Đọc truyện Câu Trả Lời Của Tôi Trên Zhihu Bị Bạn Trai Phát Hiện – Chương 16Đi Công Tác 2
Sau khi Phó Tư Diễn đi Thâm Quyến, Kỳ Gia liền quyết định ở lại công ty tăng ca và không thường về nhà đúng giờ nữa. Phó Tư Diễn vừa lên máy bay, Kỳ Gia lại nhớ hắn nữa rồi.
Kỳ Gia chậm rãi làm việc, kéo dài thời gian về nhà một chút. Trong nhà trống vắng như vậy, cậu không muốn về đó chút nào. Vất vả mãi cũng đến 9 giờ rưỡi, Kỳ Gia dọn dẹp một chút rồi ra về, đang đi thì nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Cậu quay đầu lại thì phát hiện ra người đó là Từ Thanh Tranh.
Từ Thanh Tranh thả tóc, trang điểm đậm, đi giày cao gót khiến Kỳ Gia chút nữa là không nhận ra.
“Thanh Tranh, đã lâu không gặp.”
“Học trưởng, cũng lâu không gặp anh, sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại học trưởng đó. Anh vẫn luôn ở Thượng Hải sao?”
“Ừ, còn em? Giờ đang làm gì?”
Từ Thanh Tranh nháy mắt một cái, xoay một vòng trước mặt cậu, tà váy tung bay, “Học trưởng đoán xem thử em đang làm gì?”
Kỳ Gia suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, “Không đoán ra, đừng làm khó anh.”
“Ha ha học trưởng, anh sao lại thật thà vậy sao? Đúng là anh vẫn chẳng thay đổi gì.” Từ Thanh Tranh cười nói: “Em hiện đang vẽ tranh, có thể xem là họa sĩ nghiệp dư đi.”
“Thật sao?” Kỳ Gia kinh ngạc, “Bất ngờ thật đấy, thầy Từ có đồng ý không?”
“Không đồng ý đâu anh, ông ấy không nhận em làm con nữa.”
“A…” Kỳ Gia chợt nhớ đến thầy Từ, ông ấy năm nay chắc cũng đã sắp 60, luôn cưng chiều Từ Thanh Tranh trong lòng bàn tay, làm sao biết đứa nhỏ đó lớn lên lại ngỗ nghịch với mình đâu cơ chứ?”
Cậu lại nhớ đến hai năm được thầy Từ chỉ dẫn, bỗng nhiên rất nhiều ký ức ùa về.
Từ Thanh Tranh nhìn phản ứng của Kỳ Gia, có chút thất vọng hỏi: “Học trưởng, có phải anh cũng cảm thấy em làm vậy là rất ngu xuẩn hay không? Không chịu ngoan ngoãn học luật lại đi làm nghệ thuật lung ta lung tung? Có phải anh thấy em như vậy là ly kinh phản đạo* không?”
(*Ly kinh phản đạo: đi ngược lại với đạo lý, với chuẩn mực, chống đối, ngang ngược)
Kỳ Gia nở nụ cười, “Anh cũng là ly kinh phản đạo nên làm gì có tư cách để chỉ trích em cơ chứ?”
“Cũng phải. Đúng rồi, bạn trai học trưởng đâu? Vẫn là soái ca ở đại học F kia sao?”
“Không cậu ấy thì còn có ai vào đây nữa?”
Từ Thanh Tranh khẽ cười, “Chỉ có thể là anh ấy thôi sao? Mỗi người cũng đâu phải chỉ có một lựa chọn.”
“Chỉ có thể là cậu ấy thôi.” Kỳ Gia không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Từ Thanh Tranh có chút ngạc nhiên nhưng lại rất nhanh bật cười. Trong những người cô quen, không có ai như Kỳ Gia cả, không tham lam, không vọng tưởng, chỉ bình ổn mà sống. Chính cô cũng biết có những người dùng cái gọi là nghệ thuật lãng mạn để che đẩy cái dục vọng xấu xí của họ. Tình một đêm nhiều vô số kể, thứ tình cảm lâu dài thế này chỉ có trong truyện mà thôi. Đã lâu lắm rồi cô chưa thấy ai có thể kiên định nói yêu như thế này.
Cô nhìn Kỳ Gia, cười nói: “Vậy là tốt rồi, anh phải thật hạnh phúc để em còn thể tin được trên thế giới này thật sự có người có thể được hạnh phúc thế này.”
Thật kỳ quái, Kỳ Gia trong đường nhân sinh của Từ Thanh Tranh vẫn có một vị trí rất đặc biệt. Cậu ấy là bước ngoặt quan trọng, vì một câu nói mà tạo nên sóng lớn để rồi bỗng chốc thay đổi cả cuộc đời cô. Ví dụ như 4 năm trước, khi Kỳ Gia nói, chỉ cần có yêu thích và đam mê thì không cần biết cô quyết định gì, tất cả đều không sai. Ví dụ như 4 năm sau, Kỳ Gia vẫn một bộ dáng ôn nhu nhưng ngữ khí lại vững vàng nói với cô: Chỉ có thể là cậu ta.
Bởi vì hai câu này, rất nhiều năm sau đó, Từ Thanh Tranh vẫn không cách nào quên được Kỳ Gia. Cô sẽ vĩnh viễn chôn chặt bí mật thuần khiết nhất, rằng cô đã từng rung động trước người con trai đã từng thay đổi cuộc đời cô này, người mà có thể sẽ không còn xuất hiện trong quãng đời sau này của cô nữa.
Cho dù sau này hình dáng người đó vẫn luôn ẩn hiện trong mỗi tác phẩm của cô, cho dù sau này cô có thành công, có vang danh khắp nơi nhưng mỗi lúc về đêm, cầm ly rượu trong tay, cô vẫn luôn nhớ về năm ấy, trên xe buýt đến đại học F, có một chàng trai mặc áo sơ mi trăng yên lặng dựa vào cửa sổ, ánh mắt trời phủ lên người đó, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí cô.
“Thanh Tranh, em phải sống tốt nha, còn nữa hay quay về phụng dưỡng thầy Từ, thầy ấy thương em còn hơn những gì em nghĩ nữa, chắc đã sớm tha thứ cho em rồi. Năm đó lúc anh come out, bố mẹ anh cũng muốn cắt đứt quan hệ với anh, nhưng là huyết thống đâu dễ đoạn tuyệt như vậy? Họ tuy miệng hung dữ nhưng tâm đều mềm như đậu phụ thôi.”
Từ Thanh Tranh gật đầu, nói được, rồi vẫy tay chào tạm biệt cậu. Kỳ Gia cũng chào tạm biệt lại rồi quay về nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu ngồi lên giường gọi điện cho Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn lại không bắt máy. Cậu đợi một lát sau, rồi gọi lại, lúc này Phó Tư Diễn mới bắt máy.
“Bảo bối, còn chưa ngủ sao?”
“Ừ, chuyện hợp tác thế nào rồi?”
“Có chút hi vọng rồi, chỉ là về phần giá cả vẫn phải bàn bạc lại.”
“Giá anh báo cũng không cao lắm mà, chắc là đối phương còn đang thăm dò thêm chăng.”
“Ừ, hôm nay cùng bàn bạc với tay phó chủ tịch kia, nhìn qua là biết hắn là người khôn ngoan rồi, nói chuyện không nhường anh chút nào, suýt nữa anh bị ông ta cho vô tròng rồi.”
Kỳ Gia nở nụ cười: “Chẳng phải thương nhân đều có bộ dạng này sao? Anh là một thanh niên làm IT, làm sao đấu lại những tay già đời như vậy.”
“So sánh thế thì anh vẫn còn ấu trĩ lắm sao?”
“Anh không ấu trĩ, anh chỉ là đơn thuần, không có nhiều suy nghĩ thâm sâu như vậy.”
“Anh nhớ em Gia Gia”
“Mới sáng nay còn ở với nhau mà, anh đừng có ỉu xìu vậy được không đây?”
Phó Tư Diễn hừ một tiếng, “Em không có chút nhớ mong anh như vậy à?”
“Nhớ mong thì thế nào đây? Bắt anh nhốt ở nhà à? Anh sớm muộn gì cũng phải vì sự nghiệp của anh, vì tương lai của anh mà tung cánh bay cao, em sẽ là tổ ấm nơi để anh trở về chứ không phải gông xiềng của anh.”
“Cái gì mà tung cánh bay cao chứ? Anh chỉ là muốn cho em cuộc sống tốt nhất thôi.”
“Ừ, em biết mà.” Trong lòng Kỳ Gia như đang được ngâm trong mật ngọt mà Phó Tư Diễn mang lại, bật cười, “Anh mau ngủ đi, ngày mai không phải còn bận nhiều chuyện lắm sao?”
“Được, bảo bối ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sự tình diễn ra thuận lợi hơn những gì Phó Tư Diễn nghĩ, thậm chí còn có người dẫn hắn đi tham quan công ty. Lúc Phó Tư Diễn đến bộ phận kỹ thuật thì phát hiện phó tổng bộ phận kỹ thuật lại là sư huynh cùng làm nghiên cứu sinh thời đại học với hắn, Lữ Nham.
Hai người cũng đã ba năm không gặp, nghe nói Phó Tư Diễn muốn cùng hợp tác với Thương Minh, Lữ Nham vui vẻ nói, “Tên tiểu tử này giờ lại làm giám đốc rồi, tốt quá.”
“Sư huynh cứ nói đùa, công ty của em nhỏ xíu thế kia, làm sao có thể so với cây lớn như Thương Minh được, sau này em vẫn còn cần sư huynh chỉ bảo nhiều lắm.”
“Nói gì đó, nhớ lúc làm nghiên cứu sinh, thầy Giang đã nói, tiểu tử cậu tiền đồ rộng mở. Đừng có khiêm tốn như vậy, hay thế này, cậu có rảnh không chúng ta cũng ăn một bữa cơm đi.”
Hai người vốn đã thân nhau từ thời còn làm nghiên cứu sinh nên vẫn luôn có chuyện để tán gẫu, nào là thị trường internet bây giờ quá khó khăn, nào là làm sao để làm việc với nhau cho nhịp nhàng hơn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, càng nói càng uống nhiều rượu. Từ sau khi tốt nghiệp đến giờ, Phó Tư Diễn chưa lần nào uống nhiều rượu như vậy, kết quả là say mèm, uống xong tính tiền hay chưa cũng không nhớ, hắn cùng sư huynh Lữ Nham cũng đang vất vờ say khướt ra ngoài, không ngờ vừa ra tới cửa liền bị xe đụng.
Tài xế kia sợ hãi một phen, vội chở hắn vào bệnh viên, chụp x-quang. Bị thương không quá nghiêm trọng, có điều đầu gối bên trái có bị nứt xương nhẹ. Lúc này, Phó Tư Diễn mới tỉnh rượu, tài xế kia đã thanh toán hết viện phí lại còn mua một đống đồ bồi bổ cho hắn, liên tục xin lỗi hắn. Phó Tư Diễn ấn ấn trán, rồi nói việc không có gì lớn rồi cho tài xế kia đi.
Hợp đồng được ký vào ngày mốt, thế mà lúc này lại xảy ra chuyện ngớ ngẩn này. Phó Tư Diễn không bó bột, cũng không chống nạng. Hôm ký hợp đồng vẫn kiên cường cố lết đến công ty Thiên Minh để ký kết.
Lữ Nham hôm đó cũng uống nhiều, biết Phó Tư Diễn bị thương ở chân nên khi ký hợp đồng xong liền đuổi hắn về bệnh viên dưỡng thương, Phó Tư Diễn đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, bác sĩ cho chút thuốc giảm đau, uống rồi hắn mới thấy đỡ hơn. Phó Tư Diễn hỏi bác sĩ có thể xuất viện được hay không, bác sĩ cự tuyệt, nói đáng lẽ là chỗ nứt đó không có gì nhưng do hắn cứ nằng nặc ra ngoài nên giờ lại nghiêm trọng hơn, phải bó bột. Phó Tư Diễn liền lo lắng không biết phải nói với Kỳ Gia thế nào đây?
Vì thế buổi tối hắn giả vờ gọi điện cho Kỳ Gia, “Gia Gia, anh có lẽ sẽ về trễ… anh… bên này có chút chuyện đột xuất… chuyện đột xuất… à hợp đồng… hợp đồng bị dời lại mấy ngày nữa… đúng rồi… chắc anh sẽ về trễ… về trễ mấy ngày…”
Kỳ Gia bên đầu dây bên kia, yên lặng một lát rồi nói: “Phó Tư Diễn, anh có biết mình khi nói dối sẽ nói lắp hay không?”
“…”
“Anh rốt cuộc là bị làm sao? Nói thật với em đi.”
“Bảo bối…”
“Nói với em! Anh muốn em lo đến mất ngủ đúng không?”
“Bảo bối, hợp đồng không xảy ra gì cả, là anh xảy ra chút chuyện.” Phó Tư Diễn chậm rãi nói: “Anh không cẩn thận bị xe đụng, chân trái bị nứt xương một chút, có điều không có gì đáng ngại cả, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi, em đừng lo lắng, tuyệt đối đừng lo lắng.”
Kỳ Gia đột nhiên cúp điện thoại, Phó Tư Diễn lơ ngơ nhìn màn hình điện thoại, hắn không nghĩ tới Kỳ Gia sẽ tức giận như vậy. Không có một câu an ủi nào, cũng không hỏi hắn hiện tại có đau hay không? Hay thậm chí một câu mắng cũng được mà.
Phó Tư Diễn càng nghĩ càng khổ sở. Một lát sau, điện thoại hắn hiện lên tin nhắn, là của Kỳ Gia.
“Gửi em địa chỉ bệnh viện.”