Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 165: Phiên Ngoại: Vẫn là những chuyện gà bay chó sủa như vậy 1


Đọc truyện Cầu Lui Nhân Gian Giới – Chương 165: Phiên Ngoại: Vẫn là những chuyện gà bay chó sủa như vậy 1

Cái cũ không đi, cái mới không đến, thế nhưng ——

“Dư Côn rốt cuộc là trang hoàng cái kiểu gì vậy?” Nhìn đám đèn huỳnh quang thê thảm này đi, nhìn cái quầy thu ngân xập xệ này đi, nhìn luôn mấy cái giá hàng chán phèo cao ngất đụng tới trần nhà kia nữa! Hoàn toàn chả khác cái mốc khô gì so với trước đây hết!!

Có chắc đây thật sự là tân trang, chứ không phải là bê nguyên xi hình mẫu ban đầu không?

Nhờ ơn cái đài truyền hình dở hơi của Tu Chân giới, có một vài yêu tu con ông cháu cha nhà có điều kiện, hoặc là yêu tu thế gia đệ tử, trình độ văn hóa đã phát triển theo một hướng vô cùng dị dạng, bọn họ có thể không biết viết chữ giản thể, thi không đậu nổi khảo hạch cấp bốn, nhưng lại khá là rành rọt tiếng Anh. Các bộ phim truyền hình vì để xúc tiến sự giao lưu quốc tế mà đã làm ra cống hiến vĩ đại, mà một trong những ảnh hưởng xấu phải kể đến chính là Dư Côn, bộ mặt tiêu biểu cho những khán giả yêu thích thể loại phim truyền hình, người thật sự cho rằng bùa chú của thế giới phương Tây ngoài đời thật cũng y như khi diễn trên TV vậy.

Đám đệ tử Bách Bảo Các còn từng yêu cầu thân vương Cetera biểu diễn thử cái luồng sáng xanh lục trong truyền thuyết kia rốt cuộc có thể giết người như thế nào.*

*Hình như đoạn này nói về Harry Potter, trong phim lúc đọc thần chú avada kedavra thì đũa phép cũng bắn ra cái tia xanh lè vậy á.

Thân vương lõ mắt nhìn con lợn con chỉ biết kêu ư ử khi bị ném vào trong trận pháp bùa chú, nhất thời túa hết mồ hôi mẹ mồ hôi con, lập tức viện cớ nói gã là huyết tộc chứ không phải là phù thủy, rất tiếc nhưng không thể giúp được các bằng hữu Trung Quốc thân mến.

Đám người tu chân liền mang vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, vậy huyết tộc các ngươi rốt cuộc làm thế nào để quay phim truyền hình?

Thân vương Cetera biết rằng khán giả Tu Chân giới ở phương Đông hoàn toàn không biết đến mấy thứ như “hiệu ứng đặc biệt”, còn thật sự cho rằng “toàn bộ hiệu ứng đều là thật”, những người diễn vai thi thể hoặc là người chết đều có thực lực hùng mạnh, tùy tiện chảy chút máu hay bị đâm xuyên tim hay bị ếm lời nguyền chết chóc cũng chả làm khó dễ gì được họ cả, dám chắc là khi quay xong bộ phim, cứ ngồi dậy nuốt vô mấy viên dược là ổn thỏa hết —— thân vương thật sự cũng khô héo lời luôn.

Tuy rằng, huyết tộc chỉ cần trái tim không có mệnh hệ gì thì sẽ không sao cả, thế nhưng…

Satan ơi, có ngu mới đi quay phim cái kiểu đó!

Vì thế Cetera ôm cái răng còn chưa kịp dài ra, đau khổ vật vờ ở lại Trung Quốc bốn năm, lúc Kiến Mộc bị đốn gãy gã cũng chẳng dám bén mảng tới hóng hớt, vào thời điểm kết giới Thần Châu bị phá vỡ, chuyện đầu tiên gã làm chính là lập tức biến thành dơi chui tọt vào trong khoang vận chuyển hành lý, ngồi máy bay bay trở về Châu Âu.

May là huyết tộc thiếu gì thiếu chứ không thiếu tiền, mà cũng phải cảm ơn chức năng chuyển khoản ngân hàng quốc tế của phàm nhân, nhờ có nó cho nên gã mới lê lết qua được những tháng ngày kinh hồn táng đảm này. Phương Đông thật đúng là đất nước khó có thể đoán biết được, ngài thân vương thề rằng trước khi răng nanh mọc lại đàng hoàng, gã tuyệt đối sẽ không đến Trung Quốc du lịch lần nữa.

Đối với chuyện của thân vương Cetera, chỉ có Dư Côn và Trịnh Xương Hầu là tỏ vẻ tiếc nuối vô vàn.

Thời buổi bây giờ dê béo… à không, dơi béo thật sự khó tìm lắm đó!

Một đám người Tu Chân giới cảm thấy hết sức bất mãn với cái hiệu quả trang hoàng trước sau tệ như một này của siêu thị Sơn Hải, chẳng qua cũng có rất nhiều người bày tỏ rằng như vậy là tốt nhất, nếu đổi mới hết cách bài trí, dám chừng bọn họ lại lạc đường trong siêu thị thêm một trăm lần nữa lắm.


“Con cá béo kia nhất định là lại ăn xén ăn bớt tiền xây sửa rồi!” Thẩm Đông căm giận nói.

Đứng cách hắn không xa, nhân viên thu ngân Chung Quỳ thân thể cường tráng râu ria bặm trợn lập tức sờ đầu ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi biết được Dư Côn là tái sử dụng gạch vụn rơi xuống để trang hoàng?”

“…”

“Hơn nữa còn bóc lột sức lao động của chúng ta rất lâu…” Dư Côn căn bản là không hề bỏ tiền ra kêu đội trang hoàng tới, mà là tận dụng luôn nhân viên nhà mình.

Đương lúc Thẩm Đông còn đang sa mạc lời, vừa khéo có một vị khách xếp hàng vác theo 300 cân ngọc phỉ thúy thảy cái rầm lên trên quầy, nhất thời âm thanh kẽo kẹt liền vang lên, màn hình quét cùng máy cà thẻ trực tiếp chia tay luôn với bàn thu ngân.

“Đậu!” Thẩm Đông dùng một tay đỡ lấy cái quầy thu ngân đã gãy chân, trừng mắt rống lên với vị khách kia, “Còn không mau cầm đồ lên đi? Bộ ngại quầy thu ngân bị phá chưa đủ nhanh hả?”

Người tu chân kia lập tức luống cuống cầm cái đống phỉ thúy đã được cân và đóng gói đàng hoàng kia lên.

“Ông mua nhiều vậy để làm chi! Xây nhà hả?”

“Không… khắc ngọc phù, tiêu hao nhiều quá, phỉ thúy tương đối rẻ nên lấy cho đồ đệ luyện tập được.” Người tu chân kia trông rất vô tội, hơn nữa cũng rất ngượng ngùng, cứ như mua cái của nợ này về là việc khiến cho người đó mất mặt lắm vậy, “Khụ khụ, đạo hữu cũng biết là bây giờ tình hình không tốt, không thể tiêu tiền như nước được, môn phái ngô mặc dù không nghèo đến mức chẳng dùng nổi pháp bảo chẳng mặc đủ quần áo, nhưng có thể tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm…”

Thẩm Đông quả thật rất muốn chỉ ra một con đường cho người nọ!

Đầu cơ trục lợi, bán sang tay cho phàm nhân đi, cam đoan cả môn phái không cần phải lo chuyện ăn mặc gì nữa.

Thẩm Đông bắt đầu nói thầm trong bụng, có thể lừa Dư Côn dùng phỉ thúy để trả lương không nhỉ, 1500 đồng, tại siêu thị Sơn Hải là có thể mua được 50 cân phỉ thúy. Ở nơi này, bất cứ loại ngọc gì cũng đều được tính bằng cân, ngoại trừ có thể dùng làm khí cụ có thể xây nhà cửa, còn lại chẳng thể sử dụng vào việc gì khác. Mà vật liệu cơ bản dùng để chế tạo pháp bảo cùng trang sức, chính là yêu cầu phải hàm chứa linh lực.

Khu vực chuyên bán ngọc thạch ở trên lầu ba siêu thị Sơn Hải cũng chả khác là bao so với chợ bán hoa quả khô, tất cả hàng hóa đều là được đựng trong các sọt, hơn nữa còn được chất thành ngọn cứ như mấy vựa lúa vậy. Nơi này có rất nhiều loại mỹ ngọc chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thần thoại, màu sắc đa dạng sặc sỡ, thậm chí có loại còn tự động ngấm ra cam lộ, có loại lại sinh ra sương khói lãng đãng, mà nếu là cao cấp hơn một chút, sương khói còn có thể huyễn hóa ra những cảnh quan diệu kỳ, cảnh quan càng phức tạp thì giá cả cũng càng cao.

Nếu đem ra so sánh với chúng, ngay cả hàn ngọc noãn ngọc còn có thể xem như hàng thứ cấp, vậy thì bảo ngọc phỉ thúy làm gì có cửa mà lên được mặt bàn?

Dư Côn sau khi nghe xong cái yêu cầu tiền lương này, lập tức nghệt mặt ra, sau đó quýnh quáng chạy đi tìm Đỗ Hành.

“Nè nè, kiếm nhà ngươi đến tìm ta đòi mấy viên đá kìa, là mấy viên đá đó!! Ngươi rốt cuộc đối xử với Thẩm Đông ra sao vậy?” Dư Côn vô cùng đau đớn nói, “Tuy rằng mỗi một thanh kiếm thuở ban đầu đều là một khối linh thạch, nhưng ta cảm thấy kiếm nhà ngươi còn có dấu hiệu phát triển lệch lạc nữa đó!”


Đỗ Hành nghe xong, ngón tay liền vô thức nắm chặt.

Tấm bìa kẹp hồ sơ trên tay trái tức thì chia năm xẻ bảy, cây bút bi bên tay phải cũng xong đời.

Dư Côn chợt cảm thấy may mắn vì đồ dùng làm việc trong siêu thị đều là sản phẩm của con người, giá cả chẳng đáng là bao, cũng không phải là loại bút lông cầu kỳ gì đó do thợ khéo làm ra.

“Em ấy chỉ muốn đem phỉ thúy đi bán lấy tiền, dù sao thứ đó cũng không phải là linh thạch.” Đỗ Hành rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, làm như không có chuyện gì mà cầm lên cây bút thứ hai, tiếp tục xử lý việc trả hàng cho một vị khách quen.

“Cái gì?” Dư Côn không dám tin mà nói, “Đá quý không rõ nguồn gốc lại chưa được cắt gọt, đến Nhân gian biết bán thế nào? Ai dám mua? Thẩm Đông đến Bàn Ti Động đọc quá nhiều tiểu thuyết YY rồi à? Vả lại ban ngành bí mật quốc gia cũng đã có quy định nghiêm cấm chúng ta lưu nhập những thứ có thể gây ảnh hưởng đến tài chính vào xã hội loài người rồi mà.”

Đỗ Hành không nói gì.

Y chỉ là đang lặng lẽ nghĩ đến chuyện linh thạch.

—— nếu nói muốn thu đồ đệ, vậy thì nhất định phải chuẩn bị rất nhiều linh thạch để đồ đệ chọn lựa!

Mà khối linh thạch rẻ nhất ở siêu thị Sơn Hải hiện nay… ừm, cũng đủ để Đỗ Hành Thẩm Đông sửa sang lại toàn bộ nhà cửa.

Chuyện này Thẩm Đông cũng đã nghĩ đến.

Sau khi trốn nhà đi bụi lại bất hạnh bị U Minh giới định vị từ xa (tuy rằng binh lực U Minh giới hiện giờ đã chẳng còn đáng phải lo ngại, nhưng Thẩm Đông dám cá rằng chỉ cần mình vừa xuất ngoại, cái tên Nhị Phụ thù vặt cũng phải báo kia nhất định sẽ tìm đến gây phiền toái, đánh nhau thì Thẩm Đông không sợ, nhưng vấn đề là cái con rắn kia lại cứ thích chơi chiêu), mà cái phương án thứ hai là xúi giục Đỗ Hành nhanh chóng tìm một đứa đồ đệ cũng thất bại toàn tập luôn.

Thẩm Đông cứ cảm thấy hết thảy những chuyện bất hạnh trên đời này đều có thể quy về hai loại lớn.

Một là chết không được, hai là sống không nổi!

Nghĩ đến căn nhà tàn tạ bốn phía lọt gió của mình, sau khi tăng ca xong Thẩm Đông liền tiện tay tha luôn hai cây cột nhà lung lay sắp đổ cùng cái quầy thu ngân đã bị phá hỏng, đem nhét hết vào trong không gian trữ vật của Đỗ Hành mang đi.

Dư Côn sốt ruột đến độ hớt hải chạy qua gọi: “Đây là của công, của công đó!!”


“Bảo chúng ta ở trong một căn nhà xập xệ mà làm công cho ổng, đã thu tiền còn phải mất công mất sức đỡ cái quầy thu tiền nữa, thứ của công như vậy thì đem đi xử lý sớm rồi đưa tôi trám mấy lỗ hổng trong nhà luôn cho rồi!” Thẩm Đông còn nhân tiện cướp đoạt luôn mấy thứ phế phẩm khác.

Các nhân viên khác của siêu thị Sơn Hải không dám công khai chống đối Dư Côn, chẳng qua bọn họ vẫn có thể tỏ vẻ bằng mặt không bằng lòng.

Chung Quỳ là người đầu tiên đứng ra: “Thẩm Đông ngươi dám vì tư lợi mà chiếm đoạt của công, đáng chịu tội gì?!”

Sau đó bất thình lình lùi lại hai bước, quát to một tiếng “Kiếm khí thật là lợi hại”.

Thẩm Đông không kịp phản ứng, chỉ biết đứng đó há hốc mồm mà nhìn.

Tề Lung phát hiện Thẩm Đông căn bản vẫn chưa bắt sóng được, thế nên lập tức nắm lấy cái quầy thu ngân sút càng gãy gọng kia, bày ra bộ dáng liều mạng níu về phía mình, kết quả lại thảm hại bất lực đến mức ngay cả người lẫn quầy thu ngân đều bị kéo hết qua, miệng còn không ngừng sợ hãi kêu la: “Cứu mạng! Đây nhất định là Thái Phùng Chưởng hoàn chỉnh!”

“…” Đỗ Hành hiểu ý mà nhận hết những vật liệu hư hại do Tề Lung chủ động đưa tới kia, nhét luôn vào trong không gian trữ vật.

Thật ra Đỗ Hành lại càng muốn nói với Thẩm Đông rằng, bọn họ căn bản là chưa túng quẫn đến mức sống không nổi.

Trong thẻ hội viên quả thật là không có tiền, nhưng cho dù là phàm nhân cũng không ai lại đi gửi hết toàn bộ tiền vào ngân hàng cả! Người có đầu óc kinh tế thì sẽ bỏ chút vốn đầu tư để mua cổ phiếu quỹ gì đó, còn người thật sự không biết gì thì cũng phải mua vài món trang sức vàng 24K về cất giữ trong nhà, phải biết rằng tiền tệ cũng sẽ bị mất giá, các loại vàng bạc đá quý cũng là một thứ đồng tiền mạnh, lúc nào cũng có thể tăng có thể giảm. Đường đường là Tu Chân giới, chỉ có những yêu quái tán tu không môn không phái không truyền thừa mới thật sự là bần cùng đến mức trở ngại đủ đường, còn những người khác thì trong nhà tốt xấu gì cũng phải có vài món hàng hiếm, chẳng qua chỉ là tiếc không dám bán đi mà thôi.

Thế nhưng —— một lần nói dối, sau này nhất định sẽ phải dùng càng nhiều lời nói dối khác để che giấu.

Đỗ Hành hiện giờ cũng chỉ có thể giả vờ như bản thân mình thật sự không có tiền.

Dư Côn tức đến mức hai mắt cũng trợn thật to.

Toàn bộ các nhân viên khác thế nhưng cũng học theo, người nào người nấy ôm đủ loại giá hàng bàn ghế cột trụ hư hao chạy qua, miệng còn hô hoán tu vi thật là đáng sợ thật là lợi hại. Diễn sâu đến mức còn có thể phun máu tươi ào ào, té ngã hôn mê, tỏ vẻ đã làm hết sức mình để bảo vệ tài sản của siêu thị, thế nhưng tài không bằng người, bị đánh đến bất tỉnh nhân sự chẳng biết trời trăng gì…

Thẩm Đông 囧 đến mức hết biết nói năng gì, liền dứt khoát ngồi chồm hổm một bên xem chuyện vui.

Cuối cùng khi bọn họ rời đi, đầy đất đều là nhân viên siêu thị Sơn Hải nằm la liệt, có yêu thú còn dứt khoát hiện luôn nguyên hình, giả bộ hấp hối nói với Dư Côn đã tức đến miệng cũng méo xệch:

“Là bọn ta vô năng, giám đốc Dư xin ngươi hãy nghĩ thông!”

“Kẻ địch quá mạnh, phi chiến chi tội* mà!”

*Phi chiến chi tội: là câu nói của Hạng Vũ khi bị vây ở thành Cai Hạ, trước khi tự sát ở sông Ô Giang “Thử thiên chi vong ngã, phi chiến chi tội dã”, nghĩa là “Đây là trời bỏ ta, chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi”.


Thập Phương Câu Diệt tuyệt đối là hung khí cường hãn nhất trong lịch sử của Tu Chân giới, còn cộng thêm một kiếm tu, cho nên đánh không lại là chuyện rất đỗi bình thường. Các nhân viên siêu thị Sơn Hải lại đặc biệt thản nhiên, chỉ chờ con cá béo kia đổi đồ dùng làm việc mới cho bọn họ thôi.

Loài người có phong trào không bạo lực không hợp tác, bọn họ đây lại có một phương sách cực kỳ bất đắc dĩ, đó là: không chống đối nổi bạo lực.

Dư Côn nổi trận lôi đình, nhưng lại không dám động thủ với Đỗ Hành.

Đỗ Hành… người này tuyệt đối chính là một cái tổ ong vò vẽ đó có biết hay không, sau lưng y là Đoạn Thiên Môn, mà phía sau Đoạn Thiên Môn lại là Xiển giáo! Tại Nhân gian này, người nào có gan dám động vào chứ!!

Đám nhân viên nằm la liệt giả chết trên đất đợi cho Dư Côn đi khỏi liền bắt đầu nhỏ giọng rầm rì:

“Ngươi nói xem chúng ta xui xẻo biết bao nhiêu, thế nhưng lại gặp phải một ông chủ tệ bạc như vậy!”

“Đúng đó! Nghe nói đám cương thi của Mục Dã Trịnh Xương Hầu sướng lắm, phúc lợi nào cũng có, Trịnh Xương Hầu còn ra mặt giúp nhân viên nhà mình nộp phạt nữa đó!”

Thật ra đây lại là một câu chuyện rất đỗi đau thương, lúc còn sống, Trịnh Xương Hầu không thể bảo vệ được dân chúng và thuộc hạ của mình, về sau khi chết đi, chuyện này liền trở thành chấp niệm của hắn, tự động đổi lại thành quyết tâm phải làm một thủ lĩnh cương thi đáng tin cậy, phải làm một ông chủ thật tốt…

Chẳng qua cái chuyện xưa lắc xưa lơ thuở Phong Thần này, những người sống vào thời kỳ đó hoàn toàn không ai nhớ cũng không ai chú ý đến một chư hầu nho nhỏ dưới trướng Thương Trụ. Còn những người tuổi đời ít hơn thì càng không hề hay biết điểm ấy.

Cho nên mọi người cứ như vậy mà sôi nổi cảm khái, phải chi Dư Côn được bằng một phần mười Trịnh Xương Hầu thôi, vậy thì làm nhân viên của lão cũng đủ thỏa mãn rồi.

Thứ nghề nghiệp hợp đồng cả đời thế này thật sự rất là đau thương.

Yêu cầu phải sống cho đến ngày tận thế, Nhân gian tàn lụi, tất cả mọi người cùng nắm tay nhau đi chết, vậy thì mới có thể thoát được cái lão chủ này! Thật sự là một chuyện vô cùng đau đớn khiến cho người xem đau lòng, người nghe rơi lệ mà!

Nếu như Thẩm Đông nghe được câu này, nhất định sẽ hất bàn ngay tại chỗ.

—— đờ mờ, mấy người là yêu thú là người tu chân đó, có kẻ còn là Hoang thú thời viễn cổ nữa, bước vào siêu thị Sơn Hải chính là do tự bản thân mấy người muốn tìm đường chết, cái đó gọi là một bước sa chân để hận nghìn đời đó hiểu không! Còn hắn thì sao, có ai tới hỏi một khối linh thạch rốt cuộc có muốn làm kiếm hay không đâu?

Trường hợp của hắn đây mới thật sự phải gọi là nghề nghiệp hợp đồng cả đời nè biết chưa?!

Thế nhưng, Đỗ Hành lại có thể hạ gục Thẩm Đông chỉ với một câu nói:

“Em cảm thấy một đứa trẻ bị cuồng phong cuốn đi, 300 năm sau mới biết được chân tướng thì còn có thể lựa chọn sư môn à?”

Thế nên, Thiên Đạo chỉ cười mà không nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.