Đọc truyện Cầu Lui Nhân Gian Giới – Chương 161
U Minh giới âm mưu xâm chiếm Nhân gian, vậy nên đủ các loại tiêu cực trong lòng người đều sẽ sinh ra thứ yêu ma cơ bản nhất, thậm chí trong tình trạng đặc biệt nghiêm trọng, bọn chúng còn trực tiếp chiếm cứ thân thể con người, dị biến thành loài quái vật có thực thể, chẳng hạn như quỷ La Sát sống.
Nhưng nếu chỉ là hai ba con yêu ma chạy tới Nhân gian, vậy thì ảnh hưởng tạo thành cũng rất hữu hạn. Cho nên việc diệt sạch cái đám Tu Chân giới chướng mắt kia, cùng với xâm chiếm Nhân gian, chính là mục tiêu cơ bản của toàn thể U Minh giới. Giữa hai giới này hoàn toàn không có khả năng hóa giải ân oán, cũng vĩnh viễn không có cách nào chung sống hòa thuận được.
Những con yêu ma cùng người tu chân bỏ mạng trong cuộc chiến, linh khí sẽ một lần nữa tiêu tán rồi trở về với thiên địa.
Đây là chuyện không thể nào tránh khỏi được, cũng là Thiên Đạo tuần hoàn.
Thế nhưng, chỉ cần đặc biệt thông thuộc đường đi nước bước ở Nhân gian, vậy thì có thể lợi dụng sơ hở này để làm ra rất nhiều chuyện ——
Bóng đen hư vô to lớn của một con hắc long có cánh xuất hiện từ trong cột sáng, thoắt cái liền biến mất, vào lúc mọi người còn đang ngửa đầu trố mắt lên nhìn, sóng biển bên dưới lại đột nhiên cuộn trào, một đám yêu ma thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn chợt phát ra những âm thanh gào thét thê thảm, thân thể vỡ tung thành những cụm sương mù đen đặc, sau đó chậm rãi hội tụ lại, hợp thành một đoạn thân rồng.
“Không ổn, chạy mau!”
Thật ra hoàn toàn không cần phải nhắc nhở, bởi vì đám người tu chân cùng yêu ma mới đây thôi còn đang loạn chiến, lúc này đã hoảng sợ đồng loạt lui về phía sau, thậm chí còn không dám tiếp tục ở lại dưới biển, toàn bộ đều cuống cuồng bay lên.
Kết quả là vài người chạy trốn nhanh nhất, đương lúc lao lên không trung lại như va đụng phải thứ gì, ngay cả kêu la còn chưa kịp, cơ thể đã vặn vẹo biến dạng, một thứ chất lỏng đỏ tươi rợn người văng ra tung tóe. Thân thể đã giập nát lại rơi xuống dưới biển, chỉ có Nguyên Anh là bị thô bạo rút ra, nghiền thành một thứ trông như ụ sương nhỏ màu bạc, bao bọc phác thảo nên hình dạng cơ bản của xương cốt hắc long.
Nhìn cảnh tượng này, ngay cả đồ ngu cũng hiểu được.
Ứng Long là đang chuẩn bị cắn nuốt tất cả bọn họ, dùng bọn họ để khôi phục thực thể.
“Chuyện đó không có khả năng! Sao hắn còn chưa chết!” Vẻ mặt Thần Cơ Tử hết sức khó coi, các tiên nhân Thừa Thiên Phái cũng lập tức thi nhau bấm đốt tay, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra không ngừng, thế nhưng lại không tính ra được kết quả gì.
Những chuyện có liên quan đến Thiên Đạo, kể từ sau khi Thiên giới sụp đổ, đã hoàn toàn trở nên mơ hồ khó đoán.
Tuy rằng tục ngữ có câu oan gia ngõ hẹp, kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, nhưng cũng không đến mức bởi vì trông thấy Ứng Long – kẻ thù hai kiếp của mình – mà Trường Thừa môn chủ sẽ bị lửa giận đốt sạch lý trí.
Sau trận chiến tại tầng thứ ba, thương thế của ông ta còn phải mất một thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn hồi phục lại như cũ.
Với thực lực của Trường Thừa môn chủ, ngay cả khi chỉ còn lại một thành công lực, tại Tu Chân giới hiện giờ vẫn có thể xem là khá đáng sợ. Huống chi còn có một đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lúc nào cũng vây quanh, Trường Thừa hoàn toàn không cần thiết phải lo nghĩ đến vấn đề an nguy của bản thân.
Sau khi phát hiện cái bóng đen kia chính là Ứng Long, đám kiếm tiên cũng không màng đến bộ dạng nhếch nhác do bị rơi xuống nước vừa nãy, lập tức vội vàng bay lên, còn như cố ý lại như vô tình cản lại Trường Thừa. Linh Hoán kiếm tiên càng trông có vẻ căng thẳng hơn ai hết mà nói: “Tình huống không rõ, môn chủ nghĩ lại…”
—— ngàn vạn lần đừng có xông ra nha!
Một Đại La Kim Tiên dù có ngã xuống, nhưng vẫn là Đại La Kim Tiên, một Đại La Kim Tiên có rất nhiều biện pháp khôi phục thực lực, vào thời điểm chúng tiên Xiển giáo xui xẻo nhất, còn bị tước bỏ Đỉnh Thượng Tam Hoa, đánh tan Phúc Trung Ngũ Khí, hủy đi vạn năm đạo hạnh trong trận chiến Phong Thần* nữa kìa. Nghe có vẻ nghiêm trọng lắm đúng không! Nhưng trận chiến Phong Thần một khi còn chưa kết thúc thì bọn họ vẫn cứ như trước thôi, nên lên sân khấu thì lên sân khấu, nên đánh trận thì đánh trận, vui vẻ hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Bây giờ Thiên giới sụp đổ Địa Phủ đi đời, mà Xiển giáo vẫn tiếp tục tồn tại đó thôi…
*Ý nói đến Thập Nhị Kim Tiên trong trận Hoàng Hà đã bị tước bỏ tam hoa trên đầu, đánh tan ngũ khí trong bụng, lột bỏ tu vi. Tam hoa tức “Tinh” “Khí” “Thần”, ngũ khí chính là kim mộc thủy hỏa thổ, mấy thứ này là tiêu chuẩn của Đại La Kim Tiên, khi bị tước mất thì sẽ trở thành người phàm.
Khoan đã!
Linh Hoán kiếm tiên hai mắt phát sáng, vội vàng nói: “Cái thứ vô liêm sỉ như Ứng Long, căn bản đâu cần Tu Chân giới hoặc là chúng ta đi quan tâm, không phải còn có Côn Lôn tiên cảnh sao? Con hạc kia đâu rồi? Ai cần biết trong thân thể nó rốt cuộc bị bao nhiêu vị thượng tiên Xiển giáo nhập vào, tốt xấu gì vào thời khắc quan trọng cũng nên chường mặt ra đi chứ!”
“Nói xằng nói bậy!” Trường Thừa giận dữ nạt Linh Hoán.
Côn Lôn tiên cảnh từ mấy ngàn năm trước đã thề là không hỏi đến bất cứ chuyện gì trên thế gian nữa, tuy rằng không hiểu nguyên nhân do đâu mà Xiển giáo phải thề độc như vậy, nhưng Vân Trung Tử lúc thu đồ đệ thì che giấu tung tích, lúc đưa tin cảnh báo đến Thanh Hoàn Động Thiên thì lại thần thần bí bí, lúc ra ngoài lại còn hết lần này tới lần khác giày vò một con hạc đáng thương… rõ ràng là đang né tránh việc can thiệp trực tiếp vào tất cả mọi chuyện ở Tam giới.
Có lẽ đó chính là nguyên nhân Xiển giáo có thể tồn tại cho tới ngày hôm nay, cho nên bọn họ căn bản là không có khả năng đi ra đối phó với Ứng Long.
Hoặc là đối với Xiển giáo mà nói, Ứng Long hoàn toàn chẳng là cái thá gì?
“Chỉ là một tàn hồn mà thôi…” Trường Thừa nhíu mày, tiếp theo đó liền cười lạnh.
Cũng không có bao nhiêu người có thể nhận rõ được tình hình lúc này, Thừa Thiên Phái với sở trường bấm đốt tay thôi diễn thiên cơ cũng trở nên luống cuống tay chân, Hình Thiên cũng chả đếm xỉa gì đến việc tính sổ với Nhị Phụ nữa, gã ta vác tấm chắn, cướp lấy một cây đại đao trong tay người bên cạnh, điên cuồng hét to đánh về phía Ứng Long.
Con hắc long đang không ngừng cắn nuốt linh khí của người tu chân cùng yêu ma trên cơ bản vẫn còn là một ảo ảnh, vậy nên Hình Thiên trực tiếp chém vào khoảng không.
Nhị Phụ thong thả lau sạch vết máu ứa ra bên khóe miệng lúc đánh nhau ban nãy, trước tiên đi xem xét thương thế của Nguy, phát hiện Bạch xà bị thương không đến nỗi nghiêm trọng, liền chuyên chú đưa mắt nhìn về phía chiến trường, sau đó nở một nụ cười châm chọc.
“Đại nhân, chúng ta cùng bọn người Tu Chân giới đều bị vây khốn…” Nguy lại đang lo lắng vô cùng, kiên trì dùng nguyên hình cuốn lấy quanh thân Nhị Phụ, cảnh giác nhìn khắp bốn phía xung quanh, “Ứng Long dùng trăm phương ngàn kế hòng khôi phục lại sức mạnh, lỡ như hắn ta thực hiện được ý đồ, hậu quả thực sự khó mà lường!”
Bạch xà vừa nghĩ đến trận chiến ngày đó trên Thiên giới, liền nhịn không được mà run sợ.
Nếu không phải Trường Thừa môn chủ thực lực siêu phàm, lại vượt xa cả thời kỳ còn là Cổ thiên thần kiếp trước, cuối cùng chém rơi được Ứng Long, rất có thể bọn họ căn bản sẽ không có cách nào thuận lợi trở về Nhân gian. Nhưng cái giá mà Trường Thừa môn chủ phải trả cũng rất lớn, lúc này đây há có còn đủ sức để đánh một trận?
Có lẽ Tu Chân giới cùng U Minh giới, ngày hôm nay chính là lúc diệt vong!
Phàm nhân? Có lẽ vẫn sẽ tiếp tục sống sót đấy, Ứng Long là Cổ thiên thần, ngay cả mạng sống cũng tiểu tiên cũng chẳng đoái hoài, huống chi là phàm nhân.
“Chúng ta phải nhanh chóng trở về U Minh giới…”
“Không!” Nhị Phụ liếc mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua khe nứt tối đen dẫn vào U Minh giới, “Ứng Long bây giờ là một mảnh tàn hồn, hắn ẩn thân tại U Minh giới lâu như vậy mà chúng ta cũng chưa từng phát hiện ra, lúc này đây thế nhưng lại khôi phục một phần thực lực… chỉ e rằng U Minh giới hiện giờ đã như một tử vực, lũ yêu ma không thể trốn ra được, phỏng chừng đã bị Ứng Long cắn nuốt toàn bộ, nếu bây giờ trở về, chắc chắn chính là tự tìm đường chết.”
“Chuyện này!” Nguy hoàn toàn chẳng còn biện pháp gì.
Sóng biển tung cao, trong nháy mắt một cái lưng đen kịt liền xuất hiện, mênh mông vô bờ.
Dư Côn hiện nguyên hình, chẳng qua cũng đã rất kiềm chế, thu nhỏ lại chỉ còn ba bốn trăm mét.
“Đừng chạy tán loạn bốn phía nữa, mau leo lên lưng Dư Côn đi!” Bạch Thuật Chân Nhân quyết đoán kịp thời, chỉ ra hướng chạy trốn cho đám người Tu Chân giới đang kinh hoàng hốt hoảng kia.
Mà lũ U Minh yêu ma thì không được tốt số như vậy, bọn chúng lại không tin tưởng lẫn nhau, chỉ liều mạng chọn bừa một hướng mà mình nghĩ là an toàn rồi chạy như điên, lúc ấy cứ ôm tâm lý may mắn, cho rằng dù sao thì kẻ xui xẻo vẫn sẽ là đồng bạn mình, nói không chừng mình có thể trốn thoát thì sao.
Vô số sương đen cùng huyết hoa nở rộ trong nháy mắt.
Thân thể của Ứng Long cũng càng lúc càng rõ dần, đã có thể trông thấy được những chiếc vảy rồng đều tăm tắp trên cơ thể nó.
“Đại sư?” Mọi người khiếp sợ đồng loạt quay đầu nhìn Triển Viễn.
Nhưng Triển Viễn lại chỉ tập trung nhìn vào thân thể đang dần dần thành hình của hắc long, không nói một lời.
Dưới mặt biển, tình hình cũng không khá hơn chút nào, rất nhiều yêu ma đang lẩn trốn cũng bị nghiền nát thành mảnh nhỏ, sương đen tán loạn khắp nơi, lúc đầu còn có những yêu ma khác thừa nước đục thả câu, vừa chạy thoát thân vừa khấp khởi mừng thầm hấp thu đám sương đen chứa đầy ắp linh lực đó vào trong cơ thể, thế nhưng hành vi ngang nhiên cướp đoạt linh lực không khác gì Ứng Long này, rất nhanh đã khiến bọn chúng rước họa vào thân.
Ảo ảnh của hắc long chuẩn xác cắn nuốt những con yêu ma đang không ngừng bận rộn hấp thụ sương đen kia.
Hành động này thế nhưng lại đưa ra gợi ý cho người tu chân cùng yêu ma, vì để thuận lợi chạy thoát thân, người tu chân dứt khoát tóm lấy một vài con yêu ma, thuận tay giết chết rồi ném về phía ngược lại lộ tuyến trốn chạy của mình. U Minh yêu ma lại càng không kiêng nể gì, ngay cả đồng bạn chúng nó cũng giết sạch.
“…”
Thấy bản thân đã sắp thuận lợi rời khỏi được chiến trường, lại bị Ứng Long bất thình lình xộc ra phá hoại.
Dù cho lúc này đây vẫn đang là một thanh kiếm, Thẩm Đông cũng thiếu điều tức muốn hộc máu.
Cái số mình rốt cuộc là nhọ đến thế nào, nhọ đến thế nào hả!!
—— hắn chỉ là trốn nhà đi bụi thôi mà! Chỉ là trốn nhà đi bụi đồng thời còn tiện tay bắt cóc luôn Thạch Lưu cùng Đỗ Hành thôi mà, có gì sai đâu? Thạch Lưu là thú cưng, Đỗ Hành là… khụ khụ, không nói đến vai trò chủ nhân của Thập Phương Câu Diệt, đó cũng đồng thời là đối tượng song tu của hắn mà, không phải sao?!
Đâu ra cặp tình nhân số khổ, đương lúc lên đường bỏ nhà theo trai lại bị cuốn vào chiến tranh, chạy hoài không thoát như bọn họ hả?
Ngay cả một con rồng chết cũng đội mồ sống dậy được, xem ra Thiên Đạo từ đầu tới cuối vẫn luôn kiên trì muốn chống đối mình với Đỗ Hành đúng không!
Cảm xúc của Thẩm Đông dao động mãnh liệt, khiến cho thân kiếm Thập Phương Câu Diệt không ngừng run rẩy, quả thực là tức muốn xì khói.
Đỗ Hành cúi đầu, ném nhóc ly miêu lên trên cái lưng rộng lớn của Côn Bằng, sau đó bản thân cũng tiện đà nhảy lên đứng trên đó.
Đỗ Hành dùng tay trái khẽ vuốt ve thân kiếm, thản nhiên nhắc nhở: “Lúc trước là do em khăng khăng đòi đi tìm Thạch Lưu.”
Nếu không phải bị việc tìm kiếm nhóc ly miêu trì hoãn một hồi, giờ phút này có lẽ bọn họ đã thoát khỏi chiến trường rồi.
Thẩm Đông phát cáu, nói vậy là sao hả, chẳng lẽ trách nhiệm đều đổ dồn trên đầu hắn hết sao? Vì thế thần thức nhanh chóng truyền qua một câu trả treo đầy phẫn nộ —— “Rốt cuộc là ai nhảy ra phá hỏng chuyện, hại chúng ta phải lâm trận bỏ chạy hả? Nếu như Thạch Lưu bị chết đuối thì biết làm sao đây?”
“Thiên Cẩu không thể bị chết đuối.” Tối đa là sặc nước hôn mê thôi.
Thẩm Đông bị câu trả lời của Đỗ Hành chọc giận, trực tiếp chất vấn rời khỏi chiến trường rồi thì có thể làm gì, Ứng Long cũng đội mồ sống dậy vây khốn đại quân hai giới rồi, chạy ra xong thì cũng phải lội ngược trở về cứu viện thôi, Dư Côn Bạch Thuật Chân Nhân Sa Sâm Khai Sơn Phủ Đoạn Thiên Môn! Một đám còn đang kẹt cứng ở đây kia kìa!
“Ứng Long đã chết, rơi vào Hồ Luân Hồi… Vốn nên tiến vào lục đạo luân hồi, nhưng rất có thể là vì không cam lòng, cho nên cưỡng chế bóp méo xé rách Nguyên Thần, sau khi đầu thai lại ở Nhân gian liền lập tức giết chết thân thể vừa chuyển thế, sau đó trốn vào U Minh giới… Hiện giờ xuất hiện ở nơi này, chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn, cho nên bất kể là binh khí cùng phương pháp công kích gì, cũng không thể nào tổn thương được nó.”
Nghe Đỗ Hành nói xong, Thẩm Đông triệt để đơ người, sau đó lập tức phản bác, Tu Chân giới chẳng lẽ không có một pháp thuật nào chuyên dùng để diệt Nguyên Thần sao?
“Có thì có, nhưng Ứng Long ngay cả khi đã chết, cũng vẫn là Đại La Kim Tiên.”
Bảo Tu Chân giới làm tan biến hồn phách của một Đại La Kim Tiên, không phải là khó như lên trời sao?
Mọi người trên lưng Côn cũng đang hoảng loạn, những đóa Phật liên kim sắc ngưng kết bốn phía xung quanh Côn, không ngừng có các mảnh vảy rồng đen thùi đột ngột xuất hiện, va chạm với Phật liên, thế nhưng sức mạnh của tàn hồn quả thực không đủ để đột phá ải phòng ngự này, liên tục bại lui dưới ánh Phật quang cao quý thanh khiết, ngược lại chỉ có thể quay ngược trở về cắn nuốt U Minh yêu ma.
Nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt mình, phần lớn người tu chân cũng nhịn không được mà truy hỏi Triển Viễn: “Đại sư, chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây chờ chết sao?”
Giữa không trung, sau khi phát hiện kiếm khí hoàn toàn chẳng có chút hiệu quả nào với Ứng Long không có thực thể, các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cũng vô cùng sầu lo.
Ngoài dự kiến của bọn họ, Trường Thừa môn chủ lại không hề nổi cơn thịnh nộ, mà chỉ lạnh lùng nhìn hắc long đang không ngừng hấp thu linh khí hòng ngưng kết thành hình.
“Một tên ngu xuẩn.”
Trường Thừa môn chủ, Triển Viễn, Đỗ Hành, Nhị Phụ gần như là thì thầm cùng một lúc.
Xem ra sau khi rơi xuống Hồ Luân Hồi, Ứng Long đã tính toán ổn thỏa hết thảy mọi việc, nó biết tại Nhân gian có một chốn gọi là U Minh giới, cũng biết Tu Chân giới thích phong ấn yêu ma xong sẽ đem ném vào U Minh giới, cho nên liền ngụy trang tàn hồn ẩn vào U Minh giới không tốn chút sức lực nào. Ngay cả khi tàn hồn không hề có ý thức, chỉ biết dựa vào bản năng, nhưng U Minh giới cùng Tu Chân giới lúc nào cũng manh nha khai chiến, chỉ cần số người chết càng nhiều, lượng linh khí xói mòn sẽ bị Ứng Long hấp thụ toàn bộ, rồi sau đó mượn nó để trọng sinh, quả là một kế hoạch tỉ mỉ tuyệt vời biết bao!
Nhưng đáng tiếc!
Ứng Long lại chưa từng nghĩ đến, cũng chẳng thể dự liệu được, linh khí tại Nhân gian thế nhưng lại loãng đến như vậy! Cứ như một giọt mực rơi vào trong nước, đương nhiên sẽ nhanh chóng loang ra rồi mờ dần, dù động tác của nó có nhanh lẹ hơn đi nữa, lúc cướp được linh khí thì cũng đã bị hao tổn mất một nửa.
Mà quan trọng nhất chính là —— ai mà ngờ được trận chiến này lại diễn ra một cách hoang đường đến thế? Chiến tranh hai giới thông thường đều là dùng đơn vị năm mà tính, chậm thì 3 – 5 năm, lâu thì mấy chục năm, theo kế hoạch thì tàn hồn của Ứng Long trước khi ngã xuống, một khi cảm ứng được U Minh giới đã đại bại, nó sẽ lập tức lao ra chuẩn bị nuốt gọn toàn bộ. Nhưng trên thực tế, hiện tại mới chỉ cách lúc khai chiến có… ba tiếng đồng hồ!
Như vậy mà còn có thể ngưng kết thành thực thể, khôi phục lại thực lực, tiêu diệt Tu Chân giới được mới là lạ!!
Ảo ảnh khổng lồ của hắc long bắt đầu phát ra tiếng gầm thét, cắn nuốt hết thảy mấy con yêu ma mà nó có thể tìm ra được, tàn hồn bất chợt phát hiện sức mạnh của mình vẫn không thể nào đủ để phá bỏ Phật liên kim sắc, thậm chí linh lực mà nó hấp thụ được còn chưa thể cấu thành một nhánh long cốt hoàn chỉnh, trên thân thể chỉ toàn là sương đen di động bao quanh, vảy cũng gồ lên từng mảng từng mảng, đây là vì linh khí bên ngoài quá loãng, theo bản năng sẽ lôi kéo đi đám linh khí tạo thành ảo ảnh của hắc long.
Vì thế Tu Chân giới chẳng cần người nào phải ra tay, lại càng không cần phải đánh nhau, hắc long đã phát ra một tiếng gầm nặng nề, toàn bộ thân thể đều vặn vẹo biến dạng, không có đủ sức mạnh, nó cũng không có cách nào khôi phục thần trí, chỉ biết không ngừng giãy dụa hất tung đám sóng biển cuộn trào.
Cuối cùng, mọi người kinh hồn táng đảm nhìn theo hư ảnh của hắc long đột nhiên gãy thành hơn mười đoạn, linh khí cuồng bạo phun trào khiến cho đám người đồng loạt ngã ngửa.
Nguyên Thần triệt để vỡ tan, vào một khắc cuối cùng, Ứng Long rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Nó vừa liếc mắt liền thấy được Trường Thừa, lại trông thấy Dư Côn, âm thanh phẫn nộ lập tức vang vọng khắp đất trời.
“Không —— sao lại như vậy?”
“…”
Nhị Phụ cười khẩy, một con rồng quá ngu xuẩn, đương nhiên sẽ chết.
“Thiên Đạo nghiêm khắc, xưa nay đã vậy.”
Đỗ Hành ngay cả chuyện cảm thán cũng chẳng buồn làm, năm đó đám tiểu yêu Chung Nam Sơn chết trong tay bọn phương sĩ, vậy còn bọn phương sĩ lấy được yêu đan đó thì sao? Thiên Đạo chẳng qua chỉ là mượn tay lũ phương sĩ đó để tàn sát các yêu quái dám nghịch thiên tu hành, cuối cùng những tên tả đạo tay nhuộm máu tanh kia khi đã tu luyện, không phải tẩu hỏa nhập ma thì cũng là thần trí thất thường. Thiên Đạo cũng làm y như vậy mà mượn tay Ứng Long tàn sát tiểu tiên, nhưng Ứng Long lại còn mơ tưởng đến chuyện trọng sinh, vậy thì…
Ngay cả nhân quả cũng trùng hợp, vậy thì mệnh số há có thể toan tính?
Trường Thừa chẳng để lộ chút mảy may cảm xúc nào, cứ thế nhìn tàn hồn của Ứng Long hoàn toàn hóa thành hư không.
Triển Viễn thu lại Phật Liên Trận, nhìn xuống nước biển loang loáng sắc máu đỏ tươi, chắp tay thở dài: “Tam thiên vi trần, nhữ ninh ái ố*… Thù hận chấp nhất như vậy, sẽ chỉ triệt để hủy đi cơ hội luân hồi, tan biến khỏi Tam giới.”
*Ba nghìn hồng trần nhỏ bé, màng chi đến chuyện ghét yêu.
Mọi người mơ màng choáng váng đứng lên, còn đang vắt óc lý giải câu nói bí hiểm của Triển Viễn, kết quả người ta đã quẹo cái rẹt sang câu khác:
“May là Ứng Long không kham nổi mê chướng bậc này, tự dẫn đến diệt vong, đúng lúc giúp bần đạo giải trừ một mối đại họa trong lòng!”
“…” Đại sư à, tuy rằng người xuất gia không nói lời dối trá, nhưng mà ngài cứ kiêu ngạo như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Đây chính là một mặt Phật một mặt ma sao? Thật đáng sợ!
Bạch Thuật Chân Nhân cũng bắt đầu lau mồ hôi lạnh, sau đó mọi người đồng loạt liếc nhìn Kế Mông.
Thế mà lại rơi vào trong tay Triển Viễn đại sư, ngươi, bảo trọng!
Xa xa, Thái Nhạc kiếm tiên sau khi nhận thấy khí tức của Ứng Long liền hoảng sợ chạy tới, kết quả ông ta chỉ bắt kịp khoảnh khắc cuối cùng khi Ứng Long tan thành mây khói, Thái Nhạc cứ sững sờ giơ kiếm đứng lơ lửng giữa không trung như vậy: “Đồ đệ của ta đâu?”
Đám kiếm tiên đều răm rắp đưa tay chỉ xuống mặt biển dưới chân mình.
Cúi đầu trông thấy Đỗ Hành, Thái Nhạc kiếm tiên thở phào: “Vậy môn chủ đâu?”
“… Đằng sau ngươi.” Đám kiếm tiên đồng tình nhìn ông ta.
“Ha… ha ha!” Thái Nhạc lập tức xoay người, cười khan nói: “Sát khí của Ứng Long chấn cho ta lên tinh thần gấp trăm lần, bệnh gì cũng khỏi hết rồi!”
Đám kiếm tiên thi nhau lườm muốn rách mắt, lặng lẽ nghĩ, nếu Ứng Long biết được kế hoạch sống lại hoàn mỹ của mình thế nhưng lại bị cuộc chiến hai giới ào ào bắt đầu ào ào kết thúc, mà xét đến cùng thì thật ra lại là… bị cuộc trốn nhà của một kiếm tu Đoạn Thiên Môn cùng kiếm của mình phá hỏng, dám chừng sẽ tức đến mức chết thêm lần nữa quá!