Đọc truyện Câu Trả Lời Của Tôi Trên Zhihu Bị Bạn Trai Phát Hiện – Chương 4Bất Ngờ 2
—————————— đường phân cách ——————————
(2019. 4. 19)
Ngày mai tôi đi Thượng Hải. Tôi không nói cho cậu ấy biết, cũng không chủ động tìm cậu ấy, mấy ngày qua tôi làm bộ như đã quên mất sinh nhật cậu ấy. Chờ ngày mai đến dưới kí túc xá cậu ấy để cho cậu ấy niềm vui bất ngờ!
Hì hì, vừa nghĩ là thấy hưng phấn rồi!
Đúng rồi, tôi có thấy có một bạn có nhắc đến một topic có người dùng ẩn danh nào đó giống tôi. Tôi đã tìm lâu lắm rồi mà vẫn chưa tìm ra, dù sao lịch sử cũng nhiều lắm rồi, hơn 3000 trả lời, tôi tìm mỏi tay luôn rồi mà vẫn không ra.
Cậu bạn gì đó ơi có thể tìm giúp tôi thử được không? Gửi link đó cho tôi nha. Tôi thật sự muốn đọc lại. Cảm ơn nhiều nha!
Không còn sớm nữa, mọi người ngủ ngon!
—————————— đường phân cách ——————————
(2019. 4. 20)
Tôi hiện giờ đang ngồi trên tàu cao tốc từ Thượng Hải về rồi đây.
Lần sinh nhật này hình như bị tôi phá hỏng mất rồi, kinh hỉ biến thành kinh hãi.
Hôm qua lúc tôi đến dưới lầu kí túc xá của bạn trai tôi, vừa thấy bóng dáng cậu ấy từ đằng xa tôi đã vội bước đến thì phát hiện cậu ấy đang được người ta tỏ tình.
Ừ, là tỏ tình đấy.
Một bạn nữ xinh xắn, trong tay cầm một ly trà sữa, khuôn mặt thoáng đỏ đang nói chuyện với cậu ấy. Tôi cố ý đứng cách một khoảng nhưng vẫn nghe rõ gì mà “vẫn luôn”, gì mà “thích cậu”.
Trước đây, tôi luôn khen bạn trai mình rất đẹp trai, lại đặc biệt xuất sắc. Năng lực biểu đạt của tôi hơi kém nên có thể mọi người nghe xong thì cũng không có hình dung gì quá đặc biệt. Bây giờ tôi biết phải miêu tả thế nào rồi, cậu ấy chính là kiểu con trai vừa nhìn qua là biết từ nhỏ đến lớn luôn có biết bao cô gái tỏ tình.
Hình như cậu ấy đang thoải mái đút hai tay vào túi quần, thoải mái trò chuyện cùng cô gái kia.
Tôi nhớ có một lần cậu ấy cho tôi xem group trò chuyện (cậu ấy thường cho tôi xem điện thoại cậu ấy) vì cậu ấy là nhóm trưởng. Lúc ấy hình như bí thư chi bộ đoàn đang phân công hoạt động nhưng ai cũng từ chối không muốn tham gia. Thế là hết cách nên bí thư phải nhờ cậu ấy.
Cậu ấy không nói hai lời, trực tiếp đóng mạnh một câu “Theo số thứ tự danh sách, lần này số lẻ, lần sau số chẵn.”
Một giây sau, ai cũng im phăng phắc không dám nói gì nữa. Cậu ấy kể rằng trong lớp, mình rất có uy, trong khoa nhiều sinh viên mới vào đều sợ cậu ấy. Lúc tôi chẳng tin vì dù sao cái người này trước mặt tôi chỉ là một chú cún mỗi ngày đều dính tôi thôi. Nhưng lần này thì tôi trực tiếp tin rồi.
Bạn trai tôi thật lạnh lùng phong độ quá nha.
Đúng rồi, vì sao chuyện này nghiêm trọng thế mà tôi vẫn bình tĩnh à? Bởi vì lúc tôi đang nghĩ xem có nên yên lặng đi về hay không thì cậu ấy quay lại thấy tôi.
Cậu ấy liền nói với cô gái kia: “Thật xin lỗi, tôi đã người thích rồi.”
Cô gái kia thuận hướng nhìn theo về phía tôi, toàn thân cứng đờ. Tôi vội vàng giả dạng thành người qua đường, né tránh ánh mắt ấy, lui về phía sau.
Cô gái kia nhìn thấy tôi là nam, sắc mặt càng ngày càng xấu, hừ một tiếng rõ to: “Anh cực khổ bịa lý do này để từ chối em?”
Bạn trai tôi nhíu mày, xem chừng cơ hội khoe tình cảm không thành nên có chút không vui.
Cô gái kia lại hỏi: “Thật sự không còn chút cơ hội nào sao?”
“Ừ, không có.”
Cô gái kia bực tức quay đi, vừa bước được vài bước thì quay lại dúi ly trà sữa vào tay bạn trai tôi, “Uống hay vứt gì đó tùy anh.”
Sau đó, cậu ấy xé ống hút đâm vào ly trà sữa rồi đưa đến trước mặt tôi, “Muốn uống không? Nhưng mà cậu không thích đồ ngọt, hay là nhấp thử một chút thôi?”
Cô gái kia thấy thế thì tức đến đỏ mặt.
Tôi:”…”
Ôi, sắp xuống xe rồi, một lát nữa tôi sẽ viết tiếp.
—————————— đường phân cách ——————————
Ôi trời, sao trước đây tôi không phát hiện ra mình lại lắm lời như vậy nhỉ?
Nếu có người muốn đọc tiếp thì tôi sẽ vẫn tiếp tục viết. Bên trong bình luận cũng người nói tôi tự nghĩ ra chuyện này. Tôi viết chuyện của mình thật ra cũng muốn nghe chút ý kiến của người khác mà thôi. Ai muốn hóng dưa thì hóng, đừng bình luận công kích, không có ý nghĩa gì đâu.
Tôi cầm ly trà sữa kia, bị cậu ấy kéo đến một bìa rừng ít người gần đó, hai người ngồi trên băng ghế đá, chẳng ai mở miệng nói câu gì. Tôi hớp một ngụm trà sữa, ngọt quá, không muốn uống nữa liền trả lại cậu ấy.
Cậu ấy hiếm có mà cự tuyệt tôi: “Cậu không thích thì ném đi, tớ cũng không muốn uống.”
“Cậu không muốn uống thì ném cho tớ, coi tớ là thùng rác à?”
“Cậu thật sự không biết ý tớ là gì sao?”
Tôi tiếp tục giả ngu, “Không phải là muốn ghét bỏ tớ chứ?”
Cậu ấy hít một hơi thật sâu, chắc là bị chọc tức thật rồi. Cậu ấy cầm lấy ly trà sữa, đứng dậy ném vào thùng rác. Lúc quay lại thì ngồi xổm trước mặt tôi, “Cậu giận sao? Lúc tớ được người khác tỏ tình, cậu không vui sao?”
Tôi bỗng thấy hơi chua xót, nhưng vẫn cười nói, “Không phải cậu đã cự tuyệt rồi sao? Tớ tin tưởng cậu.”
“Có thật là không sao không?”
Tôi phải trả lời sao đây? Tôi thật sự không biết, nhưng cậu ấy không cho tôi thời gian suy nghĩ, đã trực tiếp tiến đến. Không phải chỉ đơn thuần là chạm môi nhẹ như những lần trước, mà lần này là hôn thật sư. Cậu ấy đặc biệt mạnh bạo, cả người khẩn trương ôm tôi, miệng tôi bỗng nhiên hơi đâu, cậu ấy toàn cắn đầu lưỡi tôi thôi. Chút ý thức còn sót lại của tôi báo cho tôi biết mình đang ở trường học, bất kì lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện, vì vậy tôi cật lực đẩy cậu ấy ra.
Đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu, tôi biết cậu ấy bị tổn thương nên đưa tay sờ mặt cậu ấy hỏi: “Cậu nghĩ tớ cứ vậy mà ăn dấm à?”
“Cậu cứ bình tĩnh như vậy làm tớ bất an lắm.” Cậu ấy dụi dụi đầu vào hõm cổ tôi, buồn bực oán giận nói.
Thì ra là không phải một mình tôi cảm thấy bất an trong cuộc tình này. Nghĩ cũng lạ thật, rõ ràng cả hai đều nghĩ về nhau, vậy mà vẫn lo được lo mất. Thâm tâm tôi lúc đó như bị kim đâm vào, khẽ nhói nhói, là đau lòng. Lần đầu tiên tôi lại cảm thấy đau lòng vì quá yêu ai đó.
Vốn là định tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, không ngờ sự cố xảy ra. Vậy nên tôi chỉ có thể qua loa đưa cậu ấy món quà mà tôi dành dụm nửa tháng sinh hoạt phí để mua, không có bữa tối dưới ánh nến gì cả. Tuy cậu ấy nhìn có vẻ rất vui vẻ nhưng tôi biết thật ra cậu ấy đang vô cùng chán nản. Tôi biết mình cần nói gì để giải thoát tâm trạng đó cho cậu ấy nhưng tôi sợ, đặc biệt sợ, sợ chỉ cần bước một bước nữa sẽ không còn lối thoát.
Bạn trai tôi đưa tôi đến trạm tàu. Ở đây nhiều người qua lại nên không tiện làm hành động gì quá thân mật. Cậu ấy chỉ đi sát tôi, lén lút dắt tay tôi. Lúc lên xe, tại khoảnh khắc đó tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở đến trống rỗng và muốn nắm tay cậu ấy nhưng cậu ấy lại buông tay tôi mất rồi. Cậu ấy sờ tóc tôi, dặn dò phải chú ý an toàn, đến nơi phải gọi lại cho cậu ấy.
Khoảng trống kia làm tôi chợt nhận ra tôi thật sự đã yêu cậu ấy rồi.
Tôi có đọc lại mấy bài trước, hình như tôi lạc đề mất rồi, viết tận mấy ngàn chữ toàn tú ân ái, trừ mấy chữ mở đầu còn lại chẳng dính gì tới câu hỏi hết. Ngại quá.
Lúc đầu, tôi có nói không muốn yêu cậu ấy, nói hãy thoải mái đi chỉ là yêu đương thôi mà. Bây giờ thật sự không dám nghĩ tới lời nói lúc đó.
Bản thân tôi là một người đặc biệt cố chấp. Bạn bè xung quanh tôi có thể nhìn một cái là yêu hoặc chỉ cần chơi một màn trò chơi là có thể yêu đương nhưng riêng tôi vẫn tin rằng tình yêu là thứ đặc biệt quan trọng, không thể tùy tiện trao cho ai thì trao.
Đọc bình luận, tôi thây có người hỏi tôi rằng có phải trước kia đã từng phải chịu tổn thương trong tình yêu nên mới bi quan như thế này. Thật ra trước kia đúng là tôi từng trải qua một mối tình, nhưng đặc biệt ấu trĩ lại còn siêu ngắn, cuộc tình đó cũng không mang đến cho tôi cảm giác yêu đương gì cả. Chính là lúc vừa gia nhập hội bạn kia, có một học trưởng trong hội ấy theo đuổi tôi, lúc ấy tôi vừa hồ đồ vừa lơ mơ nên không từ chối. Lần đầu gặp mặt, học trưởng kia đã có chút quá phận. Tuy là cảm thấy bị một đứa con trai khác sờ một tí cũng không có gì là quá đáng nhưng trong lòng tôi vẫn có chút phản cảm.
Tôi liền nói với học trưởng kia rằng tuy rằng bây giờ hai người chúng ta vẫn chưa có cái gọi là nền tảng tình cảm nhưng thời gian về sau còn dài nên không cần vội. Biểu tình của người kia tới giờ tôi vẫn nhớ rõ, hắn nhíu mày, bộ dạng hơi khó chịu, nói: “Cậu yêu đương lại đòi hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lúc ấy tôi thật sự giật mình, hắn còn nói: “Cậu cứ y như mấy đứa con gái ngoài kia ấy, yêu đương còn đòi hỏi tương lai cái gì đó, một năm hay mười năm gì đó cũng không đáng tin lắm đâu. Cùng nhau tốt nghiệp đã khó, ra trường rồi cậu cho rằng người ta có còn cảm thấy mới mẻ không? Xã hội lại không thừa nhận. Anh đây không muốn kéo chân cậu, nói thật là anh đây chỉ muốn chơi một chút nhưng nghe cậu nói vậy anh đây đã biết hai chúng ta không bước chung một đường, không có duyên phận gì rồi. Sẵn đây anh đây khuyên cậu một cậu, đừng tùy tiện tin vào cái lời hứa một đời của ai đó, lừa đảo hết đó.”
Sau khi nghe hắn nói xong, tam quan của tôi như bị đánh vỡ tại chỗ. Tôi lôi điện thoại ra xóa QQ của hắn ngay trước mặt hắn. Lúc đó tôi đã thật sự tin rằng sẽ có ai đó chân thành nói với tôi sẽ bên nhau thật dài lâu, người đó sẽ sẵn sàng đánh đổi cuộc sống vì tôi, người đó không phải anh không có nghĩa là không có.
Bây giờ người đó xuất hiện rồi thì tôi lại bắt đầu hoảng hốt.
Nói thế nào đây? Bạn trai tôi bây giờ đối với tôi quá tốt, vừa bắt đầu đã cho tôi một con điểm tối đa làm tôi luôn sợ sệt làm gì đó sai thì số điểm đó sẽ bị trừ đi tức khắc. Tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu ấy gì cả, cũng không từ chối điều gì, không gây phiền toái cho cậu ấy, quá lắm là chỉ hỏi thăm vài sinh hoạt hằng ngày của cậu ấy thôi… Tôi cho rằng làm như vậy có thể trở thành một người bạn đồng hành tốt nhưng hình như phản tác dụng rồi, tôi càng lúc càng đẩy cậu ấy ra xa thì phải.
Thật ra tôi cũng không hiểu chuyện như vậy đâu. Cái ngày thú nhận ấy, tôi phấn khích đến không ngủ được, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều đem lịch sử trò chuyện ấy đọc qua một lần. Có lúc nhìn thấy bình luận của bạn bè cậu ấy, tôi cũng căng thẳng, muốn hỏi cậu ấy rồi lại không dám, cứ xóa viết xóa viết trong khung chat rồi cuối cùng quyết định bỏ qua, làm bộ không biết gì cả.
Mọi người nói người giống tôi không nên nói chuyện yêu đương với ai cả.
﹌﹌﹌﹌﹌﹌
Bình luận (253)
Gia Gia ing: Ôm ôm người trả lời trên một cái này.
Hôi Bất Tu: Tính cách cậu giống tôi thật. Đối với bạn trai tôi bề ngoài cũng thờ ơ nhưng thật lòng lại yêu thích muốn chết. Đến gần thì sợ hắn cảm thấy phiền, lùi ra xa lại sợ hắn thích người khác.
Người sử dụng ẩn danh (tác giả) » Hôi Bất Tu: Vậy nên làm thế nào bây giờ, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi. Thỉnh chỉ giáo nhiều lắm!
Hôi Bất Tu »Người sử dụng ẩn danh (tác giả): Tôi mà biết được thì đã tốt, có điều cậu vẫn phải tâm sự chân thành với bạn trai cậu.
Đếm trăm vì sao: Tôi cảm thấy tính cách người trả lời này có chút không hợp với bạn trai cậu ấy. Một người liều mạng trả giá, một người liều mạng trốn tránh, bạn trai cậu ấy sớm muộn cũng cảm thấy mệt mỏi tột cùng thôi.
Aga O Aga: Đồng cảm, tính cách của người trả lời trên quá biệt nữu*, so với mấy đứa con gái còn đa sầu đa cảm hơn nữa, như vậy làm sao mà được. (*Biệt nữu: tính cách khó chịu, kỳ cục, rắc rối, nhạy cảm)
Kỳ Tịch: Chờ chút, sự tình hình như đi không đúng hướng lắm, bánh quy nhỏ đâu*? (*Bánh quy nhỏ – 小甜饼– một từ phổ biến trên Internet dùng để chỉ những người có tính cách ngọt ngào, đáng yêu, những con vật dễ thương hoặc những tình tiết truyện siêu ngọt ngào)
Vũ Văn Chú: Tại sao Zhihu của tôi cứ luôn đẩy mấy chuyện này lên thế*? (Tôi là thẳng nha)
(*Tác giả dùng từ 推脆皮, mình không tra ra được từ này là gì nên chỉ có thể dựa vào ngữ cảnh để chém ra thôi)
Gia Gia ing » Vũ Văn Chú: Nhìn mấy lời này là biết ông thẳng như thước dẻo luôn rồi đó.
Chớp mắt đã vạn năm » Vũ Văn Chú: Tại sao luôn đẩy mấy chuyện này lên á, ông giả ngu cho ai xem hả*?
(* Câu gốc: 你心里没点B数吗, một câu châm biến có nguồn gốc từ phương Bắc để chỉ người ngây ngô, ngốc nghếch hoặc cố tình làm ra vẻ ngốc nghếch, mang ý nghĩ châm biếm nhiều hơn)
polish: Các tỷ muội, tôi đem phúc lợi tới đâu. Hôm nay, tôi dành tận hai tiếng ra tìm kiếm và cuối cùng cũng tìm ra topic kia (ngón tay tôi đơ hết luôn rồi), có điều phải nói là người trả lời ẩn danh trong này càng đọc càng có vấn đề, mẹ ơi, mọi người đến đấy mà xem. Link đây: https://.zhihu.com/question/xxxxxxx
Gia Gia ing » polish: Tỷ muội trâu bò thật đấy!
Kỳ Tịch » polish: Nếu đây là thật thì đây đúng là tình yêu kiểu thần tiên luôn ấy!!!
Con heo leo cây » polish: Nhìn xem, ôi trời càng đọc càng thấy có vấn đề, có phải tại chúng ta mang kính nên mới như vậy không?
Vạn Vạn » polish: A a a, hai người kia có phải đang che giấu gì không, cảm thấy như trăm vuốt cào tim*!! (*Trăm vuốt cào tim -百爪挠心: thành ngữ chỉ tâm trạng lo lắng bất an của một người)