Đọc truyện Cầu Nữ – Chương 64
Editor: Thư
Tông Như Lai đang muốn lên kiểm tra trước, Tông Chính Khanh cũng đã vượt lên trước một bước xông tới rút chủy thủ. Hắn cầm tờ giấy này lên kêu “A” một tiếng, hiểu rõ nội dung trong đó, kinh hồn bất định siết tờ giấy vọt ra khỏi cửa. Tông Như Lai tỉnh táo lại mau đuổi theo, tới cửa lại bị Tông Chính khanh đẩy vào, đành lui về bên trong cửa.
“Ngươi ở đây hảo hảo đợi! Đừng hỏi thăm loạn xạ! Cũng không cho nói lung tung với trưởng bối!” Tông Chính Khanh cất tờ giấy vào trong tay áo, hỏa tốc đi lên xe ngựa dừng ở cửa, thúc giục phu xe nói: “Mau! Vào cung!”
Lúc này tiếng thùng thùng đóng phường vang dội, Thừa Thiên Môn cũng sắp đóng lại, tiếng xe ngựa cuồn cuộn như sấm, ép bụi trên mặt đất phun mù mịt, người qua kẻ lại che mặt đi vội, trên xe lòng Tông Chính Khanh nóng nảy, thứ giấu ở trong tay áo tay cũng không làm lòng ông an tâm, lo phát run.
Nội dung trên giấy viết thật sự rất phách lối, chỉ sợ người khác không biết chuyện ác này là ai làm. Tông ChínhKkhanh lầm bầm lầu bầu cằn nhằn “Rõ ràng là người đã gặp phải ôn dịch chết đi làm sao lại nhảy ra ngoài, thật là sống gặp quỷ” thì xe ngựa chạy như bay cuối cùng chạy tới trước Thừa Thiên Môn trước khi tiếng trống cuối cùng tan mất.
Đã đến lúc cung cấm, người xe đều không thể vào. Bọn gác cổng tả hữu đồng loạt xông lên đón xe, Tông Chính Khanh đột nhiên nổi tính khí: “Xảy ra chuyện lớn rồi, cản cái gì mà cản!” Nói rồi ném ngự phù sang một cái, nhảy xuống xe, vén tay áo lên chuẩn bị xông vào bên trong. Quan gác cổng tiến lên níu lấy, lạnh lùng nói: “Nếu có chuyện quan trọng xin cho phép mỗ được chuyển cáo, tự ý vào cung là tội lớn!”
Tông Chính Khanh bị hắn nắm lại một cái, mới thoáng tỉnh táo lại: “Chính ta ở nơi này chờ, ngươi nhanh chóng sai người đi bẩm Điện hạ, nói chuyện có liên quan đến Trung Thư tướng công đấy, không kịp đợi ngày mai hơn nữa!” Nói xong một hơi mới khép tay áo lại, thấy quan gác cổng phân phó, lúc này mới khẽ thở phào một hơi lui về phía sau mấy bước, trở lại ngoài cửa mà chờ.
Cửa cung nặng trĩu theo lệ vẫn đóng, đập vào mi mắt chỉ có một đầu thú cực đại được mạ vàng, mắt thú mở to đầy khí thế, trừng đến mức tâm người phát hoảng.
Lý Thuần Nhất vừa xử lý hết sổ con, từ Duyên Anh điện ra ngoài, còn chưa kịp dùng bữa, liền được nội thị báo cho Tông Chính Khanh đang ở bên ngoài cửa cung, có việc gấp muốn bẩm, mà lại hoàn toàn liên quan đến Tông Đình. Lúc này màn đêm che đi ánh sáng, khuyết lâu cao vút cũng mất màu sắc, duy còn dư lại một đôi Si Vĩ đứng ngạo nghễ như đang sống, giống như muốn chọc phá màn trời. Lý Thuần Nhất đứng dưới mái hiên nghe bẩm, mặt mày càng trở nên trầm lắng:
“Làm Tông Chính Khanh nhanh chóng đến trước Chính Sự đường.”
Bước chân dồn dập đạp vỡ tiếng côn trùng kêu trong đêm hè, đèn lồng hành lang Chính Sự đường đang tối om giống như cũng bị đánh thức. Lý Thuần Nhất dự cảm rằng không ổn, liền triệu cả Tạ Tiêu đang trực cung đình đến. Tạ Tiêu vừa vào cửa, còn chưa kịp hành lễ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng thở: “Điện, Điện hạ ——”
Chỉ thấy Tông Chính Khanh thở hồng hộc một đường chạy đến cửa, giày cũng không kịp cởi, sải bước một chút vào tới bên trong cửa, phủ phục xuống đất nói: “Điện hạ nhìn tờ giấy này!” Hắn nói rồi đem tờ giấy siết chặt trong tay áo kín đáo đưa cho nội thị của Lý Thuần Nhất, lúc này mới ngẩng đầu lên gấp rút chỉnh lại giọng điệu: “Tên tặc Nguyên Tín này lại bắt Tông tướng công mất rồi!”
Một bên Tạ Tiêu nghe vậy giật mình, nhất thời đưa ánh mắt về phía Lý Thuần Nhất.
Lý Thuần Nhất vừa lấy cầm tờ giấy, sầu lo giữa đôi mi càng nặng nề, gân xanh mu bàn tay càng thêm nổi rõ ràng lên. Sau khi Nguyên Tin được áp tải trên đường bị người ta cướp thì không còn tin tức nữa, đối với chuyện này trong lòng nàng luôn chứa buồn lo âm thầm, hôm nay quả thật đã sinh sự, lại kéo cả Tông Đình vào. Mà mục đích của Nguyên Tín quả quyết không phải chỉ đối phó một mình Tông Đình, nếu không hắn cũng không cần lưu lại tờ giấy này rồi.
Nhưng trên tờ giấy chỉ là nói hiện nay Tông Đình đang trong tay hắn, chuyện khác một mực không nói, khiến người không biết xuống tay thế nào.
Tông Chính Khanh thở hắt, hỏi “Nguyên tặc dựa dẫm vào thế lực của ai mà lại dám lớn mật như thế?” Thái nữ đã đi, quân khí của Nguyên gia Sơn Đông cũng tận, chẳng lẽ là nhóm người này do hoàng phu lưu lại?
Hắn suy đoán như thế lại vừa vặn đồng ý tưởng với Lý Thuần Nhất. Hoàng phu tự ý lưu lại thế lực ngầm, dù cho hắn đã qua đời, thế lực ngầm vẫn có thể động tác, lúc đó kẻ nửa đường cướp Nguyên Tín đi có lẽ chính là những con tốt này. Nhưng lực lượng núp trong bóng tối này là căn cơ ở đâu, rốt cuộc Nguyên Tín muốn mượn viêhc này làm cái gì, cũng không có kết luận xác thực.
Tạ Tiêu nghiêng đầu hỏi Tông Chính Khanh: “Chuyện này ông bết, tính đến hiện tại đã qua lâu?”
Tông Chính Khanh đáp về: “Có hơn một canh giờ rồi!”
“Điện hạ ——” Tạ Tiêu chuyển sang Lý Thuần Nhất, “Cầu ngài nhanh chóng đuổi bắt Nguyên tặc, vẽ lại diện ảnh phát tới tất cả phường, tất cả cửa thành, đồng thời gấp quá tới Hàm Cốc Quan, Đồng Quan, để tránh sanh biến.”
“Đúng đúng đúng, trước tiên lấp kín đường ra, cho tên tặc này có chạy đằng trời!” Tông Chính Khanh vội vàng tán thành, rồi lại lời nói xoay chuyển: “Chỉ là lúc trước chuyện Nguyên tặc chết vì bệnh là Điện hạ tự mình bẩm báo cùng tiên đế, hôm nay lại muốn đuổi bắt hắn rõ ràng thế, sợ là không ổn. Trước mắt chánh trị thay đổi mới cũ, nếu sinh ra cái gì xấu sợ là sẽ có phiền toái, không bằng âm thầm ——”
Chủ trương đề nghị kín đáo xử trí của hắn còn chưa có nói xong, ngoài cửa chợt vang lên tiếng truyền báo: “Điện hạ, có cấp báo.”
Tông Chính Khanh bỗng chốc ngừng câu chuyện, nội thị vội vã ra cửa nhận tin tức, vào bên trong bẩm lại: “Điện hạ, hôm nay qua giờ Mùi, hai huyện vạn năm của Trường An có hơn mười phường gặp phải tình hình hoả hoạn nguy cấp. Kinh Triệu Duẫn nghi là có người làm loạn, phủ doãn không đủ nhân viên, sợ phiền phức thái hóa hơn, đặc biệt xin tăng thêm Kim Ngô Vệ tuần tra ban đêm.”
Chuyện này tới thật kỳ hoặc, thời cơ lại nhạy cảm, không giống như trùng hợp.
Cả đám chờ Lý Thuần Nhất quyết định, Lý Thuần Nhất lại chỉ hỏi: “Tông tướng công bị bắt, người nào sẽ lo lắng?”
Tạ Tiêu chần chờ nói: “Điện hạ sẽ lo lắng.”
“Còn ai nữa không?”
Tạ Tiêu nói tiếp: “Người Tông gia biết sẽ lo lắng.”
“Còn có ai nữa?”
Tạ Tiêu không hiểu ý nhăn mày, Tông Chính Khanh lại bừng tỉnh hiểu ra nói: “Quan Lũng sẽ lo lắng! Vị biểu đệ Võ Viên kia hoàn toàn là mãng phu, hôm nay mang một tiểu oa nhi coi chừng Tây Bắc, nếu là được tin tướng công bị bắt, không chừng sẽ làm ra chuyện gì! Tình hình Tây Bắc vô cùng căng thẳng, nhưng không được phép loạn!”
Hắn nôn nóng nói gấp, nói rất đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Phải xem Võ Viên làm thế nào nhận được tin tức “Tông đình bị bắt”, càng muốn nhìn hắn nguyện ý tin tưởng chuyện này như thế nào. Võ Viên có thành kiến khá sâu đối với Lý Thuần Nhất, thậm chí cho là Lý Thuần Nhất muốn lập Nhan Bá Tân làm tân phu, vì vậy dù là Nguyên Tín cho người ta báo tin cho hắn chỉ là nói “Lý Thuần Nhất muốn hòa ly với Tông Đình, bởi vì Tông Đình vô tình biết bí mật nên không chịu, nàng tính toán diệt khẩu”, Võ Viên cũng sẽ tin là thật.
Ngọn lửa đầy ngập oán đốt một cái, đến lúc đó Quan Lũng làm sao còn tỉnh táo cho được?
“Trước truyền tin cho Quan Lũng.” Lý Thuần Nhất bỗng chốc đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời cũng ra quyết định. Nội thị vội vàng đuổi theo, Tạ Tiêu kéo Tông Chính Khanh kế bên cũng cùng ra cửa, chỉ nghe phải Lý Thuần Nhất nói: “Truyền lệnh đi đến tả hữu Kim Ngô Vệ, nhanh chóng tăng phái nhân thủ tuần phòng, bắt được kẻ làm loạn lập tức đưa Kinh Triệu Phủ nghiêm thẩm.”
Tạ Tiêu đã nghe hiểu được ý tứ trong đó, Lý Thuần Nhất nhận định loạn trong thành tối nay là kế che mắt của Nguyên Tín, kỳ thực mục đích chân chính là làm loạn Quan Lũng. Nàng muốn trước khi Nguyên Tín thông báo cho Quan Lũng, phải khống chế được người, bảo Võ Viên không nên xằng bậy.
“Hay không bằng công khai đuổi bắt đám người Nguyên tặc?” Tạ Tiêu lại đem đề nghị lúc trước hỏi lại một lần, lúc này kẻ chủ trương kín đáo Tông Chính Khanh lại cướp đáp: “Cần, cần, ảnh mặt phải vẽ đi, tin tức cũng phải truyền tới bên ngoài đi, nếu không thay đổi sẽ sinh hiểu lầm.”
Lý Thuần Nhất gật đầu, bảo Tạ Tiêu đi làm.
Được lệnh, Hoàng Thành vốn yên lặng sau hoàng hôn lại bận rộn, đồng nhất vội liền đến canh năm, Thừa Thiên Môn vẫn không có động tĩnh gì, cửa thành phường cửa cũng bởi vậy mà mở muộn, giữa đường thỉnh thoảng có Kim Ngô Vệ cởi ngựa tuần qua, làm bụi đất bay tung một hồi, lẫn vào mùi cháy khét của hỏa hoạn đêm qua thật sự khó ngửi.
Dân chúng xếp thành hàng dài ở cửa phường, vừa chờ cửa mở ra đồng thời lại vừa líu lo nghị luận: “Nhìn thấy người trên văn thư tìm người dán trên kia chưa chưa? Trước kia người đó là Đô Đốc, mà còn là trượng phu của Thái nữ đã qua đời, nghe nói ở Sơn Đông chuyện ác làm nhiều lắm, bị tiên đế giáng tội, vốn phả áp tải hồi kinh, nửa đường lại giả vờ chết rồi chạy, trước mắt lại mang người phóng hỏa nhiễu dân chúng chung quanh, thật là đáng hận!”, “Đúng vậy, hôm qua náo loạn cả đêm, Kim Ngô Vệ lại cũng không bắt được một người sống nào, nghe nói không phải chạy hết chính là nuốt độc chết cả.”, “Theo mỗ thấy, ở lại trong thành làm loạn đều là một vài binh sĩ thôi, tên tặc trên văn thư này ở đâu á, sợ là đã sớm chạy ra khỏi thành đi mất rồi!”
“Nhường đường! Nhanh chóng nhường đường!”
Cả đám đang nói chuyện, nghe tiếng kêu cùng tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, vội vã chia làm hai đường né tránh, chỉ thấy Hồng Y Kim Ngô Vệ cởi Cao Mã chạy thẳng tới phường cửa đi, phía sau kéo dài một đống người đóng gông theo xe tù.
Phường tốt vội vàng mở cửa, mọi người cũng nhân cơ hội nặn ra ngoài. Đám người rối loạn một hồi, còn trước cửa lớn Tông trạch lại có một chiếc xe ngựa yên lặng dừng lại. Tông Quốc Công không nói một lời đi lên xe, Tông Như Lai như phạm sai lầm theo sau, ngồi ở một bên không dám thở mạnh.
Thì ra là hôm qua Tông Quốc Công đi nghỉ sớm, Tông Như Lai không kịp thời nói chuyện Tông Đình mất tích cho Tông Quốc Công, cho đến giữa lúc ăn cơm sáng mới nói chuyện này, Tông Quốc Công đương nhiên là tức giận đen mặt, chống gậy liền vội vàng muốn đi vào cung.
Mặt trời càng nhô lên cao hơn, trong tiếng ve kêu lại nhiều thêm mấy phần phiền muộn. Xe ngựa chạy qua cửa phường rộng rãi thẳng về phía Chu Tước môn thì vẫn còn nhìn thấy bóng dáng vệ đội Nam Nha tuần tra, nghiễm nhiên có thái độ khắp thành đều cần giới nghiêm.
Lý Thuần Nhất cả đêm thức trắng không ngủ, một bên là báo cáo tiến triển của tuần bổ Nam Nha, một bên là tấu chương quân tình mới nhất của An Tây, không có một chỗ nào thuận lợi được như ý. Nội thị đưa đồ ăn sán, cũng không dám tùy tiện hỏi thăm, chỉ lặng lẽ để ở một bên liền lại lui về. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài trừ thị vệ vẫn không có bóng dáng khác, vậy thì nghĩa là Kinh Triệu Phủ vẫn không tra hỏi được tin tức hữu dụng.
Nhưng chỉ thất thần một chút, đã nghe được bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Tông Quốc Công cầu kiến ——”
Bên này còn chưa đáp ứng, bên kia tiếng gõ gậy “Đông đông đông” càng gần càng cấp bách. Lý Thuần Nhất ngẩng đầu lên từ đống tấu chương quân tình, Tông Quốc Công đã tức giận đằng đằng mang theo Tông Như Lai tức giận tới rồi.
Tiếng gõ gậy dừng lại, Tông Quốc Công đứng lại, cố bình ổn cơn giận, liền chỉ Tông Như Lai, mặt ngó Lý Thuần Nhất mà chất vấn: “Chuyện lớn như vậy, đứa nhỏ này không hiểu chuyện không nói với ta, Điện hạ lại cũng không thông báo cựu thần một tiếng sao?!”