Đọc truyện Cầu Nữ – Chương 36
Edit:beyours07
Tiễn bước Lý Thuần Nhất, Tông Như Lai đi vòng vèo về nhà làm việc, tiến vào trong phòng chủ động cầm thảm cho Tông Đình. Chính mình lại trải chiếu cạnh giường, lặng yên không một tiếng động nằm xuống.
Rõ ràng là mùa đông, bên ngoài đã có tiếng côn trùng kêu vang. Ban đêm gió Sóc gào rít quét nhánh cây đến trên cửa sổ, dường như lúc nào cũng sẽ cào rách cửa. Tông Như Lai nằm trên mặt đất ngủ, quay lưng về phía Tông Đình, hắn vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy giọng nói từ trên giường truyền đến: “Nếu ta không ngăn cản ngươi, ngươi định ăn hết bát cháo kia sao?”
Trong lòng Tông Như Lai bỗng nhiên hồi hộp, nhưng vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích. Hắn thấp giọng trả lời: “Điện hạ là có tốt ý, đệ không biết nên cự tuyệt như thế nào.”
“Hết cách.” Tông Đình không lưu tình chút nào giáo huấn tiểu đệ, “Chẳng lẽ có người mang xxx đến trước mặt đệ, đệ cũng cần phải nuốt xuống mà không rên một tiếng sao?”
Tuy hắn đã vụng trộm đổi khái niệm, nhưng lại nói cũng không phải không có lý. Hắn đang dạy rằng dù là còn thiếu niên, cũng không cần nhẫn nhục chịu đựng, lúc nên cự tuyệt phải nghĩ biện pháp cự tuyệt, không cần chỉ khuất phục quyền thế, một tiếng cũng không dám nói.
Lúc này người thiếu niên dè dặt cẩn thận lớn lên nằm ở trong chăn gật gật đầu, nhưng mà lại hỏi: “Việc này nếu đổi thành tướng công thì lại nên làm như thế nào?”
Trong bóng tối một mảnh yên lặng, rất lâu không thấy Tông Đình nói gì, thật lâu sau đó, mới nói: “Nếu nàng đặt trước mặt ta, ta tự nhiên không chút do dự mà ăn luôn. Nhưng – -” lời của hắn xoay chuyển, giọng nói trở nên sâu thẳm: “Đệ không cần phải sống thành như ta thế này.”
Tông Như Lai có vẻ đăm chiêu, nhưng không hỏi thêm. Trong mắt hắn, Tông Đình cơ hồ là không có gì làm không được, nhưng hắn rõ ràng có chút uy hiếp mơ hồ, mà vì cái này, Tông Đình thậm chí có thể buông tha quyền khống chế đối với cả gia tộc. Đối với thế tộc mà nói, lợi ích chỉnh thể luôn luôn cao hơn lợi ích cá nhân, người chủ sự trong tộc tất nhiên phải công chính, lấy đại cục làm trọng, khi tất yếu cần hy sinh lợi ích và sự yêu thích cá nhân của chính mình vì gia tộc, nhưng hiển nhiên Tông Đình tự nhận là làm không được những thứ này, lúc này mới ngầm đồng ý cho sự tồn tại của người kế tục.
Người của Tông gia cần người tiếp tục chèo chống, mà người này, không thể giống như Tông Như Chu hay Tông Đình.
“Ngươi đi về trước đi.” Tông Đình nói xong, ném cá phù đến trên đất.
Tông Như Lai nghe lời ngồi xuống, nhanh chóng thu thập đệm chăn, lấy cá phù xong khom người, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, lại rón ra rón rén đi xuống lầu, xuyên qua đại công phòng đèn đuốc sáng trưng bên ngoài Trung thư tỉnh, cả người lẫn ngựa phi thẳng đến đường Thừa Thiên Môn vắng lặng.
Đêm đã dài, hai vai người thiếu niên đơn bạc cũng bị gió Sóc ép tới trĩu nặng.
– -* – -* – -* – -* – –
Lại qua hơn một tháng, mùa đông đã tới lúc lạnh nhất, đối với quan viên Hoàng Thành mà nói, dậy sớm đã trở thành chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời.
Hôm nay chưa tới giờ mão, Tông Chính khanh dẫm con đường tối như mực, u mê hồ đồ di chuyển tiến vào nơi nghị sự của Lễ bộ nhà nước. Cơn buồn ngủ vẫn nấn ná không biến mất, lại vẫn còn phải đi sớm về tối để chuẩn bị cho hôn sự của Ngô Vương, Tông Chính khanh thầm oán Tông Đình cùng Lý Thuần Nhất vạn lần, lúc này mới tỉnh táo hơn, mở ra sổ sách năm xưa.
Quan viên Lễ bộ bên cạnh nói: “Vốn là hôn sự của Ngô Vương chỉ cần tham chiếu hôn sự năm đó của Thái nữ là được, nhưng Nguyên Đô Đốc có thể cưỡi ngựa, mà Tông tướng công lại không được, điều này đã cực kỳ đau đầu rồi.”
Thái Thường tự Thiếu Khanh vò vò đầu: “Thế thì có gì mà đau đầu, nếu Tông tướng công không thể cưỡi ngựa, cứ ngoan ngoãn ngồi xe là được. Cũng như là cưới vợ thôi, có gì không được?”
“A, Hồng Thiếu Khanh nói tới cùng vẫn là tuổi trẻ.” Lễ bộ quan viên lơ đễnh nói, ” Dân chúng bình dân khi cưới gả phải chú ý mặt mũi hai bên ngươi nói như vậy, tuy là để ý mặt mũi cho Ngô Vương, nhưng sẽ khiến Trung thư Tướng công cực kì khó chịu. Vương Tướng kết giao, không phải đơn giản như thế đâu.”
Tông Chính khanh đã lâu không mở miệng cuối cùng cũng đuổi được cơn buồn ngủ, khôi phục tinh thần nói: “Tranh luận của các ngươi đơn giản chỉ là ở chỗ chào hỏi tân hôn mà thôi, theo ta thấy, tới cửa ải sắc phong Vương phu thì cứ theo tiền chế của Thái nữ, đến lúc đón dâu, thì để cho Ngô Vương ngồi xe đi đón Tông tướng công, đến lúc đó ngồi chung một chiếc xe không phải là ổn thỏa sao! Nếu không thế, Tông tướng công nhìn Ngô Vương tư thế oai hùng hiên ngang mà cưỡi ngựa phía trước, chỉ sợ sẽ ấm ức.”
“Được, được, ổn rồi.”, “Như vậy cũng được.” Thái Thường tự Thiếu Khanh vội vàng gật đầu, quan viên Lễ bộ cũng hiểu được có thể thử một lần, rồi gọi người tới viết nghi trình.
“Lễ phục đều đã làm xong rồi chứ?”, “Đều đã thỏa đáng, đang định đưa đi.” Mấy người bàn bạc dong dài nghị luận cả một ngày, chi tiết căn bản đã từ từ định ra toàn bộ thì cũng đã là lúc hoàng hôn.
Lúc mấy người đi ra từ Lễ bộ, trời đã chiều, trong Chính Sự đường còn đang tại nghị sự. Tông Đình ngồi không nói một lời, từ sau khi hắn bị thương đã rất ít phát biểu giải thích, dường như quả thật là mất tinh thần không nhỏ. Lý Thuần Nhất ngồi xuống đối diện với hắn, lúc này án theo Thượng Thư Tỉnh kế màn trướng cũng là lặng lẽ không lên tiếng. Trong chính đường Chính Sự đèn đuốc sáng trưng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cuối năm, mỗi sổ sách của các châu khắp thiên hạ về kinh thành đều phải kiểm tra dâng lên, nơi nào làm giả, chỗ nào có vấn đề, phải làm rõ ràng. Nhưng mà, sổ sách về tân cung thành lại rối tinh rối mù, với sự suy đoán của bộ phận câu kiểm cũng là hàm hồ, nói là do công sự lâu lắm rồi, sổ sách lại không có cách nào thẩm tra đối chiếu chuẩn xác.
Tân cung thành ở Long thủ nguyên thượng vốn quy mô to lớn, đã xây dựng rất lâu, công sự này vốn là do Thái tử đôn đốc kiểm soát, nhưng sau khi Thái tử có việc kia, quyền giám sát tự nhiên rơi vào tay Thái nữ. Lý Thừa Phong vốn luôn xa xỉ, hướng tay vào trong khố tuyệt đối không hàm hồ. Nhưng lúc này, sổ sách này rối tung rối mù, tân cung thành quả thực giống cái hang không đáy, khó tránh khỏi nghị luận.
Dựa theo ý tứ của Lý Thừa Phong, là đã không tra rõ được sổ sách, thì sau này tính lại một lần nữa; nhưng Thượng Thư Tỉnh lại nắm chặt điểm ấy không rời, muốn làm rõ ràng, mà cự tuyệt cả kho tài phú vô độ.
Bên ngoài bế phường vang lên tiếng trống trầm chậm, ngồi phía Thái nữ khẽ chọc bàn dài, Thái Phủ Tự Khanh chưởng quản quốc khố lui ở trong góc không dám lên tiếng. Lúc này Thứ phó lại không có án mắt mà tiến vào thêm trà, nước trà nóng bỏng rót vào tách, bột trà tràn lan thơm ngát, Từng chiêm sự ngồi bên Tông Đình bỗng nhiên đứng dậy lấy đồ, ống tay áo rộng rãi vừa quét, tách trà bên cạnh bàn liền rơi xuống.
Nước trà nóng bỏng rơi vào đùi Tông Đình, Tằng chiêm sự “Ai – – nha” khẽ hô ra tiếng, Thái nữ nghe tiếng quay lại nhìn qua đi, lại chỉ thấy Tông Đình sau đó mới phát giác phản ứng kịp, lấy ra khăn từ trong tay áo, cúi đầu lau bột trà trên áo choàng.
Trong cổ Lý Thuần Nhất tức giận nghẹn ngào, tim đập dồn dập. Áo choàng kia còn đang bốc hơi nóng, nước sôi dội đến trên da, hắn lại không hề hay biết, ngay cả thần sắc cũng là bình tĩnh. Chỉ có Tằng Chiêm sự kêu lên: “Nguy rồi, nước này nóng quá, Tướng công không phát hiện được, chỉ sợ là bị bỏng rồi, mau, nhanh đi lấy thuốc.”
“Không đáng ngại.” Tông Đình bình tĩnh vô ba lẳng lặng ngẩng đầu, “Hôm nay chuyện nên nghị luận rõ ràng thì vẫn nên làm cho hoàn hảo, một kéo hai kéo, lại chẳng biết lúc nào mới có thể trả xong món nợ này.” Hắn nói xong nhìn qua Lý Thừa Phong: “Quyền chi dùng xây dựng tân cung thành ở Tả kho có phải chỉ thật sự dùng ở máy đất Long thủ nguyên kia không, điều tra xong rồi Thượng Thư Tỉnh cũng được làm việc.” Hắn nói xong lại nhìn về phía Ngự Sử đại phu Tào Đài Chủ mới được đề bạt: “Triều ta từ xưa đến nay Ngự Sử vẫn luôn khiến người đỏ mắt, tra ra chuyện như vậy chẳng lẽ bó tay hết cách sao?”
Sau khi hắn bị thương, lúc tranh luận vô cùng đĩnh đạc, Tào Đài chủ bị hắn nói như vậy, trên mặt tự nhiên lộ ra vẻ không hờn giận, bèn nói: “Trung thư Tướng công vẫn là nên đi xử lý miệng vết thương trước đi mới tốt, miễn cho hoạ vô đơn chí.”
Được lắm câu hoạ vô đơn chí, đã cường điệu hắn tàn phế, lại nói hắn bất hạnh bị bỏng bị thương.
Lý Thuần Nhất quắc mắt nhìn về phía Tông Đình: “Tướng công vẫn là đi về trước đi.” Nàng rất rõ ràng hôm nay dù cho làm gắt gao hơn nữa cũng bức được kết quả gì, mà bởi vì lo lắng thương thế của Tông Đình, lúc này mới bảo hắn đi trước.
Tông Đình nhìn về phía nàng, mắt bình tĩnh đưa tay chống đỡ lên bàn dài, thứ phó khẩn trương tiến lên hỗ trợ, lại gọi Tông Như Lai đang chờ bên ngoài, để cho Tông Như Lai đỡ hắn trở về.
Sau khi hắn đi, Tằng Chiêm sự dường như không có việc gì ngồi xuống uống một hớp trà. Ngốc tử cũng nhìn ra được vừa rồi hắn cố ý làm đổ cốc trà là cố ý thăm dò, đại khái cũng muốn nhìn xem Tông Đình là thật tàn tật rồi, hay là giả vờ, mà việc này lại vô cùng có khả năng là do Lý Thừa Phong bày mưu đặt kế. Lý Thuần Nhất càng nghĩ càng cảm thấy được đáng giận, tức giận vứt chồng sổ sách đứng lên, giọng điệu chậm lại nhìn về phía Lý Thừa Phong nói: “Nếu không hôm nay tới đây thôi, cũng không còn sớm.”
Lời này chính là hợp ý Lý Thừa Phong, nàng ta đứng dậy nói với mọi người: “Trống cũng đánh xong rồi, các vị nên nhanh chóng về thôi.”
Thái Phủ Tự Khanh hoắc mắt đứng dậy, hành lễ xin được cáo lui trước, những người còn lại cũng phản ứng kịp, lục tục đứng lên, nối đuôi nhau mà ra.
Lý Thuần Nhất vừa đi ra cửa, lại bị Thượng Thư Tả Phó Xạ quấn lấy hỏi một việc, thật không dễ dàng thoát khỏi lão nhân ầm ĩ, nàng cầm bọc sổ sách vội vội vàng vàng đi về phía Trung Thư tỉnh.
Bước chân nàng rất nhanh, dường nhưu là chạy lên lầu, trên lầu lại không người. Lộc cộc lộc cộc lộc cộc đi xuống dưới, gặp phải thứ phó, thứ phó nói: “Tông tứ lang cùng Tướng công đều không quay lại, có lẽ là … về phủ rồi?”
Lý Thuần Nhất tránh thứ phó, chạy vội đi Tông gia.
Tiểu phó Tông gia liếc mắt một cái nhận ra nàng, nhưng còn chưa kịp hành lễ, nàng đã xông vào cửa. Tông Như Lai đi tới đón chào, khom người nói với nàng: “Tông tướng công cũng không sao, đã đắp thuốc rồi.”
Cùng lúc hắn nói lời này, Tông Đình còn đang cúi đầu bôi thuốc trong nội thất.
Bên ngoài áo choàng, là da thịt bị nước nóng làm cho căng cứng, đau rát, xoa dầu thuốc cũng không có tác dụng. Tiếng bước chân bên tai càng lúc càng gần, Tông Đình nghiêng người kéo một kiện đơn bào sạch sẽ che lại, không chút hoang mang lau sạch tay, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Nàng vội vàng đẩy cửa tiến vào, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui mừng.
Lý Thuần Nhất bước nhanh đến trước mặt hắn, muốn vạch ra áo choàng kia: “Để ta nhìn xem.”
“Điện hạ muốn làm việc xấu sao? Bên dưới áo bào thần không mặc gì đâu đó.” Hắn đưa tay bắt lấy cánh tay đã liền sẹo của nàng, “Đừng nhìn, thần sẽ không để nó có sẹo, yên tâm đi.”
Trong lòng Lý Thuần Nhất đều là lửa giận, hắn lại nói sang chuyện khác: “Điện hạ rõ ràng biết rõ sổ sách thiếu hụt, vì sao hôm nay không nói một lời? Là sợ nói ra lời “Những thứ này bị bổ sung vào thiếu hụt cho quân Sơn Đông” đã bị Nguyên Tín tính kế sao? Nếu như vậy, lần tới sẽ do thần nói đi, thần chưa bao giờ sợ nhóm nguời Sơn Đông kia.”
“Không phải ta sợ.” Hai tay Lý Thuần Nhất vịn trên ghế “Hôn sự sắp tới, ta không muốn lại nháo ra chuyện gì nữa. Trong lúc mấu chốt này, chỉ một chi tiết cũng đều có khả năng hủy đi cuộc hôn nhân. Có thể kết thân cùng tướng công, ta chờ mong lâu rồi.”
“Nếu như vậy – -” khóe môi Tông Đình nhẹ nhàng cong lên một vòng cung, “Vừa đúng lúc hôm nay lễ phục đưa tới, điện hạ có muốn giúp thần thử một lần không?”
Hắn nói xong nhìn về bàn dài phía sườn đông, trên bàn dài như vậy để áo bào sắc đỏ, đẹp như lá đỏ cuối thu, trầm tĩnh mà long trọng.