Đọc truyện Câu Một Kim “Công” Tế – Chương 37
“Thống khổ như thế, tại sao còn muốn ly khai?” Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Lâm Tiểu Sách.
Lâm Tiểu Sách nghe thấy thanh âm quen thuộc liền giật mình quay người qua, “Phong! Anh… anh không đi…” Một giây kế tiếp liền nhào vào lồng ngực của anh. “Phong… tại sao… tại sao lại như vậy… sao anh lại để xảy ra chuyện này… tại sao…”
Cảm giác mất rồi tìm lại được khiến Trần Nghệ Phong thầm muốn ôm thật chặt Lâm Tiểu Sách vào trong ngực, trải nghiệm cái cảm giác mất đi sự ấm áp này, phảng phất như một bộ phận trên người anh bị mất đi nay lại tìm về được. Trần Nghệ Phong cúi đầu hôn thật sâu lên khuôn mặt rơi đầy lệ của Lâm Tiểu Sách. Từ từ trợt vào khoang miệng ướt át.
“Ngô…” Khoang miệng ấm áp nghênh đón vật thể mềm mại ướt át, nhẹ nhàng quấn quanh đầu lưỡi của mình, Tiểu Sách vong tình vươn đầu lưỡi tinh tế của mình ra, chậm rãi ma sát lấy đầu lưỡi linh hoạt của Trần Nghệ Phong không ngừng quấn quít trước sau.
Cảm thụ được Tiểu Sách chủ động, Trần Nghệ Phong dần dần nắm quyền khống chế, hướng đầu lưỡi về lưỡi của Tiểu Sách, nhẹ nhàng ma sát, cảm nhận vật nhỏ phấn nộn hơi run rẩy, không buông tha tiến sát đến đầu lưỡi của Tiểu Sách, để nó đuổi kịp tiến độ của mình, cùng mình chuyển động, quấn quít trong không gian chật hẹp.
“Ngô… ân… Phong… ân… ngô… hảo… hảo… buông ra… em… ân…” Lâm Tiểu Sách bị hôn đến thở không nổi, chỉ có thể nỗ lực lấy chút dưỡng khí từ cổ họng của Trần Nghệ Phong, để duy trì hô hấp của mình.
Hút nước bọt trong miệng Tiểu Sách một cái thật mạnh, Trần Nghệ Phong mới thỏa mãn lui ra, mà Tiểu Sách còn chưa kịp nuốt nước bọt lại theo sự rời khỏi của Trần Nghệ Phong mà ở giữa hai người hình thành một sợi chỉ bạc mê người, Lâm Tiểu Sách mê muội nhìn sợi chỉ kia, đưa ngón tay ra cuốn lấy nó, kéo trở về miệng mình.
“Tiểu Sách… Tiểu Sách… cuối cùng em cũng đã về rồi… cuối cùng cũng đã về…” Trần Nghệ Phong chăm chú ôm lấy Lâm Tiểu Sách rất sợ cậu lại biến mất, trói lấy Tiểu Sách quấn vào bên người mình.
“Ân… Phong… em rất nhớ anh… thật sự rất nhớ rất nhớ anh… thực sự rất nhớ anh…” Trong đôi mắt thật to hiện lên nước mắt lưng tròng, Tiểu Sách tùy ý để Trần Nghệ Phong dùng sức ôm mình, ngẩng đầu nhìn người yêu cũng đồng dạng gầy không ít nói.
“Nếu như nhớ anh… tại sao trước đây lại cam lòng rời đi…” Trần Nghệ Phong kéo Tiểu Sách đến ghế làm việc để cậu ngồi trên đùi mình, vuốt ve thắt lưng cậu.
“Em rất luyến tiếc nha… thế nhưng… em càng luyến tiếc anh vì em… ngô… ngô… kết quả… anh vẫn là vì em mà…” Nghẹn ngào nói không đầy đủ, Tiểu Sách tựa vào vai Trần Nghệ Phong cúi đầu khẽ khóc.
“Tại sao lại ngốc đến mức muốn bỏ anh mà đi, tại sao lại ngốc đến mức muốn buông tay anh ra!!” Mỗi một câu nói, Trần Nghệ Phong đều sẽ hôn lên khóe môi Tiểu Sách.
“Không có! Em không có!! Em không có buông tay anh…” Tiểu Sách kêu to giãy giụa ở trên người Trần Nghệ Phong, “Em chỉ là lo lắng anh sẽ vì em mà buông tha tất cả kết quả…” Lâm Tiểu Sách nhảy qua ngồi lên hai chân Trần Nghệ Phong, nghiêm túc đối điện với anh nói.
“Thế sao? Nhưng làm thế nào để anh tin em được đây… dù sao quả thực em đã bỏ anh lại một mình….” Trong mắt Trần Nghệ Phong chợt lóe lên tinh quang hoàn toàn nói như đúng rồi, Tiểu Sách chỉ nghe thấy giọng nói mang theo đau khổ của Trần Nghệ Phong, tâm liền đau nhức đến chịu không được.
“Phong… tin tưởng em… tin tưởng em… em thật tình không định bỏ lại một mình anh đâu… thật không phải mà…”
“Vậy muốn anh thế nào mà tin em đây? Em tự mình chứng minh cho anh xem đi…” Ánh mắt tính kế bị Trần Nghệ Phong cố ý ngăn trở, nhượng Tiểu Sách chỉ có thể lên tiếng trả lời mãnh lực gật đầu.
“Em chứng minh! Em chứng minh! Thế nhưng muốn em là gì nha…” Không hiểu nhìn Trần Nghệ Phong, Tiểu Sách làm bộ đáng thương hỏi.
“Hiện tại, đứng lên, ngồi lên trên bàn, cởi quần áo ra…” Trần Nghệ Phong lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
“A… cởi quần áo? Ở chỗ này… không muốn…. Phong…” Nhìn phòng làm việc lộn xộn, nghe tiếng bước chân ở ngoài cửa, Lâm Tiểu Sách do dự lắc lắc đầu.
“Không muốn? Xem ra là em không muốn chứng minh cho anh xem rồi, vậy được thôi… quên đi…” Trần Nghệ Phong hạ thấp thanh âm để Lâm Tiểu Sách nghe được gấp đến độ không xong rồi. “Phong… em… cởi… để em chứng minh cho anh xem… ” Hoàn toàn bị ý nghĩ muốn chứng minh thế nào nên Lâm Tiểu Sách cứ như vậy mà ngơ ngác nghe theo lời của Trần Nghệ Phong đi cởi quần áo.
Ánh đèn sáng rọi chiếu vào thân thể lộ ra trọn vẹn của Lâm Tiểu Sách, phản xạ ra nhàn nhạt trong suốt, ánh sáng mãnh liệt khiến Tiểu Sách xấu hổ vươn hai tay che lại hạ thân của mình, mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng thấp giọng nói, “Phong… tắt… đèn… đi… được… không…?”