng người đang ôm anh thì lại rên vì đau.
Mục Từ Túc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Phó Chiêu Hoa, lại nghiêng đầu nhìn sang thì thấy từ cánh tay của Phó Chiêu Hoa trở xuống đã bị bảng quảng cáo rạch nát. Với độ cao và sức nặng không nhỏ như vậy, hơn nữa mép cạnh của bảng quảng cáo vô cùng sắc bén, Phó Chiêu Hoa mặc áo khoác dài nên nhìn không rõ, chỉ thấy ống tay áo của áo khoác bị rạch lộ ra phần áo nhung bên trong, nhưng phần bắp chân trở xuống dưới áo khoác thì lại không may mắn như vậy.
Mục Từ Túc thấy rất rõ cái quần của Phó Chiêu Hoa bị máu nhiễm đỏ hơn phân nửa, thoáng chốc cánh tay của anh ôm Phó Chiêu Hoa mất tự chủ run rẩy.