Câu truyện tuổi 23

Chương 2


Bạn đang đọc Câu truyện tuổi 23: Chương 2

“có ở đó không?”
“đây
chuyện gì?”
“cái Linh vừa gọi điện cho tao
chiều mai nó rủ tao café”
“Linh nào nhỉ?”
“Hoa Ngọc Linh ấy!”
“vãi
nó gọi thật à?
tao đi cùng nhá?”
“cùng cái đầu mày
hồi chiều đang làm, tự dưng nó gọi đến
bảo là rủ tao café
có chuyện quan trọng
mày biết nó dạo này ra sao không?”
“chịu
sao biết được?
có phải chỗ thân thiết gì đâu?”
“thì mày hay chơi cùng cái lũ con gái cấp 2
nên tao tưởng mày biết?”

“là không ạ
dạo này có liên lạc gì với bọn kia đâu
thi thoảng gặp trên face thì chém thôi
chứ liên quan đếch gì?
mà cái chuyện nó ra sao thì mày phải quan tâm chứ?
tao liên can gì?
hế hế
tự dưng nó bẩu mày ra
chắc xin mày làm người yêu nó đó :3”
“người yêu cái kẹc
khéo có khi lại đưa thiệp cưới
bọn đàn bà tự dưng gọi điện
chỉ có là đưa thiệp cưới”
“cưới xin đếch gì cái giờ này
mà là thiệp cưới thật
thì chú tính sao? :3”
“thì nhận chứ sao
nó gọi thẳng mặt
chẳng lẽ không nhận?”
“:3

nhưng nếu nó gửi thật
chú có dám đi không?”
“…
chưa biết”
“he he
mới nghe thế đã sợ rồi à?
nói vậy chứ cứ ra xem nào
chắc quái gì đã cưới xin
tao nhớ ngày trước mày bảo cái Linh đâu muốn lấy chồng sớm?
mà tính nó thế
thằng nào lấy được mới lạ =))))))))”
“nhưng mà
nó cứ thế nào ấy ông ạ
khó chịu bỏ mẹ”
“chắc không cưới xin gì đâu
mày cứ nghe lời lãnh tụ
đảm bảo thắng lợi :3”
“ờ biết thế
mà mày biết quán café ở… không?

nó rủ tao ra đó”
“có
uống ở đấy một lần rồi
đắt lòi
45k một nâu đá”
“Đ.M
đắt thế? @@
ăn phở tái gầu cho nhanh”
“thế chú thích ăn phở hay uống café với em Linh nào? :3”
“ờ ờ, café”
Trên đây là đoạn chat giữa tôi và thằng bạn chí cốt. Tôi và nó bằng tuổi, hai thằng lớn tướng song hễ nói chuyện với nhau là như lũ chọi con. Tôi chia sẻ với nó đại đa số việc, trừ việc quá riêng tư hoặc quá linh tinh. Chuyện Linh gọi điện rủ tôi đi café không hẳn riêng tư mà cũng không hẳn linh tinh, thế nên kể cho thằng bạn và nghe nó quân sư quạt mo là ý kiến hay. Kể ra nó nói đúng, Linh mới hai mươi ba tuổi, hơi đâu chồng con sớm thế? Chí ít phải hai hoặc ba năm nữa! Dù vậy, tâm trạng của tôi hôm ấy thấp thỏm suốt khi nghĩ đến cái thiệp cưới. Chứng kiến một cô gái mình thích đi lấy chồng thực chẳng mấy dễ chịu. Tôi khẩn cầu Linh là một kẻ vô hình, hoặc con mắt của đám đàn ông trong xã hội đều đui mù và chẳng nhìn thấy em. Nhưng… mơ ước hão huyền quá!
Tính từ lúc ra trường, đã hơn một năm tôi chưa gặp Linh; ngay cả facebook của em, tôi cũng không vào. Ra trường, thất nghiệp, tìm việc, thất nghiệp tập hai, tìm việc, kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn, chán kiếm tiền, một năm như thế khiến tôi quên bẵng trên đời có người tên là Hoa Ngọc Linh.
Trò chuyện với thằng bạn xong, tôi liền tìm tên em trong danh sách bạn bè facebook. Thật may, em vẫn giữ nguyên tên cũ, chỉ là avatar (hình đại diện) đã thay đổi. Thứ đầu tiên tôi săm soi là Rề Lây Sừn Síp (Relationship – tình trạng quan hệ). “Độc thân ?!” – Tôi nheo mắt nghi ngờ rồi lập tức mò vào album ảnh của em. Bạn biết đấy, facebook phản ánh sự phát triển của phụ nữ. Với loại 1 – những cô gái đẹp, hàng giờ hàng phút của họ nằm trên đó. Với loại 2 – những cô nhan sắc bình bình, hàng ngày hàng tháng của họ nằm trên đó. Với loại 3 – những cô kém nhan sắc… ờm, không nói nữa nhé, tôi không muốn bị ăn gạch. Linh thuộc loại 1 phẩy 9, tức là trên mức “bình bình” chút chút. Giống bao cô gái khác, em có niềm đam mê mãnh liệt được chụp ảnh. Xin nhấn mạnh là “được chụp”, không phải chụp ảnh. Nhờ album ảnh cộng thêm cả đống status, tôi cũng định hình được trong một năm qua, em đã sống thế nào. Thôi thì đủ loại, từ ảnh chụp đi chơi cùng bạn bè, ảnh chụp gia đình đi nghỉ mát, ảnh chụp ngày đầu tiên đi làm ở công ty. Chung quy lại cuộc sống của em na ná biểu đồ giá xăng tăng – đôi lúc giảm nhưng không đáng kể, chủ yếu toàn tăng tiến – tôi nghĩ khôi hài. Mới một năm, em đã tìm được công việc ổn định, chẳng như tôi, vẫn vật vờ như hồn ma bóng quế.
Đang xem, tôi chợt nhận ra vài bức ảnh chụp cả em và một anh chàng khác. Tay này cao ráo, gương mặt già dặn, tuổi cũng gần ba mươi (tôi mò ngay vào facebook của anh chàng). Anh ta đang làm việc trong một công ty nhà nước, tương lai ổn định. Ban đầu tôi hơi ghen tị xen lẫn bực bội. Nhưng những cảm xúc đó trôi qua và nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười. Tôi đang cười. Phải, cười chân tình. Vậy là Linh đã tìm được bến đỗ cuộc đời. Tất nhiên trong xã hội bây giờ, anh chàng cao ráo kia có phải là bến đỗ cuối cùng của em hay không, tôi chẳng dám chắc. Song nhìn những bức ảnh, trông em khá hạnh phúc bên người ấy. Biết thế đã!
Dù sao lâu ngày không gặp, tôi không muốn mình xuất hiện trong mắt Linh với bộ dạng hiện tại: tóc lâu ngày chưa cắt, râu ria lởm chởm dưới cằm lẫn mép như bãi cỏ dại. Tóc thì không cắt được rồi, nhưng nhất định phải cạo râu. Giá như tôi cao to đẹp trai, để râu hẳn sẽ phong trần lắm. Tiếc thay cái mặt tôi không được thế, hễ lún phún chút râu, mẹ lại bảo “trông vừa ngu, vừa dâm, lại vừa đểu”. Đừng đánh giá thấp lời nhận xét của bà mẹ, bởi họ cũng trải qua cái thời ngắm thằng này lựa thằng kia. Nếu ngày xưa bà không chê một ông bác vì ổng bú rù như con gà trống xơ xác lông, khéo tôi đã chẳng hiện diện trên cõi đời. Tối hôm ấy, tôi dành nhiều thời gian hơn trong nhà tắm. “Mình không phải con gà xơ xác lông!” – Tôi tự nhủ.
Khi bạn chờ đợi một điều gì đấy, thời gian trôi lâu dễ sợ. Nguyên sáng thứ năm, tôi cứ nhấp nhổm ngó đồng hồ, đầu óc chẳng thể tập trung công việc. Mặc dù kỳ hạn cuối tháng sắp đến, khách hàng vẫn chưa kiếm ra nhưng tôi mặc. Sếp xạc tôi một trận vì tội lơ đễnh, sau úp úp mở mở cái gì đó liên quan tới “nghỉ việc” bằng một thái độ nhẹ nhàng pha lẫn khinh khỉnh. Tôi cả sợ, vội vàng gọi điện tư vấn khách hàng, tâm trí cố gắng nhớ về cái xe sắp hết xăng và điện thoại sắp hết tiền. Thiệt tình, tôi rất muốn cảm ơn sếp. Nhờ sếp, những giờ phút tẻ ngắt ở cơ quan trôi nhanh vù vù, thoáng chốc đã ba rưỡi chiều. Sếp lo lắng cho tôi, tôi biết và cảm thông lắm chứ! Bởi lẽ nếu tôi không kiếm được khách hàng, sếp sẽ hao hụt tiền lương và bị sếp to hơn khiển trách. He he, cuộc sống là thế. Trên đời này, người thật lòng khiển trách bạn chỉ có bố mẹ hoặc bạn bè thân thiết, còn dăm ba cái thứ họ hàng, thầy cô, đồng nghiệp thì quên đi! Vì quyền lợi hết! A, riêng vợ thì tôi không biết vì tôi đã lấy vợ bao giờ đâu! He he, lảm nhảm thôi, đừng để ý nhé!
Rời cơ quan, tôi phóng xe ngay tới điểm hẹn. Và kia, quán café đã ở ngày trước mặt. Bạn đừng hỏi “sao nhanh thế?”. Thực sự, đường hơi xa, nhưng tôi không muốn kể nó hình dáng nhân dạng ra sao. Đường có khói, bụi, mùi xăng, còn gì nữa nào? À, còn hoa sữa. Độ này tiết trời chuyển sang thu, hương hoa sữa ngập lụt khắp phố. “Ngập lụt” vì người ta trồng nhiều quá, mùi hăng hắc như dùi đục ngoáy lộn hai lỗ mũi. Đôi khi, quá nhiều không hẳn là hay mà chỉ cần một chút cũng khiến người ta rung động. Giống một cô gái vậy, chẳng cần phấn son nhiều, chỉ một lời nói hoặc một hành động cũng có thể thổi tung trái tim của một chàng trai lên bầu trời và khiến anh ta nhọc lòng tìm lại suốt nhiều năm sau đó.
Giống như Linh đã thổi bay trái tim của tôi vậy.
Gửi xe, tôi bước vào quán café. Đưa chân qua cánh cửa kính viền gỗ màu cánh gián, tôi đảo mắt nhìn quanh, cảm giác quán khá sang trọng. Đèn chùm vàng, tường treo nhiều bức tranh nghệ thuật mà tôi không hiểu, ghế đệm êm thêu nhiều màu phù hợp cho đôi lứa thích ngả ngốn, bàn gỗ láng coóng chẳng chút bụi bẩn. Ngó mấy người ngồi đây, trông ai cũng như thuộc lớp thượng tầng của xã hội. Kìa đằng xa, một anh chàng đeo kính cận mặc bộ suit bóng lộn, dường như là một người đàn ông thành đạt. Này cách vài bước chân, một cô gái áo quần ngắn đến mức tối đa làm tôi… nóng nực vài bộ phận, dù máy lạnh đang chạy vù vù. Ngồi trong ánh đèn vàng này, phóng tầm mắt qua cửa kính ngắm phố phường đông người qua lại, cảm giác có gì đấy thanh cảnh giống các cụ uống trà câu cá ngắm hoa ngày xưa lắm! Dù thế, tôi vẫn cảm giác không thoải mái. Tôi là chúa uống café, ngày hai cữ tối vẫn ngáy khò khò, nhưng tôi lại hay ngồi ở mấy quán cóc vỉa hè, nơi có thể chửi bậy tung trời mà không lo người ta đánh giá nhân cách. “Phù! Không Đ.M hay Đ.M.M gì hết nhé!” – Tôi tự nhủ rồi chọn bàn trong góc. Tôi thích mấy bàn gần cửa sổ hơn nhưng đâu có ai nhường bạn vị trí đẹp thế?
Ba mươi phút trôi qua, cốc nâu đá 45 nghìn tương đương một bát tái gầu của tôi vơi quá nửa song Linh vẫn chưa đến. Tôi bắt đầu sốt ruột, lưng nóng bừng. Em không đến chăng? Hay có việc đột xuất? – Tôi tự hỏi. Như mất kiên nhẫn, tôi lôi điện thoại ra gọi cho Linh. Đúng lúc ấy, một cánh tay vỗ vai tôi cùng tiếng cười:
-Đợi mình lâu chưa?
Tôi ngước nhìn, miệng nở nụ cười. Linh đây, Hoa Ngọc Linh của tôi đã đến rồi! Em đã hơi đổi khác, mái tóc ngắn màu nâu chứ không phải tóc dài đen nhánh thuở còn đại học, làn da em trắng hơn và gương mặt… như xinh hơn. Không phải cô gái loại 2 hay 1 phẩy 9 nữa. Là loại 1! Họa có thằng ngu hay đui mù mới không ngắm nhìn em. Em mặc bộ đồ công sở, áo khoác đen, váy ngắn tới đầu gối ôm sát đôi chân nảy nở của một cô gái trưởng thành. Cô bé cấp 2 ngày nào giờ đã thế này rồi ư?
Cuộc đời đi nhanh quá.

-Dài cổ rồi đây! – Tôi vừa cười vừa trả lời – Tưởng Linh ình leo cây chứ?
Em cười tươi:
-Sếp gọi ở lại! Xin mãi ổng mới cho đi đó! Dạo này Tùng làm ở đâu rồi?
-Ở… (cho phép tôi không nói).
-Làm khá không? Lương thế nào?
Tất nhiên là tôi không thể nói rằng mình đang cạn ví, xe sắp hết xăng và điện thoại sắp hết tiền. Không gì khó chịu với thằng đàn ông khi thấy một người phụ nữ thành đạt hơn mình. Ậm ừ mấy câu “ổn”, “cũng đủ sống” rồi nhìn thẻ nhân viên trên cổ em, tôi nhướn mắt:
-Ai chà! Làm ở ngân hàng… (cho phép tôi không nói) cơ à? Kiểu này phải vay Linh mấy đồng quá!
Linh lắc đầu:
-Cũng mệt lắm. Tháng tới mình đi học cao học.
-Học cao hổng lấy chồng được đâu! – Tôi nhe răng cười – Thấy mấy bà giáo sư không? Hổng lấy chồng được!
Linh cười:
-Cao học mà! Không phải giáo sư! Thật đấy, năm tới công ty đang cần người tác nghiệp ở bên Úc, mình muốn sang đó. Giờ mình phải học thêm tiếng Anh buổi tối, mệt chết luôn!
Vậy là em đã tính chuyện sang nước ngoài. Cơ hội xuất hiện và em đang cố gắng nắm bắt nó. Với biểu đồ cuộc sống như giá xăng tăng của em, cái ngày em đạt được ước mơ hẳn chẳng còn xa xôi nữa. Em tính chuyện tương lai một cách rõ ràng với kế hoạch đúng đắn. Tương lai ư? Tôi cảm giác nó mờ mịt và đẩy màu xám. Tôi không thích trò bói toán không phải vì ghét mê tín dị đoan mà bởi tôi sợ cái tương lai mờ mịt của tôi, xem bói chỉ thêm buồn.
-Tùng đi học cao học không? Học nhanh lên, không sau này ngại đấy! – Em nói – Sau này Tùng có định chuyển công ty khác không? Hay vẫn làm ở đấy? Này, Tùng nhìn đi đâu thế? Nghe Linh nói gì không?
Em khua khua tay trước mặt tôi. Tôi không thể nói về tương lai, nhưng kể chuyện quá khứ cũng chẳng tệ. Tôi lim dim mắt:
-Mình nhớ thời cấp 2. Còn nhớ không?
Linh nheo mắt:
-Nhớ cái gì?
-Linh biết mà! Để mình nói ra nữa à! Đến giờ mình có thể tự hào là người cướp được nụ hôn đầu của Linh! – Tôi cười đắc chí – Vậy thằng nào đoạt huy chương bạc?
Em vừa cười vừa đấm vai tôi thùm thụp. Em đã đi làm, đã trưởng thành, nhưng em vẫn vô tư và hồn nhiên trước mặt tôi như thế. Linh tựa lưng vào ghế rồi nói:
-Mà chúng ta quen nhau thế nào ấy nhỉ? Hồi lớp 6, hình như là cùng bàn, đúng không?
Tôi mỉm cười. Những câu chuyện bắt đầu từ mùa thu năm ấy, khi tôi bắt đầu vào cấp 2 và ngồi cùng bàn với em. Trước mắt tôi, chuyện kể quá khứ hiện ra rõ mồn một.
Tôi vẫn đang đi tìm trái tim của mình. Nó đang lạc lõng đâu đấy giữa bầu trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.