Bạn đang đọc Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia: Chương 15 : Đêm Nguyên Tiêu Gặp Lại Hàn Dạ .
Một tháng trước lúc còn ở Hạ Phủ , Mĩ Mĩ đã được ăn tết ở cổ đại , đêm Trừ Tịch cũng giống như đêm giao thừa ở hiện đại , cả nhà sum hợp bên nhau , bất quá nàng ở hiện đại là trẻ mồ côi , ba tuổi đã học cách trở thành sát thủ dưới sự huấn luyện của tổ chức .
Nàng có ân báo ân có thù báo thù , người ta đánh nàng một nàng sẽ trả gấp 10 , bất quá nàng cứu hắn mà hắn vô ơn cho nên nàng muốn lấy cái mạng của hắn .
Nàng một thân xiêm y trắng như tuyết , tóc nàng búi cao trên đỉnh đầu , tóc mái dài xõa xuống khiến nàng vừa duyên dáng lại vừa quyến rũ , nàng giản dị , lạnh lùng vô cảm , làm cho người ta thấy nàng thật bí ẩn muốn gần nhưng không gần được , nàng tay cầm một thanh kiếm mấy ngày trước nàng đặt làm , đi ra ngoài trong sự kinh ngạc trầm trồ khen ngợi .
Đêm nay là Đêm Nguyên Tiêu , cái đêm nàng mong đợi đã 10 ngày , nhà nhà trưng đèn trên cây nêu , những đèn lồng 12 con giáp được treo đầy phố , những gian hàng bán bánh trôi đầy ắp người ăn , những câu đố câu thơ được treo đầy bảng , ánh trăng tròn lung linh soi nghiêng bóng của đoàn người đi tới đi lui , Mĩ Mĩ nhìn xung quanh , ánh mắt bắn lên tứ phía , lại nghe thấy tiếng gọi ở đằng sau :
– Mĩ Mĩ … Mĩ Mĩ …
Nghe tiếng quen quen nàng quay lại thì người kia đã ôm chầm lấy nàng rồi gào
lên :
– Ô … ô … ta nhớ em quá … hu hu hu .
– Tiểu thư .
– Tạ cô nương khỏe chứ .
– Công tử , ừm ta khỏe , hai người thế nào rồi … công tử … sao ta thấy tiểu thư có vẻ gầy đi .
Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Mĩ Mĩ , Phúc Tâm khóe miệng giật giật , Chiêu Mai buôn nàng ra nước mắt rưng rưng sụt sịt nói :
– Là ta mang thai , thể trạng không tốt , không ăn được bao nhiêu , không phải lỗi của huynh ấy .
– Tiểu thư có thai , chúng mừng hai người .
– Cảm ơn Tạ cô nương .
– A Xú đâu tiểu thư .
– Em ấy đi chơi rồi , cha ta thì ở trên kia với hoàng thượng .
Chiêu Mai chỉ tay lên lầu 3 của tiểu lâu lớn nhất , Mĩ Mĩ gật đầu nhẹ nhàng hỏi :
– Khi nào nhận đèn ước nguyện vậy tiểu thư .
– Hai canh giờ nữa , em đi cùng chúng ta nha .
– Được .
Dừng chân ngay bảng ngâm thơ , Phúc Tâm đối thơ nhận không ít quà , Mĩ Mĩ nhìn câu đó cao nhất lại nhớ đến một câu thơ liền đọc :
– Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân giang xuân thủy tiếp xuân thiên
Yên ba thâm xứ đàm quân sự
Dạ bán quy lai nguyện mãn thuyền .
– Hay , thơ hay .
– Cô nương , thơ thật hay a .
– Hảo , cô nương đây là phần thưởng lớn nhất thuộc về cô .
– Hả … tôi chỉ là thuận miệng đọc ra .
Chỉ đọc như vậy mà nhận được phần thưởng sao trời , Mĩ Mĩ khóe miệng giật giật cong lên , người xung quanh vỗ tay không ngớt , cô nương này đúng là tài sắc vẹn toàn .
– Mĩ Mĩ , em ngâm thơ thật hay .
– Tạ cô nương làm ta mở mang tầm mắt a , cô ngâm thơ thật hay .
– Ách … chỉ là … mà thôi … phần thưởng hai người cầm đi , ta muốn đi tìm một người , hai người đi trước đi .
– Ơ , sao em bảo đi cùng chúng ta mà , ta không chịu đâu .
– Tiểu thư , người này đối với ta rất quan trọng , ta đã tìm hắn rất lâu rồi .
Chiêu Mai khóe mắt ươn ướt gật đầu , nàng tựa vào người Phúc Tâm , sau đó hai người rời đi , Mĩ Mĩ thở dài đi đến Tây Hồ , nàng đứng đợi rất lâu , nàng ung dung đứng đó , mái tóc dưới ánh đèn rực rỡ lóe ra hào quang , nàng thước tha phiêu dật , xinh đẹp cực hạn , một vầng mây nhẹ trôi đã che khuất mặt trăng , mọi người nói nàng xinh đẹp đến nỗi trăng sáng nhìn thấy cũng phải trốn vào nấp sau áng mây .
Mọi người nhìn nàng , nàng nhìn mọi người , hắn từ xa đã trông thấy nàng , nàng đẹp đến giản dị khiến con tim hắn 26 năm không biết rung động lại đập liên hồi , nhưng hắn không thể gần nàng khiến ngực hắn đau thắt lại , mặt nhăn nhó khó chịu còn hơn là bị trúng độc .
– Chủ tử , ngài sao thế .
– Đừng đến gần ta .
Hắn quát lên , người kia muốn bước tới lại ngưng , bọn họ theo hắn đã 10 năm mà lúc nào cũng phải cách xa hắn 20 bước chân , chỉ có Đồ Ảo là cách hắn 10 bước , người lớn lên cùng hắn .
Một người chạy tới quỳ xuống cách xa hắn 20 bước chân chấp tay cúi đầu nói :
– Vương gia , hoàng thượng mời .
– Ừm .
Bọn thuộc hạ đi trước , hắn tà mị bước từng bước theo sau , đường lớn đã được dọn , người người sợ sệt tránh ra , đến gần vương gia lập tức tiền trảm hậu tấu .
Hoàng thượng lúc này cùng các phi tần , quan lại ở gần bờ sông , cũng đã thả song đèn hoa sen , những ngọn đèn trên nước lung linh huyền ảo hàm ý tâm linh xua đuổi bóng đêm và ma quỷ gội rửa đi vận rủi đem may mắn về nhà .
Sau đó đốt đèn thiên đăng thả lên trời , mang theo ước vọng của con người mong cho cuộc sống trường tồn , những đèn trời bay lên , sáng lung linh xua đi ma quỷ ra khỏi đời sống của họ .
Mĩ Mĩ ngẩn người , thật là đẹp … nàng ngắm nhìn những ánh đén sáng lung linh , dưới ánh trăng mọi thứ được soi sáng lung linh như dát vàng .
Nàng giật mình nhìn lại , chỉ thấy một nửa khuôn mặt kia đang xoay đi , hắn … là hắn , làm sao nàng có thể quên được … nàng lập tức di chuyển , chen lấn trong đám đông mắt vẫn dán về bóng lưng người đó , khi nàng đã qua được thì người kia đã đi mất rồi .
Nàng tức giận , máu sôi lên , bừng bừng sát khí , tại sao … tại sao … nếu mình không nhìn đèn trời thì có lẽ mình sẽ dáp mặt với hắn … nàng run rẩy cắn răng … một cơ hội tốt như vậy mà mình …