Đọc truyện Cầu Vồng Loang – Chương 9: Hậu ký
CHƯƠNG 9: HẬU KÝ
Hê lô mọi người ~ hy vọng mọi người sau khi đọc hết cuốn sách này đừng bị Lưu Hương dọa nhé, hy vọng mọi người sẽ chấp nhận được cuốn tiểu thuyết *** kỳ quái này:)
Đại ý tiểu thuyết kể về một ông chú tục tằn mang nhân cách phân liệt.
Bản thể của hắn là Phùng Đức Long, một thằng già mới chạm đến ngưỡng cửa của độ tuổi ba mươi, mặt mày xấu xí, khoái đeo kính râm, ngày thì ngủ hễ đến đêm thì chui ra, quanh năm mặc quần lót đi ngủ. Hắn ưa mấy cái truyện hài đồi trụy, ngoại trừ chat chit trên MSN thì rất hiếm hoi tán gẫu với ai, sở hữu một căn hộ vẫn còn chưa xây dựng hoàn thiện trị giá tám trăm nghìn, tướng mạo bỉ ổi, nhát gan ngại lôi thôi.
Một tính cách phân liệt tách rời khác của hắn, chính là thợ sửa ống nước lớn gan, lấy *** làm nhân sinh.
Rất nhiều người đọc màu trắng thì thấy mù mờ, bởi vì nó dường như chả liên quan gì với toàn bộ truyện. Thì đúng rồi, sự thật là thế mà. Màu trắng không liên quan gì đến khung dựng của tiểu thuyết hết, vừa vặn là nó đồng phong cách mà thôi:)
Cuộc đời mỗi chúng ta ít nhiều cũng sẽ từng gặp một Phùng Đức Long ngại ngần, yêu thầm một ai đó hay một cái gì đó nhưng lại không thể kìm nén được nhiệt ái với nó, tột cùng cũng vẫn không thể buông tay hoặc là dứt bỏ.
Càng thảm hơn, vì cuộc sống, có đôi khi chúng ta còn buộc lòng phải trợ giúp một thế lực lớn mạnh hơn đi cưỡng bức niềm yêu thương của mình, sau đó mới thừa nhận trên đời này, những lời hứa hẹn đẹp đẽ nhất và cả những thanh thuần tinh khôi nhất cũng không thể tồn tại vĩnh hằng được đâu.
Nhịp sống bức bối bức điên con người ta, sẽ có lúc ước ao mình có được một phân thân, nó sẽ thay mình câng câng cáo cáo bên ngoài, muốn làm gì thì làm thế nấy mà mình thì được bình yên, hoàn toàn không cần gánh chịu hậu quả tuần hoàn mà phân thân nọ gây ra.
Cái phân thân này thật giống như là đôi giày da của linh mục, giống mũ đội đầu của bà Lâm, giống thợ sửa ống nước của Phùng Đức Long, thậm chí giống như cả ID bút danh Triệt Dạ Lưu Hương viết ra quyển tiểu thuyết *** này của tôi, tất cả chúng đều là mặt nạ của nhân cách phân liệt đi ra ngoài đời, làm cho người ta ảo giác rằng mình đã an toàn, chỉ cần đeo lớp mặt nạ ấy lên là có thể tự do bày ra một buổi party không cần che đậy, mở mang tầm mắt:))
Hồi trước tôi cũng có đọc mấy quyển tiểu thuyết ***, đơn cử như là ‘La Philosophie dans le boudoir’, ‘Les crimes de l’amour’ của Sade, sau đó là ‘Lady Chatterly’s Lover’, Trung Quốc thì có ‘Nhục bồ đoàn’, ‘Đăng tâm hòa thượng’ (dĩ nhiên tôi cũng có đọc những tiểu thuyết khác còn *** đãng hơn thế XDDD, nhưng mà chỉ có nhớ được kiểu *** đãng của chúng chứ không có nhớ nội dung *** đãng của chúng, thế nên tên cũng chịu chả nhớ nổi đâu.)
Tôi luôn tò mò vì sao mà nhiều người thích tiểu thuyết *** như vậy, thích cái thể loại này, hầu hết loại tiểu thuyết này đều rất trơ (à Chatterly thì ngoại lệ), nội dung cốt lõi thì nghèo nàn.
Thứ cảm giác ấy chắc chờ sau khi tôi viết xong thì mới minh bạch được phần nào, nói kiểu vậy, thật giống như đọc mà không cần thông qua não, gần như chỉ cần một loại cảm quan hưởng ứng theo bản năng, vì là thả mình theo trôi nổi của bản năng, thế nên tự do vô cùng:))
Điều cuối cùng, cám ơn mọi người đã ủng hộ, mong rằng hậu ký này có thể giúp ích cho mọi người trong việc tiêu hóa món văn chương quái lạ này nhé.
Rất vui được cùng mọi người chia sẻ khoảng thời gian tự do ấy.