Đọc truyện Cậu Mới Là Người Tôi Thích, Không Phải Cô Ta! – Chương 14: Nó-Kiệt và em trai nó!
Nó dặn đi dặn lại bao lần, hắn cứ đi chơi cho qua buổi chứ chẳng thèm tỏ tình. Chiều tối hắn về, vẫn nghe câu quen thuộc: -“Để hiểu nhau chút đã rồi làm ng yêu nhau sau!” rồi bước nhanh lên lầu. Nó ở dưới bực mình, chận dậm uỳnh uỳnh xuống sàn nhà. Hắn đang tắm nghe tiếng động lạ, liên tưởng một con voi lớn đang chạy ra đây.
-Ê, âm thanh gì thế? – Hắn hét hỏi.
-Chả có gì đâu! Tắm nhanh rùi tui cho xem cái này! – Nó “hơ hơ” rồi đi nhanh vô nhà bếp.
30 sau~
-Voi đâu rồi? – Hắn bước xuống cầu thang, tay cầm khăn lau lau khô mái tóc ướt nhẹp.
-Voi nào? – Nó ngơ ngác hỏi.
-Cái tiếng vừa nãy ko phải tiếng voi chạy ra đây à?! – Hắn nghiêng nghiêng đầu. C… cái… gì!!!!!!!!
-Giỏi nói lại nghe coi! – Nó bưng nồi canh trên tay, chân đạp mạnh chân hắn bẹp dí như đạp dán.
-Á!!!!!!! – Giờ hắn biết âm thanh khủng bố như voi chạy đó xuất phát từ đâu rồi. Hắn đứng một chân, nhảy lò cò tiến đến phía ghế. Trong khi hắn đang khó khăn vượt qua “thử thách” thì ai kia bụm miệng cười, tay cầm đt bấm chụp liên tục.
Sau khi nhấn định mông lại một chỗ, hắn dùng hai tay xoa xoa đôi chân bị đạp như xoa viên ngọc quý làm nó nhìn hắn bằng ánh mắt kinh tởm.
-Gì? Nhìn vầy là sao? – Hắn liếc nhìn nó.
-Kinh tởm! – Nó dùng sắc mặt “ko biểu cảm” nhìn hắn.
Sau khi đánh chén no nê, đt nó bỗng “tinh” lên một phát. Tin nhắn của Linh nà! Nó nhanh nhảu lên phòng đóng chặt cửa lại.
-“Sáng mai mấy h đi?”
Nó mỉm cười nhìn dòng tin nhắn.
-“7:45 là đi!”
Nó nhắn lại. Sau vài giây, bên kia nhắn.
-“Cần tao ra tiễn mày ko?”
Tim nó hơi thắt lại, bên kia cũng thế.
-“Ko đâu! Mày cứ ở nhà đi!”
-“Chắc chắn tao sẽ ra thăm mày! Hứa lun!”
Một giọt nc mắt chợt rơi. Tay nó run run nhắn lại.
-“Uh! Cảm ơn! Người bn tốt của tao!”
Đến đây, bên kia cũng rơi một giọt nc mắt xuống.
Đêm hôm đó, cả hai người ngủ ko yên.
Sáng, 6:59.
Nó như siêu nhân thay quần áo, nấu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, đổ rác,… Nhìn cái “vật thể lạ” bay vèo vèo trc mắt, hắn đang mơ ngủ cũng tỉnh ngay. Căng hai con mắt nhìn nó.
-Ê, tao ko biết mày là siêu nhân hồi nào đấy! – Hắn đổ mồ hôi nhìn nó.
-Siêu nhân siêu miếc gì?! Mày ra chợ mua những thứ này cho tao! – Nó vèo qua đưa vào tay hắn một mẩu giấy. Kem đánh răng, bột giặt, bàn chải,… Hắn thở dài rồi bước khỏi nhà. Chờ hắn đi xa, nó dừng ngay trò “siêu nhân” lại, từ từ vô phòng mình xách ra một cái vali nhỏ. Ko quên để lời nhắn lại, nó nhẹ nhàng ra khỏi nhà.
Bắt một chiếc taxi, nó nhanh chóng đặt chân đến sân bay.
-Ê! Chị Chi ơi!!!!! – Nghe có ai gọi tên mình, nó nhìn lại.
-Vũ! – Nó giật mình, tiến lại phía người vừa gọi nó. Vũ-em trai nó, kém chị 2t. Thông minh lém nha! Thuộc dạng hotboy khá lạnh lùng với người ngoài a~ Tàn nhẫn lém nha! Thương chị vô đối, có kẻ nào làm phiền chỉ, em nó giết.
-Đến đây chi? – Nó xoa đầu thằng em, hơi khó khăn chút. Em nó cao hơn chị hẳn một cái đầu, haizzz, ông trời bất công quá!
-Cho em theo chung với!
-Hể? – Nó ko hiểu mô tơ gì lun.