Đọc truyện Câu Một Kim “Công” Tế – Chương 19
“Trần tổng ~ ngài đã về rồi? Tiểu Sách đã đặt tất cả văn kiện của ngày hôm nay trên bàn của ngài rồi ~ ” Nhâm tỷ báo cáo với Trần Nghệ Phong.
“Tiểu Sách? Em ấy có đến sao? Ở đâu?” Cả ngày không thấy được Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong khẩn cấp muốn gặp cậu một lần, loại tâm tình này ngay cả chính mình cũng đều cảm thấy buồn cười, quả thực cực kỳ giống như mấy nhóc choai choai mới biết yêu lần đầu.
“Tiểu Sách nha ~ ở phòng khách, có người đến tìm em ấy, đi cũng rất lâu rồi ~ hình như những người đó đều đã về, em ất vẫn còn chưa đi ra.”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Trần Nghệ Phong thoáng có dự cảm không tốt, xoay người xông về phía phòng khách.
“Tiểu Sách ~~ ” Đẩy cửa vào Trần Nghệ Phong liếc mắt liền nhìn thấy người nằm trên đất, cả người dính đầy vết dơ, toàn bộ quần áo đều là vết chân do bị người đá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường sinh động bây giờ lại mang theo vệt máu ứ đọng, khóe miệng còn có vết máu nhàn nhạt.
“Mau gọi xe cấp cứu ~ nhanh lên ~ có nghe thấy không! Nhanh!” Nhất thời toàn thân Trần Nghệ Phong đều cảm thấy khẩn trương mà trước giờ chưa từng có, ôm lấy Lâm Tiểu Sách đã bất tỉnh nhân sự vào lòng, chạy về phía ngoài cửa lớn.
Nhâm tỷ thấy cả người Tiểu Sách bị thương đã rất hoảng sợ, hiện tại lại bị thần tình lo lắng khẩn trương của Trần Nghệ Phong làm cho khiếp sợ, luống cuống tay chân bấm điện thoại.
“Ngô ~ ” Tiểu Sách nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng, chậm rãi mở mắt ra, bốn phía một mảnh tuyết trắng nhất thời khiến cậu không biết mình đang ở nơi nào.
“Tiểu Sách ~ Tiểu Sách ~~ em đã tỉnh ~ có cảm thấy chỗ nào không ổn không ~ còn đau ở đâu không ~ có muốn ngủ tiếp hay không ~ có muốn uống chút nước không ~ có muốn ăn chút gì hay không ~ được rồi ~ anh phải đi gọi bác sĩ!” Trần Nghệ Phong hốt hoảng muốn đứng dậy.
Góc áo bị lực đạo nho nhỏ kéo lại, cúi đầu nhìn Tiểu Sách đỏ ửng mặt tươi cười không khỏi khiến anh xuất thần.
“Phong ~ em không sao ~ đừng gấp ~~ ân ~~ không cần đâu ~~ ” Nhìn người yêu khẩn trương như thế vì mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Sách đều đỏ bừng lên, xấu hổ không cho người yêu rời khỏi cậu.
Cúi đầu hôn nhẹ một cái lên cái trán trơn bóng của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong nói “Tiểu Sách ~ để anh gọi bác sĩ đến nhìn em, thuận tiện gọi người nấu chút canh cho em! Ngoan ngoãn chờ anh một chút ~ “
Nhìn Tiểu Sách thuận theo gật đầu, Trần Nghệ Phong đi ra ngoài.
Tiểu Sách lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh nhớ tới lời nói của Hác Giai, trong ngực không khỏi cảm thấy vừa chua xót vừa khổ sở.
Trần Nghệ Phong vừa vào cửa thì liền thấy bộ dáng này của Tiểu Sách, anh đi tới bên giường, nhẹ nhàng ôm thiên hạ mảnh khảnh vào lòng “Tiểu Sách ~ nói cho anh biết ~~ là ai làm?”
Tiểu Sách ngậm chặt môi cúi đầu không trả lời. “Tiểu Sách ~ nói cho anh biết ~ là ai làm em bị thương!” Thanh âm có chút nâng cao, Trần Nghệ Phong muốn biết câu trả lời nên càng thêm trầm trọng hơn.
“Đừng ~ Phong ~ đừng ép em ~ được không ~ ” Nâng lên cặp mắt ướt đẫm nhìn Trần Nghệ Phong nói.
Nhìn vẻ mặt cầu xin của Tiểu Sách, trong đáy mắt Trần Nghệ Phong sinh ra cảm giác yêu thương nồng đạm. Nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu. “Tiểu Sách ~ anh không ép em ~ chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi ~ không cần suy nghĩ nữa ~ “
Mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng Trần Nghệ Phong, vì sự khoan dung sâu sắc của anh khiến cậu cảm nhận được một loại tình cảm ấm áp