Cầu Mà Không Được

Chương 17


Bạn đang đọc Cầu Mà Không Được – Chương 17


Sốt.
Nghe được âm thanh nôn nóng của bà ngoại, Thời Vũ mới kịp nghĩ lại, vừa rồi nhiệt độ của Diệp Thanh Linh cao như vậy là vì bệnh nên bị sốt.

Lúc nãy cô còn tưởng rằng Diệp Thanh Linh kiếm chuyện, rõ ràng là cô ấy không lạnh mà cứ chui rúc vào trong chăn.
Mà trên mặt đất còn có cả thuốc cảm…
Diệp Thanh Linh ngày hôm qua bị cảm?
Thời Vũ lúc này mới bất giác nhớ tới chuyện hình như bắt đầu từ sáng hôm qua thì giọng của Diệp Thanh Linh cũng đã hơi khàn.
Cho nên ngày hôm qua Diệp Thanh Linh làm việc chậm như vậy…!là vì bị cảm nên cả người không thoải mái? Vậy mà mình còn vì tức giận mà cố tình khiến em ấy tăng ca đến nửa đêm, thế nên sáng sớm tỉnh lại liền bị sốt.
Thời Vũ bối rối mà đứng tại chỗ.
“Cô Diệp bị sốt rồi ạ?” Nghe được tiếng bà ngoại, dì Liễu cũng vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nôn nóng mà ngồi vào mép giường rồi sờ tay lên trán cô ấy rồi lại xoay người về hướng bà ngoại nói, “Bà Đường, bà ở trong phòng canh, tôi đi lấy thuốc hạ sốt đây ạ.”
Bà ngoại cũng vừa đứng thở dài vừa không chịu được mà sờ sờ trán của Diệp Thanh Linh, mỗi lần sờ thì sắc mặt lại càng tối xuống.
Thời vũ nhìn bà ngoại và dì Liễu vội vội vàng vàng lo cho Diệp Thanh Linh, gấp không chịu nổi, trong lòng cô đột nhiên lại sinh ra một chút chua xót nhưng không biết phải làm sao.
Từ nhỏ, Thời Vũ đã không nhạy với cảm xúc, nhất là sau khi tận mắt chứng kiến ba hại chết mẹ mình, sau đó chính mình lại tự tay tống ba vào tù, cô cảm thấy mình đã chết từ lâu.

Đối với cô mà nói, Diệp Thanh Linh chỉ là thú nuôi mà cô tiện tay nhặt về để tìm niềm vui mà thôi.

Cho dù chỉ khi ở bên cạnh Diệp Thanh Linh, hay là chỉ khi cùng Diệp Thanh Linh làm chuyện đó, cô mới có thể cảm nhận được mình vẫn còn tồn tại.
Nhưng cái loại cảm giác gọi là “tồn tại” này đối với bản thân cô thì…!có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chỉ có thú nuôi mới ỷ lại chủ nhân, làm gì có chuyện chủ nhân lại ỷ lại thú nuôi bao giờ?
Nhưng mà trong giờ phút này, trong lòng Thời Vũ lại cảm thấy rối bời.
Nếu như tối hôm qua cô nhận ra chuyện Diệp Thanh Linh bị cảm, có phải sáng hôm nay Diệp Thanh Linh sẽ không bị sốt không?
Ở một nơi nào đó từ sâu tận đáy lòng như bị hàng nghìn hàng vạn cây kim đâm châm chích vào, vô cùng đau đớn, nhưng cô lại không tìm ra được rốt cuộc là chỗ nào đang đau.
Thậm chí làm cho cô muốn òa khóc.
…….
Thôi, trên đời không có nếu như, đừng suy nghĩ thêm nữa.
Cuối cùng Thời Vũ chầm chậm lắc đầu, biểu cảm lại trở về sự lạnh nhạt, cô đi đến ban công để gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, sau khi quay lại còn phá lệ mà cầm lấy tay của bà ngoại, trấn an nói: “Ngoại, con gọi bác sĩ, cô ấy sẽ tới ngay, ngoại đừng lo lắng quá.”
Diệp Thanh Linh lúc này mơ mơ hồ hồ mà mở mắt ra, thấy góc nghiêng của Thời Vũ, cổ họng cô theo bản năng mà giật giật, “…”
Cô muốn gọi “Nhiễm Nhiễm”, nhưng cổ họng lại đang đớn tới không phát ra nổi âm thanh.
Thời Vũ không nhìn cô lấy một cái, rất nhanh đã xoay người rời đi.
Bà ngoại nhìn bóng lưng Thời Vũ càng đi càng xa, ngay cả đầu cũng không ngoái lại nhìn, bỗng nhiên thở dài một hơi, ngón tay khô gầy nhưng ấm áp nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Thanh Linh.
…….
Đến khi Diệp Thanh linh tỉnh táo lại thì đã đến giữa trưa.
Bức màn chỉ mở phân nửa, có ánh mặt trời từ phía ngoài bán công chiếu vào, dừng trên người cô.
Cô chống tay đứng dậy, dụi dụi mắt, trong phòng không có một bóng người, cửa phòng cũng đang mở ra, mùi đồ ăn thoang thoảng bay từ bên ngoài vào, chắc là dì Liễu đang nấu cơm sắp dọn ra xong rồi.
Diệp Thanh Linh suy nghĩ lại đoạn ký ức mơ hồ của lúc sáng.
Hình như đâu đó tám giờ sáng cô có thức dậy một lần, lúc đó cô nghe được giọng của Thời Vũ, dù cơ thể khó chịu kinh khủng nhưng cô vẫn cố hết sức mở mắt ra, muốn gắng gượng nắm lấy tay Thời Vũ.
Khi người ta bị bệnh thì thường trở nên yếu ớt như trẻ con, muốn được cuộn tròn, được nũng nịu trong lòng của người mình thích, muốn mềm nhũn mà nỉ non để cô ấy dỗ dành mình.


Nếu cô ấy không hề dao động…!không chỉ có cơ thể đau, mà trái tim cũng sẽ đau.
Nhưng mà khi Thời Vũ nói chuyện với bà ngoại, thậm chí còn không hề liếc nhìn Diệp Thanh Linh.
Cuối cùng bà ngoại là người nắm lấy tay cô, không hề lên tiếng mà an ủi cô.
Lúc sau dì Liễu bước vào, dán miếng hạ sốt cho cô, lải nhải rồi lại dịu dàng mà nói không ngừng, muốn dời đi sự chú ý của cô để cô không cảm thấy khó chịu nữa.
Rồi bác sĩ cũng đến, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cho uống thuốc hạ sốt xong cô lại mơ mang mà ngủ thẳng một giấc cho đến hiện tại.
Diệp Thanh Linh lười biếng mà vươn vai, cô thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, chỉ có mỗi cổ họng là vẫn còn một xíu cảm giác cháy rát.
Cô xoay người nhìn về phía ban công, vừa lúc đó, có một chú chim nhỏ bay ngang làm giật mình mấy nhánh cây nhỏ, làm chúng lao xao.
Diệp Thanh Linh thẫn thờ bước xuống giường đi về hướng cửa ban công, ngẩng đầu nhìn chú chim kia càng bay lại càng cao, mãi cho đến lúc xuyên qua tầng mây rồi chẳng thấy tăm hơi.
Lúc này điện thoại cũng vang lên.
Diệp Thanh Linh giật mình một cái, gần như là quay đầu lại ngay lập tức, không màng cơ thể đang mệt mỏi mà phi thẳng lên trên giường để xem điện thoại, nhưng sau khi thấy người nhắn tin, ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm mấy phần.
Trợ lý đặc biệt Trương Y: [ Tiểu Diệp, nghe sếp Thời nói em bị bệnh à? Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới không cần đến công ty nhen.

]
Cũng phải, chính mắt Thời Vũ thấy cô bị bệnh, bị sốt mà vẫn bước đi vô tình như thế thì làm gì có chuyện sẽ nhắn tin hỏi thăm cô chứ?
Diệp Thanh Linh trả lời tin nhắn của Trương Y xong tiếp tục lướt xuống dưới, theo bản năng bấm vào nhóm Wechat của dự án hợp xướng…!Khi cô tiếp nhận dự án này thì người chủ trì cũng tiện tay add cô vào group.
Tuy rằng đây là dự án tư nhân, mọi người tự hợp xướng thôi, vả lại deadline gửi bản thu âm vẫn còn chưa tới, không có nhiều quy định cứng nhắc gì, nhưng trong group cũng đã có rất nhiều người đã gửi bản thu âm vào.
Diệp Thanh Linh cầm điện thoại đến chỗ ban công, tựa vào lan can rồi click mở một bản thu âm trong đó.

Tiếng ca du dương vui vẻ lập tức phát ra từ điện thoại.
Diệp Thanh Linh cũng nhịn không được mà nhịp nhịp theo, khóe môi cũng cong lên, nhàn nhạt mà mỉm cười.
“Khụ…” Cổ họng lại lựa ngay lúc này mà đau đớn.
Sau khi Diệp Thanh Linh ho xong, nụ cười cũng dần nhỏ lại, biến thành có chút đau khổ.
Lúc cô bị sốt, trên người đau như thể là phượng hoàng dục hỏa trùng sinh vậy, đau đớn mạnh liệt tới nổi giống đang bị thiêu cháy.

Nhưng là cô không phải phượng hoàng tái sinh từ ngọn lửa, mà cô chỉ là một con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng sắt mà thôi.
Đừng nói được tự do quyết định cuộc đời mình, ngay cả hát một bài yêu thích cô cũng chẳng có thời gian.
Cũng không có quyền được ca hát.
“Tiểu Linh, con đang nghe nhạc đấy à?” Giọng nói hiền từ của bà ngoại từ phía sau lưng truyền đến.
Diệp Thanh Linh sửng sốt một cái, tắt điện thoại, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, biểu cảm rồi mới cười cười quay đầu lại nhìn bà: “Dạ, con thích bài này lắm ạ.”
“Nếu con thích ca hát,” Bà ngoại cười ha hả rồi đi vào, đứng ở bên cạnh cô, duỗi tay giúp cô chỉnh lại tóc rồi mới dịu giọng hỏi, “Vậy sao con không đi làm ca sĩ nhỉ? Đến lúc đó thì Tiểu Linh muốn hát như thế nào cũng được, quá tuyệt luôn ha.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.