Đọc truyện Cầu Vong Phách FULL – Chương 11: Đối Nghịch
[TRỞ VỀ VỚI CÁI NHÌN CỦA THẦY VĨNH]
Chấm dứt câu chuyện, bà Thơm lại khóc lóc không dứt, không thể nói được tiếp.
Hiệp cũng rơm rớm theo.
” Vậy tại sao…anh bạn của Thu mất rồi mà Thu vẫn làm thế?”
Hiệp tiếp lời tôi bởi bà Thơm giờ không nói thêm được gì nữa.
“Thông tin đó là giả…người nhà bên kia biết nên tung ra.
Họ giấu kín thằng bé ở một chỗ canh chừng.
Họ không chủ quan như em đã từng…Thực ra bản chất Thu chưa bao giờ thoát khỏi sự điều khiển của con quỷ kia…Chỉ là một cú lừa ngoạn mục, nhằm để gia đình nhả con mồi ra cho nó…Và gia đình họ đã mượn gió bẻ măng…”
“Vậy là những người bị vận ấn sẽ có triệu chứng như vậy ư?”
“Đúng…thời gian đầu…dân làng chưa quen với hiện tượng này nên nhiều người mất lắm, mỗi năm 2-3 người là ít.
Như thế cũng chục năm nay rồi.
Sau dần người dân mới rút được kinh nghiệm, còn lập cả một đội thanh niên chuyên đi cứu người…Em giờ cũng ở trong đó đó…”
“Quy luật là gì? Làm thế nào để tránh khỏi?”
Hiệp nhìn bà Thơm, chờ đợi, tay vẫn vuốt lưng bà.
Giờ chỉ có bà Thơm mới dám nói ra sự thật.
Bà Thơm nói sau những tiếng nấc nghẹn ngào:
“4…49..”
“49 gì cơ?”
“Người thứ 49 qua cầu…chỉ tính lượt qua lại…vào mùng 7 1 tháng nào đó…sẽ bị nó bắt” Bà Thơm nói ngắt quãng.
“Người thứ 49? Và rồi…?”
“Suỵtttt!” Hiệp cấm cẳn nhắc tôi.
“Anh đừng nói ra miệng.
Nó nghe thấy đấy!”
Bà Thơm tiếp
“Thực ra hồi đầu người tự tử không có nguyên nhân, cũng không có dấu vết gì trên người.
Người dân chỉ đoán họ có chuyện không giải quyết được trong cuộc sống thôi…Thế nhưng có một hôm, một ông già đi qua cái dốc này, chỉ bảo rằng một thế lực kinh hồn vừa xổng ra, sẽ khiến cả hòn đảo này tàn lụi.
Ông ta mới đưa cho người dân 1 bịch bột đen như than, bảo hòa vào nước uống lấy 1 lần trong người.
Sau này nếu quỷ ám sẽ vận ấn ra ngoài, từ đó có thể sẽ biết cách tránh khỏi.
Còn ông ta thì không đủ trí lực để diệt nó, chỉ mong có thầy giỏi hữu duyên qua đây.
Cái hạn đó cũng phải 10 năm…10 năm sau sẽ có người tới giúp!”
Nói rồi bà Thơm khó nhọc bước xuống giường, lật đật mở ngăn kéo của chiếc tủ gương gần đó, lôi ra một mảnh giấy đã ngả vàng.
Bà Thơm trở lại giường ngồi, chìa tờ giấy ra cho tôi, nói:
“Ông chồng của tôi, trước ngày ra khơi, có mối giao hảo với người gặp ông lão kia.
Ông lão kêu mộng thấy khung cảnh ở hòn đảo này nên mới tìm đến.
Ông ta đã vẽ lại cảnh ông ta nhìn thấy trong giấc mơ về người sẽ cứu giúp hòn đảo này.
Ông lão dặn người kia tặng lại cho một người bạn thân, rồi truyền cho con cháu ở trên đảo này, không được để thất truyền…Ông chồng tôi được tặng, mang về đưa cho tôi…nhưng tôi nhìn mãi cũng không hiểu gì.
Sau đó thì ổng mất…Tôi vẫn giữ ở đấy, mới đó đã gần chục năm trời rồi…Giờ thầy cầm lấy…nếu thầy hiểu được ý nghĩa của nó…”
Tôi đón lấy tờ giấy ngả vàng từ trên tay của bà Thơm.
Nhìn vào bức tranh, tôi cố bình giải.
Bức tranh vẽ đôi nét cong cong, có lẽ là cây cầu.
Phía dưới là vài nét uốn lượn tựa như nước? Còn trên đó vẽ 2 cục rối màu đen tôi cũng không hiểu là cái gì.
Nếu bảo tôi học bình bã trà tôi còn giải được…còn tranh này thì…
Tôi gật đầu: “Cháu sẽ cố tìm hiểu…”
Hiệp tiếp nối câu chuyện đang ngắt quãng:
“Hồi đó em còn nhỏ.
Người dân cứ xôn xao lên.
Đa số đều bảo là không tin vì nghe đồn đâu đó rằng ông già đấy bị thần kinh.
Người dân cũng không chịu uống thứ bột đó vào vì sợ độc hại không rõ nguồn gốc.
Nhưng cho đến khi những sự kiện kì lạ xảy ra nhiều hơn và thực sự có người hiện ấn vận thì mọi suy nghĩ dần thay đổi…”
“Người dân đã làm những gì rồi? Thực ra chỉ cần tránh không có người thứ 49 là được…”
“Cũng hết cách thầy ạ…Tôi căm lắm.
Cây cầu còn tốt, nên không thể đơn giản bảo bỏ là bỏ, cấp trên không có ngân quỹ thầy ạ.
Còn bao nhiêu vùng sâu vùng xa khó khăn hơn ở đây…!Sông cách bờ có một đoạn ngắn, đi thuyền không cần thiết mà còn tốn thời gian.
Sông của nó, đất của nó, chạy đâu cho thoát.
Chúng tôi vẫn phải sống, phải kiếm kế sinh nhai.
Cứ sống trong sợ hãi như vậy thôi…”
“Vậy thì đếm người?”
“Có một khoảng thời gian ngắn, chúng tôi cắt cử người luân phiên đứng đếm người qua cầu, gần 49 người thì dừng không cho qua nữa.
Nhưng cũng chính vì thế mà dân du lịch không thích, họ phàn nàn và kêu bất tiện.
Những người lớn đếm người, canh cầu dần sau cứ gặp những tai nạn khó hiểu.
Tôi chỉ nhớ có ông Trung, làm chài, ra khơi rồi bị đắm tàu…giống bố con Thu…Thằng Tiến, làm công trường trên thành phố, bị sập giàn giáo mà mình nó đang đứng…Nói chung là sau đó họ sợ, chẳng dám canh cầu nữa…”
“Nhưng còn bọn trẻ con…” Hiệp lẩm nhẩm.
“Bọn trẻ con sao?” Tôi giục.
Bà Thơm lại nói: “Chỉ có duy nhất bọn trẻ con làm nhiệm vụ canh cầu thì không sao cả…Nên thi thoảng dân làng cũng phân công con cái nhà này nhà nọ trên đảo đứng canh cầu, tầm lớp 6 đổ lên.
Chúng nó còn bé nên mải chơi lắm, đếm thừa đếm thiếu cả.
Cũng chẳng còn cách nào.
Lâu lâu mới có đứa chịu đứng vì chúng nó còn phải đi học.
Nhưng gần đây có vụ thằng Khánh con cái Khuê…Khổ thân nó…Lực bất tòng tâm rồi!”
Rồi bà Thơm lại ôm mặt sụt sùi.
“Thu ơi là Thu!…”
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm?” Tôi cất tiếng nói vì những cảm giác mơ hồ vẫn len lỏi trong tôi.
“Anh chưa hiểu gì?”
“Nếu như chúng bắt những đôi bạn, dù thân hay không thân…Thì tốt nhất không nên giao lưu nữa là xong mà? Không mời bạn bè tới đây, không kết thân với người ở đây, liệu có đỡ hơn chăng?”
Hiệp nhìn xa xăm và thở dài.
“Có những đoạn tình nghĩa, không phải cứ nói cắt đứt là cắt đứt được.
Con người làm sao sống không có bạn bè, các mối quan hệ bên ngoài? Người dân ở đây cũng không muốn đây trở thành một hòn đảo ma, hoang vu và không giao du với bên ngoài nên họ vẫn cứ sống bình thường, không để nỗi sợ hãi lấn át…Hơn nữa đây là một khu du lịch nhỏ, người dân sống nhờ cậy vào dịch vụ, du lịch.
Không hiếu khách tức là chết đói…Mà giờ đây cũng gần như thế rồi…Đâu ai biết bất chợt 1 ngày chính họ hay bạn của họ làm hại đến bản thân mình? Vốn dĩ đây không phải lỗi của những mối quan hệ…”
Tôi thở dài.
Ở đây có những quy luật thật kì quái và người dân cũng có những niềm tin khó hiểu.
” Cô…vậy cô có biết tại sao chúng lại bắt những đôi bạn không?”
Bà Thơm khẽ lắc đầu.
Vậy là lại có thứ khiến tôi phải tìm hiểu.
“Vậy là chục năm trở lại đây mới có hiện tượng à?”
Hiệp cũng gật đầu xác nhận.
” Em cũng không biết tại sao…Trước đó hòn đảo này tươi đẹp lắm, cây cầu không đáng sợ như thế này.
Bọn e còn chơi đùa trên cầu rồi nô đùa ở vùng biển phía sau đảo.
Tất cả chỉ còn là những kỉ niệm đẹp…”
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ.
“Nhưng rõ ràng là con quỷ trấn sông ở dưới cầu…Vậy nó không thể kiểm soát những người ở xa khu vực của nó được.
Tại sao nhỉ?”
Hiệp lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Nói chuyện xong, Hiệp dặn bà Thơm phải giữ sức khỏe, không nên đau buồn quá, cô sẽ qua thăm bà thường xuyên.
Sau cùng Hiệp và tôi bước ra ngoài.
Tôi nói với cô: “2 ngày tới anh sẽ làm một trận địa diệt quỷ luôn.
Mong rằng sẽ thành công, sẽ cứu được cô bé vừa mới bị vận ấn kia…”
Hiệp vỗ vai tôi ra ý tin tưởng rồi cô lại chạy đi như một cơn gió.
Không biết Hiệp làm gì mà bận rộn thế.
Tôi bước vài bước trở về thì bỗng va phải một bóng hình cao lớn.
Người đàn ông đó khoác trên vai tấm áo đen to sụ, cổ áo dựng lên.
Tôi đi ngang qua không để ý gì.
Đột nhiên ông ta dùng tay phải đập thẳng vào vai tôi khiến tôi khựng lại.
“Gì…gì thế?”
Ông ta nói bằng giọng chầm chậm
“Anh là thầy pháp, tên là Vĩnh?”
“Đúng tôi đây!”
Nhanh chóng, ông ta dùng hai ngón tay đập mạnh vào thượng vị của tôi.
Một luồng khí nóng xông lên từ dưới bụng.
Tôi ngửi thấy mùi tanh tưởi xộc lên từ mũi.
Và tôi khạc ra một bãi máu.
Trong đống máu đó, một sinh vật nhờn nhớt đang ngoe nguẩy.
Đó là một con nòng nọc mọc đuôi.
Tôi cứ thế ôm ngực, cảm thấy đau buốt.
Mấy hôm nay tôi ăn không ngon miệng, lại hay buốt trong ruột, cứ ngỡ là đau dạ dày…Lẽ nào?
Người đàn ông lạ mặt kia mới ngước lên, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt dữ dội:
“Thầy pháp kiểu gì mà để quỷ cài Chu Thủy vào người? Chưa kịp diệt Quỷ thì quỷ đã diệt mình rồi!”
Trong giọng nói ông ta pha đầy chút khinh thường khiến tôi nóng hết đầu.
Tai tôi như ù đi.
Một nỗi hổ thẹn dấy lên từ dưới lồng ngực.
Tôi gắt:
“Ông…ông là ai?”
” Anh có cần biết không?”
“Tại sao lại biết rõ về tôi?”
“Cũng chẳng giấu thầy đây làm gì.
Tôi là Lộc, theo phái Phù Lục.
Có người mời tôi về đây…nhưng đâu ngờ ở đây đã có người đến trước tôi rồi.
Khai nhãn, tôi đã thấy rõ điểm Bức Hỏa tỏa ra từ người thầy…Haha tôi nói thật, rừng không thể có hai hổ, thầy chưa đủ đạo hạnh thì rời khỏi đây đi, tôi lo cho!” Ông ta cười khinh khỉnh.
Tự trọng của một người đàn ông dâng lên, tôi nắm lấy cổ áo của ông ta mà gằn lên
“Nước sông không phạm nước giếng! Ông là ai mà dám khiêu khích tôi! Việc tôi tôi tự biết lo!”
Ông ta giằng tay tôi ra:
“Dục tốc bất đạt! Còn vội vàng nóng nảy như thế thì chưa thành sự được đâu…Còn nhiều điều anh chưa biết lắm!”.
Nói xong ông ta huých vào vai tôi, đi thẳng.
Tôi bực tức đi về.
Tôi còn phải chuẩn bị cho trận địa diễn ra vào 2 hôm nữa.
Tôi sẽ giải quyết nhanh trước khi những thành phần không biết từ đâu rơi xuống phá ngang.
Dù không muốn thế nhưng tâm trí tôi vẫn cứ trôi về phía người đàn ông kì lạ hôm nay tôi gặp.
Hắn ta cũng tầm trạc tuổi tôi, có lẽ là trẻ hơn một chút nhưng lại hết sức ngạo mạn.
Tại sao hắn ta cứ phải nhắm vào tôi làm gì?
Bình tĩnh nghĩ lại, trong cuộc chạm trán với đám vong chết trôi trên sông, tôi đã bất cẩn rất nhiều.
Hóa ra con quỷ ranh ma đã lợi dụng sơ hở của tôi để diệt trừ tôi.
Tôi thất vọng về bản thân mình.
Giá như tôi suy nghĩ kĩ hơn và không chủ quan như vậy.
Rõ ràng con sông đó vẫn còn con quỷ đó trấn giữ, vậy mà tôi dễ dàng bơi vào trong lãnh địa của nó để tìm người, không đề phòng gì.
Hai hôm nữa tôi sẽ giăng trấn yếm hai bên bờ sông, quyết tâm bắt được con quỷ này.
Chỉ cần diệt được nó, những nạn nhân cũ đã rơi vào tay nó cũng sẽ triệu được hồn phách về, những người mới vận ấn sẽ được giải thoát, người dân nơi đây cũng không phải sống trong sợ hãi nữa.
Tôi sẽ cứu tất cả cùng một lúc.
Thế nên hai ngày sau đó, tôi chỉ đóng cửa trong phòng nghỉ, thiền để bảo toàn năng lượng cho dù ông Lãng đang hết sức sốt ruột..