Đọc truyện Cầu Vong Khách – Chương 19: Trận địa nước
Đôi mắt Hiệp nheo lại nhìn xa xăm. Hiệp lặng người đi sau câu chuyện bi đát của tôi. Sau cùng cô mới cất tiếng:
“Em rất hiểu tâm trạng của anh lúc đó. Mang theo nỗi sợ hãi gần 30 năm không hề dễ dàng gì…Em trai em cũng bị chúng cướp mất mạng. Nếu bảo sợ, thì em có sợ! Thế nhưng vì em trai em, điều gì em cũng sẵn sàng làm, kể cả là nhảy vào biển lửa…”
Hiệp nói một cách kiên định rồi lại cười hiền, nhìn tôi buồn rầu. Ánh mắt cô giống mẹ tôi quá mức khiến tôi xúc động. Tôi chỉ cúi đầu không nói gì. Từ trước tới giờ, nếu như không chắc chắn làm được điều gì, tôi sẽ không hứa. Tay tôi nắm chặt lại vì nỗi niềm day dứt gần như bất lực. Tôi không biết phải làm gì? Làm thế nào để tôi có đủ dũng khí gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo sâu thẳm kia?
Tôi hỏi Hiệp: “Vậy em trai em..cũng bị như này à?”
Hiệp gật đầu.
“Hồi ấy nó mới 15 tuổi. Đêm hôm đó, tan học, thằng bé làm mất tiền đóng học mẹ em cho…Sợ quá không dám về nhà…Đến khuya mới dám đi về…Đi qua cầu thì bị kéo chết luôn. Thằng bé nhảy xuống sông, chỉ còn lại đôi dép cũ…Nhà em còn không tin là nó làm thế, chỉ vì mỗi chuyện đó… Nhưng không ngờ lại là sản phẩm của chúng…Hồi ấy chúng kéo người dễ hơn bây giờ… Không phiền đến ấn vận gì hết…Sau giờ người dân cẩn thận hơn thì…” Giọng Hiệp nghẹn cả lại.
Tôi cũng nhìn cô an ủi, không nói gì. Giữa chúng tôi là một khoảng không im lặng chỉ còn tiếng nước chảy ầm ào phía dưới.
Sau cùng, Hiệp mới thở hắt ra, rồi khẽ nắm lấy bàn tay tôi một cái, đoạn nói: “Thôi, em chỉ tâm sự như vậy, em cũng không ép anh phải làm gì cả, nếu anh cảm thấy quá khó, anh có thể rời hòn đảo này. Còn em sẽ cố gắng chống chọi đến cùng.”
“Anh…”
Nói xong Hiệp khó nhọc đứng dậy. Tôi luống cuống đỡ cô gái dậy. Đúng lúc có người dân trong làng đi tới, người phụ nữ vội chạy lại hỏi han. Hiệp không giấu nổi những đường nét đen vằn lên trên cổ. Người phụ nữ hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuống quýt và lo lắng, an ủi và dìu Hiệp về. Tôi cứ đi sau trong buồn bã. Tôi đưa Hiệp về tận nhà. Để Hiệp ngủ, tôi lặng lẽ dán một lá bùa trấn vong dưới giường của cô gái và phía ngoài cửa sổ, cửa chính. Những lá bùa này không quá mạnh nhưng có lẽ sẽ bảo vệ Hiệp được 1,2 hôm.
Sau đó, tôi quyết định đi tìm thầy phù thủy tên Lộc, nói chuyện và giao phó mọi chuyện lại cho ông ta. Về tới nhà nghỉ, tôi tìm bà chủ hỏi chuyện, bà ta hồ hởi kể lể:
“À! Thầy đó cũng là bạn của thầy à! Ông ấy giỏi lắm đó, hôm qua tôi nghe ông ấy cứu mạng cậu Vũ trong làng đó. Tưởng thằng Vũ chết đến nơi rồi, thế mà ông ấy còn làm cho sống lại kìa…”.
Nghe vậy tôi bèn tìm về nhà cậu Vũ kia, biết đâu sẽ bắt gặp “đối thủ” của mình ở đó. Tôi không nghĩ tên Lộc đó ngụ ở trong đảo này. Tôi hỏi thăm những nhà nghỉ trên hòn đảo đều không có vị khách nào tên Lộc thuê phòng qua đêm cả.
Tôi bấm chuông cửa nhà Vũ nhưng mãi một lát sau mới có người ra mở cửa, đó là một người phụ nữ trung niên. Tôi hỏi về người đàn ông đêm qua đã tới đây.
“Thầy đó…tên Lộc à? Thầy đi sáng sớm nay rồi, rời đảo rồi…Nếu thầy quen thầy ấy thì tốt quá! Gia đình tôi muốn gửi vạn lời cảm ơn tới thầy, gửi lễ cho thầy…Sáng nay gia đình tôi chưa kịp nói chuyện với thầy vài câu, dặn dò xong thầy ấy đã đi vội rồi…”
Tôi nghe câu trả lời đã biết người mình cần tìm không có ở đây. Tôi đành trở về căn phòng trong nhà nghỉ của mình, lòng nặng trĩu. Nằm lên trên giường, tôi cứ suy nghĩ miên man. Tôi đang không biết nói sao với gia đình ông Lãng, họ đã chờ đợi quá lâu rồi…
Đêm ấy tôi lại mơ.
Tôi lại chìm trong biển nước, làn nước mờ đục ở chiếc ao ngày nào. Tôi vẫy vùng trong nước, hoảng sợ đến tột cùng. Tôi vẫn ở trong hình hài của một đứa trẻ. Phía sau tôi, một bàn tay trắng bệch với móng tay dài lở loét nắm chặt lấy chân làm tôi không giãy giụa được. Một nụ cười xảo trá hằn học đang được giấu dưới lớp tóc dài bầy nhầy, khẽ trôi trong làn nước. Phổi tôi dần bị lấp bởi nước, không sao thở được, tôi khẽ gọi: Mẹ ơi…
Và thế rồi bỗng nhiên tôi được kéo tuột lên bờ, đổi cảnh như một cuốn phim, tôi đứng cạnh mép chiếc ao năm ấy, và phía trước mặt là mẹ tôi. Tôi lúc này lại mang dáng dấp của mình bây giờ: một người đàn ông 40 tuổi. Mẹ tôi đang chìm dần xuống nước. Không được, tôi phải cứu được mẹ!
Bỏ mặc sự sợ hãi trong lòng, trong tôi lúc ấy chỉ có một khát khao đó là cứu được người mẹ của mình. Tôi lao xuống ao, nắm lấy bàn tay đang giãy giụa của mẹ. Bập bùng trong nước, tôi cố gắng giằng kéo hết sức. Giờ tôi không còn là một đứa trẻ 5 tuổi yếu ớt nữa mà là một người đàn ông có sức lực. Tôi kéo mẹ lên khỏi tay con ma da kia, ôm chặt lấy mẹ vào ngực rồi bơi vào bờ. Tôi leo lên bờ và kéo mẹ lên.
Khi mẹ tôi quay lại…tôi nhìn ra gương mặt của Hiệp. Mẹ tôi đã biến thành Hiệp từ lúc nào không biết. Hiệp vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, đầy tin tưởng và chờ đợi ấy. Hiệp nói: “Anh đi đi…” thế rồi cô lại bị kéo tuột khỏi tay tôi, chìm xuống làn nước sâu thẳm.
Tôi hoảng hốt lao xuống nhưng không tìm thấy cô đâu nữa.
Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đầm lưng áo. Giấc mơ đáng sợ, đưa tôi qua nhiều tầng lớp cảm xúc. Tôi chợt nhận ra rằng, nỗi sợ hãi nước của tôi còn không thể sánh bằng nỗi sợ mất đi những người tôi yêu quý. Và tôi không muốn mất Hiệp.
Vậy là trong đêm đó, tôi đã thay đổi quyết định của mình.
Theo sư phụ tôi vài năm, tôi đã không ít lần chứng kiến các trận địa diệt quỷ của ông, từ lớn đến nhỏ. Đó cũng chính là may mắn của tôi.
Tôi nhớ có lần thầy đã dàn một trận địa dưới nước để diệt con quỷ nước bên dưới một con sông chảy qua một tỉnh lẻ nhỏ Trung Quốc. Nó đã kéo chết bọn trẻ con đi học qua cầu vào những ngày mưa to thông qua một chiếc nắp cống. Chiếc nắp cống ấy bị yểm bùa, lúc ẩn lúc hiện, người rơi xuống mà chết không sao kể xiết, dù có bịt kín nắp cống đi nữa vẫn có những người chết đuối đầy khó hiểu. Sư phụ tôi đã nhìn ra điều đó và ông hiểu mọi thứ bắt nguồn từ đâu.
Ông đã sắp xếp một trận địa ngay giữa con sông ấy để diệt con quỷ đó. Lần diệt quỷ đó không quá nghiêm trọng đến mức thầy tôi phải lội cả xuống sông. Thế nhưng những yếu tố cần thiết để tạo nên một trận địa dưới nước thì tôi vẫn còn nhớ được. Lần ấy tôi còn bị thầy mắng vì tội không dám lại gần bờ sông để xem thầy làm lễ, học tập theo.
Để tạo nên một trận địa trấn yểm sông, cần có hai yếu tố trên vòng tuần hoàn của ngũ hành, một sinh một hao với yếu tố Thủy, đó là: Kim và Mộc. Để trấn Thủy cũng cần có thêm Thổ. Ngoài ra để làm nên một trận địa chắc chắn còn phải có thêm Mã, Tượng, Nhân, chính là Voi, Ngựa và Người. Bùa trấn yểm cũng là yếu tố không thể thiếu, thế nhưng ở dưới nước thì vận bùa là không thể, tôi chỉ có thể sử dụng khí cụ. Điều khó khăn đối với tôi chính là làm sao chuẩn bị được đủ hết những thứ ấy trong vòng vài ngày?
Sáng sớm hôm sau, tôi gõ cửa phòng ông Lãng nói chuyện để ông giúp đỡ tôi chuẩn bị. Việc này cần sự giúp đỡ của nhiều người chứ không chỉ đơn thuần là một nhóm người. Tôi đã đến gặp ông Mười, mượn sức của đội thanh niên cứu nạn trong làng. Nhưng như thế là chưa đủ. Tôi vẫn cần thêm sức người. Tôi cần đóng 7 cây cọc gỗ xuống dưới lòng sông, và việc này không thể kinh động tới chính quyền địa phương. Cả ngày hôm đó chúng tôi đi gõ cửa từng nhà trong làng để xin giúp đỡ. Một số nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi. Họ đã mất niềm tin vào tôi sau lần thất bại trước. Một số người còn nói rằng họ cần người thầy pháp giỏi hôm đó đã cứu tôi và cứu Vũ gần đây. Tôi chỉ biết mỉm cười chua chát, mong rằng họ hãy tin ở tôi một lần nữa. Tôi nghĩ đây sẽ là ván cược lớn của cuộc đời tôi, có khi là bằng cả tính mạng. Trong lúc tôi đang nói chuyện trước cửa nhà người dân thì Hiệp lặng lẽ xuất hiện. Trông cô gái gầy gò và đầy mệt mỏi, chắc hẳn cô gái vẫn phải chống chọi với những cơn ác mộng xung quanh mình.
Nhìn thấy hành động của tôi, Hiệp chỉ đứng nhìn tôi và mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự hi vọng. Tôi chỉ cần nhìn thấy điều đó từ xa đã đủ thấy trong mình có thêm động lực.
Ngày hôm sau, đám thanh niên giằng dây, thuê máy xúc đất, chở cọc gỗ ra giữa sông. Tôi làm lễ cầu bình an để mọi sự suôn sẻ. Đám cọc gỗ đã được đặt làm gấp ở một xưởng gỗ trong thành phố. Tất cả kinh phí này cả làng đều góp vào chứ ông Lãng cũng không còn bao nhiêu. Vừa có sự trợ giúp của máy móc, của sức người, hì hục cả ngày, cuối cùng những chiếc cọc gỗ cũng được đóng xuống dưới những vị trí gần như là đúng điểm huyệt của con sông theo như tôi yêu cầu. 7 chiếc cọc được quây kín bằng dây thừng chắc chắn, giữa những chiếc cọc lại được đan chỉ đỏ. Đó là Mộc. Phần nền đã được chuẩn bị xong xuôi. Tôi cần tìm xương ngựa, ngà voi, một thứ đại diện cho Kim nữa để chôn xuống.
Mãi người dân mới xin về được 2 chiếc ngà voi quý ở một tộc bản trên Tây Nguyên, ba ngày mới về tới đảo. Họ chỉ cho phép mượn, xong xuôi phải đem trả. Người dân cũng mua một thùng cao ngựa, chuẩn bị chôn xuống. Tôi cũng có một đồng tiền cổ rất quý mà sư phụ tôi từng trì chú cho tôi, giữ được nguyên khí và bình an tính mạng, tôi luôn giữ theo người. Lần này, tôi cũng quyết bỏ nó ra, gói vào một tấm lụa đỏ, chôn xuống sông. Đó sẽ là Kim. 3 thứ được chôn xuống dưới lòng sông, ngay giữa trận địa. Sau khi chôn xong, những sợi dây thừng mới được buộc lại, trận địa được đóng kín.
Tôi đã xem ngày, 2 ngày nữa sẽ là ngày đẹp. Trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ ở trong phòng thiền trị thương, để mình trong trạng thái tốt nhất.
Buổi sáng ngày làm lễ, tôi dậy sớm chuẩn bị. Tôi chít chặt dải dây cùa chiếc quần trong bộ quần áo lễ màu trắng, trong lòng hồi hộp như chưa từng làm lễ bao giờ.
Tôi bước thẳng ra bờ sông, người dân và ông Lãng đã chuẩn bị cho tôi một đàn lễ đầy đủ như lần trước. Lần này người dân cũng đứng quanh sông cũng vô cùng đông đúc. Trong đám đông ấy tôi nhận ra ánh mắt của Hiệp đang dõi theo tôi. Hôm nay cô gái đã xin nghỉ làm chỉ để khích lệ tôi.
Tôi cúng bái thỉnh cầu đúng điều lệ, lắc xin quẻ thì được quẻ Trung. Điều này khiến tôi lưỡng lự không biết khả năng thành công của mình là bao nhiêu. Thế nhưng tôi vẫn phài làm hết sức có thể.
Tôi mặc áo phao, trèo lên thuyền, được ông Mười đèo ra giữa dòng. Tôi dẫm chân lên một cọc gỗ nổi trên sông, bước khỏi thuyền. Giữa sông khói sóng, tôi đứng trên cọc nhìn xuống màn nước đục ngầu sâu hoắm ở dưới trong khi chiếc thuyền lùi dần về bờ. Cởi chiếc áo phao, treo xuống cọc, tôi nhắm mắt, hít sâu, tôi nhảy xuống dưới, đắm mình vào dòng sông. Giờ trận địa chỉ còn thiếu mỗi Nhân, và tôi là Nhân.
Tôi chìm sâu xuống, chân không chạm nước cũng thực sự đáng sợ. Tôi cần phải nhanh chóng. Tôi rút dao phép cứa máu mình cho máu hòa với nước, khoanh tay niệm chú triệu vong. Xong một đợt chú tôi lại ngoi lên lấy hơi, bám vào cọc gỗ và chờ đợi, tay tôi vẫn nắm chắc đầu mối những sợi chỉ đỏ dùng để siết đàn áp. Tôi lần tìm ánh mắt của Hiệp nhưng không thấy đâu nữa.
Bất chợt tôi nhìn thấy Hiệp đang lặng lẽ bước lên cầu, chỉ nhìn thẳng, không nhìn theo tôi nữa. Người dân không ai để ý. Tôi bất chợt thấy lo lắng.
Tôi gào lên: “Xuống đi!”
Đúng lúc đó thì tôi bị nắm lấy chân kéo mạnh xuống. Tôi mở mắt. Đối diện tôi là đôi mắt đen sì cũng nước da xanh tái của con ma da nữ. Vong nam cũng ghì chặt lấy cổ tôi mà dìm xuống. Tôi cảm tưởng như đang có hàng vạn bàn tay dưới nước kéo dìm tôi xuống. Chúng rú lên tức tối vì bị chọc khuấy.
Tôi cố vùng ra, không thể ngoi lên được. Tôi sờ tay vào túi quần tính lôi ra nắm đất bọc trong túi, tượng trưng cho Thổ để thi triển Vu cổ thuật trù yếm. Vì Thổ khắc Thủy nên tôi phải giữ nguyên tố ấy bên người. Nắm đất này lấy nơi cao nhất trên đỉnh đồi, thấm đẫm ánh dương.
Chiếc túi quần trống rỗng. Tôi đã đánh rơi nó sao? Lúc nào? Rõ ràng lúc này làm lễ tôi thấy nó vẫn còn.
Tôi gần như không thở được nữa, chân tay bị ghìm chặt và mọi nỗ lực niệm chú của tôi đều không hiệu quả.
Kề bên tai tôi là tiếng cười rin rít trong tiếng nước của hai con quỷ.
Tôi sẽ thất bại lần nữa ư? Và lần này có lẽ tôi sẽ chẳng còn giữ được cái mạng già này…