Đọc truyện Cầu Lui Nhân Gian Giới – Chương 153
Đầu sỏ gây nên tội ác – Thẩm Đông – lúc này đây chỉ biết thẫn thờ rúc vào một xó ngồi thừ người ra.
Về chuyện tiền bạc thì hắn nhớ rõ lắm. Đối với một kẻ nghèo xơ nghèo xác như Thẩm Đông mà nói, trong túi có bao nhiêu cắc bạc hắn tuyệt đối đều nắm rõ như lòng bàn tay. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, đây không phải là một đồng xu, mà là hai cái bánh màn thầu lận đó.
Kết quả lúc ấy gặp phải cảnh ngộ “bị phi thăng”, một đồng xu trị giá ngang ngửa hai cái màn thầu trong nháy mắt cũng vẫy tay xin chào với hắn luôn.
Lúc ấy trên Tiếp Tiên Thai tầng thứ chín hoàn toàn trơ trọi, toàn bộ đều là đá phiến lót đường, Thẩm Đông có ý định ném thử vật gì đó xuống dưới để thăm dò, nhưng tìm tìm kiếm kiếm cả buổi trời, rốt cuộc chỉ mò được một đồng xu… Trơ mắt nhìn hai cái màn thầu dần dần tan biến trong mây mù, ngay cả một tiếng vọng lại cũng chả có, mấy người hiểu được cái cảm giác đau thương đó không hả!
Còn bây giờ thì sao?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn vứt đồ từ trên trời xuống mà gây ra thảm án hay sao, bộ còn định bắt hắn phải đưa phí bồi thường tai nạn cho người ta hay sao?
Chuyện này cũng quá bi kịch rồi. Còn khó đỡ hơn cả chuyện ban công thủy tinh vô tình bị gió thốc cho bể nát, sau đó rơi trúng người qua đường dẫn đến án mạng nữa đó biết không!
Thẩm Đông còn đang xoắn xuýt về vấn đề bồi thường, cùng với khả năng phát sinh tranh chấp môn phái (giữa Đoạn Thiên Môn và Nhật Chiếu Tông, dù sao việc này cũng là do hắn làm hại tổ sư gia nhà người ta mà), không biết Tu Chân giới có tòa án tố tụng dân sự không ta. Nếu như thật sự có tòa án, vậy có thể làm giống như phàm nhân mà đổi sang cách thức xử lý khác đối với người không cùng quốc tịch có được không.
Tu Chân giới có rất nhiều chủng tộc, nếu cẩn thận phân loại ra, cái sự cố ngoài ý muốn này cũng có thể quy về phạm vi của khí linh, là mâu thuẫn giữa đỉnh cùng binh khí.
Tiếp đó sẽ là hiện trường xảy ra vụ án… cứu mạng, là ở trên trời đó!
Ngay vào lúc đầu óc Thẩm Đông còn đang lơ lửng trên chín tầng mây, Bạch Thuật Chân Nhân với tính cách khá là cứng nhắc đã đứng ra làm người đầu tiên chất vấn: “Chuyện đó không có khả năng! Mỗi một tầng trời của Thiên giới, chỉ có khu vực trung tâm mới sở hữu thông đạo nối liền các nơi, con đường liên thông giữa Bạch Ngọc Kinh cùng đảo Doanh Châu là thác nước sông Ngân, Tiếp Tiên Thai nơi chúng ta đứng lúc đầu tuyệt đối không phải nằm phía trên thác nước!”
Đám thần tiên Nhật Chiếu Tông đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt phẫn uất mà nói: “Nếu như là nói đến quãng thời gian Sa Sâm vừa mới phi thăng lên… Các ngươi là phi thăng cùng một lúc với hắn đúng không! Tổ sư lúc ấy vừa khéo cũng đang luyện đan.”
“…”
Khoan khoan, dùng cái gì để luyện? Bản thân ông ta ấy hả?
Cái này phải cần đến bao nhiêu là trùng hợp, bao nhiêu là xúi quẩy, mới có thể canh me đúng lúc mà đập trúng quý ngài lô đỉnh nào đó kia chứ?
“Thập Phương Câu Diệt vốn mang sát khí, đặc biệt là thứ sát khí được ngưng tụ ra một cách có mục đích, uy lực sẽ càng lớn…”
“Nhảm nhí! Bộ lúc mấy người ném tiền xu còn khuyến mãi thêm sát khí luôn hả?” Thẩm Đông nóng máu, lập tức nhảy dựng lên.
“Như vậy đi, lúc ấy Thập đạo hữu có phải là đang muốn biết mây mù bên dưới sâu bao nhiêu không? Tất nhiên là phải tập trung toàn bộ tinh thần rồi!” Thần Nông Cốc cùng Bách Bảo Các đôi bên cùng hội chẩn, nhất trí đưa ra một kết luận, “Ba mươi ba tầng trời vốn đã không được ổn định cho lắm, khắp nơi lại đang diễn ra các cuộc thảm sát tiểu tiên, đám sát khí này rất có khả năng là bị những cảnh tượng giết chóc kia hấp dẫn, lệch khỏi quỹ đạo rơi xuống ban đầu. Lại bởi vì sát khí tách khỏi chủ nhân, không được liên tục bổ khuyết thì rất nhanh sẽ phân tán biến mất, cho nên nó sẽ chạy về nơi có lượng linh khí dồi dào nhất —— sông Ngân!”
Dòng nước sông Ngân chảy rất xiết, ngay cả là Nguyên Thần phiêu đãng thoát ly khỏi thân thể cũng có thể bị nó cuốn xuống tầng thứ tám, chứ đừng nói chi là một đồng tiền bị sát khí bao bọc.
“Chân Đỉnh lão nhân đương lúc luyện Tạo Hóa Huyền Đan, linh khí nồng đậm… Mà trong quá trình luyện đan lúc nào cũng có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, hấp dẫn những thứ kỳ quái tìm đến, đám sát khí này rất có khả năng là bị thác nước sông Ngân cuồn cuộn vùi dập đến mức gần như tan rã, liền lần theo linh khí mà tới, Chân Đỉnh lão nhân có lẽ đã nhầm nó thành một trận cuồng phong dị tượng tự dẫn tới khi đan dược ra lò, vì thế liền thu luôn đám sát khí này…”
Thẩm Đông hết đường cãi lại.
Mà dù có cãi thì hắn biết phải cãi thế nào về cái chuyện này đây?
Người ta thì ném đá dò đường, tới phiên hắn ném tiền xu thì cái vật dò đường đó lại tự động lăn đi mất tăm mất tích!
Hắn có thể đổ thừa là do bản thân đồng tiền kia vốn có ý thức tự chủ, sau đó đùn đẩy trách nhiệm sang cho nó luôn được không —— Thẩm Đông, cậu ngốc quá chừng đi, cậu vốn không có khả năng trở thành người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này đâu, bởi vì cậu là kiếm của Đỗ Hành mà!
Sau khi kiếm gây họa, khổ chủ phải tìm ai để bắt đền đây? Tìm đến kiếm sẽ bị người ta cười cho thúi mặt luôn, thế nên đương nhiên phải tìm kiếm tu rồi.
Cuối cùng, trong cả đám người như vậy rốt cuộc chỉ có mình Đỗ Hành là đáng tin nhất, y cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của nhân viên hội chẩn, trực tiếp hỏi: “Tình hình hiện tại của Chân Đỉnh lão nhân như thế nào?”
“Hả? À! Đám sát khí này đã ở trong thân thể ông ta một thời gian khá dài, vẫn luôn hấp thụ linh khí pháp lực của ông ta, cho nên tĩnh dưỡng một hồi là được.”
Hay lắm, nói vậy là chuyện cũng không đến mức phức tạp phải không!
Thẩm Đông tâm tình chấn động, cảm thấy trọng điểm chính là cái này đây, không cần thường tiền!
“Mà tôi nói, mấy người không định xuống lầu xem thử một bệnh nhân khác cần khám gấp à?” Thẩm Đông bắt đầu lảng sang chuyện khác.
“Hửm?”
“Đúng đúng, Tu Chân giới chỉ có duy nhất một con Hạn Bạt đó thôi.” Bạch Thuật Chân Nhân nhanh chóng mở miệng, còn cẩn thận miêu tả sơ qua bệnh trạng của Trịnh Xương Hầu, “… bị đập mạnh vào thân Kiến Mộc, sau đó liền thành ra đần độn luôn, người khác nói chuyện hắn cũng chẳng phản ứng lại, vô tri vô giác, rất giống chứng ly hồn!”
“Không biết thì đừng có nói bừa!” Các đại phu chuyên nghiệp của Thần Nông Cốc hết sức bất mãn, “Chứng ly hồn chính là bị mất đi một bộ phận cấu thành ba hồn sáu phách, cương thi thì lấy đâu ra sinh hồn? Cho dù là Hạn Bạt cũng chẳng thể có được!”
“Tu Chân giới bây giờ bị sao vậy, sao lại nhiều tạp chứng khó trị như vậy chứ?”
Một vị thần tiên Thần Nông Cốc lẩm bẩm, chuẩn bị xuống lầu xem thử tình trạng của Trịnh Xương Hầu. Cương thi bị đập đến ngu người, đây là thứ triệu chứng lâm sàng vi diệu đến mức nào kia chứ!
Chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn!
“Rầm!!”
Nửa cái khung cửa kèm theo cả tấm màn vải bông xanh đồng loạt bay thẳng lên xà nhà, sau đó giắt luôn ở đó mà đong đong đưa đưa, tấm màn vải bông xanh trông cứ như một lá cờ rách rưới, bị kình phong quét qua, lập tức phấp phới tung bay.
Vài con cương thi đứng ngay cửa cũng bị hất cho ngã trái ngã phải, mà may là chúng nó đều có mình đồng da sắt, cho dù bị đập đến méo cả đầu, tùy tiện xoay xoay một chút là có thể chỉnh lại được ngay.
Chỉ thương cho Trịnh Xương Hầu bị tạt văng ra xa hơn mười thước, cắm đầu lao thẳng vào bức tường.
Mọi người:…
Thẩm Đông: bởi vậy ta nói, một người rốt cuộc là số nhọ đến cái mức độ gì, mà ngay cả khi đã chết rồi cũng có thể xúi quẩy như vậy hả!
“Có đại phu không? Thần Nông Cốc mau ra đây cho ta!” Linh Hoán kiếm tiên dùng khí thế hung hãn có thể dỡ cả tường nhà người ta mà lăm lăm bước vào phòng khám, trên lưng ông ta còn cõng một người, tóc đen tán loạn, chỉ thấy được cánh tay cùng áo bào buông rũ, khuôn mặt đã hoàn toàn bị che khuất.
Thế nhưng chỉ mới liếc sơ qua thôi đã đủ khiến cho Thẩm Đông mí mắt giật điên cuồng khóe miệng rút liên tục, lập tức xoay người kéo Đỗ Hành chuẩn bị phắn gấp:
“Không tốt, môn chủ lại hôn mê rồi!”
“…” Đỗ Hành ghì chặt tay Thẩm Đông, khó khăn lắm mới cản hắn lại được, sau đó lại bất đắc dĩ nói, “Thần Nông Cốc chỉ có duy nhất một cửa ra vào này mà thôi, hiện giờ bọn họ đều đứng án ngữ ở đó, em định trốn đi đằng nào?”
Thẩm Đông nhịn không được mà đưa mắt liếc qua, lại nhìn sang Chân Đỉnh lão nhân đang nằm bất động bên cạnh mình.
Tiếc thật, không phải là nguyên hình, nếu không thì trốn ra phía sau cái đỉnh kia cũng tốt lắm, đảm bảo chả tên nào phát hiện ra được!
“Các ngươi —— các ngươi! Đoạn Thiên Môn các ngươi muốn gì đây hả?”
Đám người Thần Nông Cốc cực kỳ phẫn nộ, run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào bọn họ, sau cả buổi trời đứng đó run lập cập, mọi người cuối cùng vẫn chịu thua, đau đớn hỏi ra nguyên nhân vì sao cái đám kiếm tiên vô sự không lên điện tam bảo kia lại tìm tới đây.
“Đến Thần Nông Cốc các ngươi thì còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là chữa bệnh rồi!” Linh Hoán dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn chúng tiên.
May là Trường Thừa môn chủ đã hôn mê, nếu như đương lúc ông ta tỉnh táo, Linh Hoán kiếm tiên tuyệt đối sẽ bu lại khoe khoang —— sư phụ ngươi xem đi, đồ đệ ta đây thật ra tốt lắm đó. Lần sau lúc sư phụ có muốn quở mắng, cảm phiền đem bọn đồ đệ môn phái nhà người ta ra so sánh được không? Cái đám kia mới thật sự là hết cứu nổi đó!
Mọi người Thần Nông Cốc, bao gồm cả bọn nhóc nhân sâm, đều nhịn không được mà rên lên một tiếng đầy thê thảm, đau khổ đỡ trán.
Ai nói thử coi, bọn họ có thể dựng một tấm biển trước cửa, bên trên đề “Thứ cho bọn ta không tiếp đãi chữa bệnh cho khí linh và Đoạn Thiên Môn” không?
“Bệnh gì?” Các đại phu bất lực hỏi.
“Nực cười, nếu biết thì ta còn tới tìm các ngươi làm gì?” Linh Hoán kiếm tiên tiếp tục khinh bỉ mọi người.
“…”
Cái này là đến quấy rối bệnh viện đúng không! Phá hủy luôn cửa chính của người ta, ẩu đả đánh nhau với bệnh nhân khác, đây tuyệt đối là quấy rối!
Trịnh Xương Hầu lảo đảo ngả nghiêng từ trong tường bò ra, lắc lắc đầu, nghi hoặc hỏi: “Đây là sao vậy? Ta đang ở nơi nào, đôi dép ta đang mang đâu rồi?”
Đám cương thi cẩn thận vây lại xung quanh hắn.
“Ông chủ, ngươi không sao chứ?”
“Cực kỳ khỏe mạnh! Ta không khất tiền lương của các ngươi đâu mà lo, nhà hàng cũng sẽ không đóng cửa… Kỳ quái, vừa rồi hình như ta lại mơ thấy cái hồi diễn ra trận chiến Phong Thần nữa thì phải.” Trịnh Xương Hầu gãi gãi đầu, sau đó hắn chợt trông thấy đám kiếm tiên đang đứng chắn trước cửa ra vào, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi!
Không phải là mơ!!
“Chạy!” Trịnh Xương Hầu quyết đoán ném ra một chữ, sau đó canh ngay cái hố to mà mình mới đập ra ban nãy, ngang nhiên đả thông luôn cả bức tường, bụi mù cuồn cuộn, gạch ngói tứ tung.
Có vài con cương thi động tác chậm chạp, hãy còn đần mặt ra đứng thù lù ở đó, liền bị Trịnh Xương Hầu một cước đá qua:
“Chạy mau, có giấy phạt thì ta chịu trách nhiệm, thiệt hại nhà cửa thì ta bồi thường, nhưng các ngươi nếu kẻ nào còn lề mề, có bỏ mạng tại đây thì ta cũng mặc kệ luôn!”
Sau đó hùng hùng hổ hổ đi ở sau cùng: “Trách nhiệm của một ông chủ là phải đảm bảo an toàn cho xác chết của các ngươi hiểu không? Sau này tránh xa cái đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia ra một chút, đúng đúng… vừa trông thấy là phải chạy liền! Thấy ở nhà hàng thì lập tức đóng cửa, thấy lúc đưa hàng thì lập tức đi đường vòng! Ta không thiếu tiền, ta chỉ thiếu cương thi làm việc thôi!”
“…”
Hỡi ôi, cái loại phí khách một mặt kiêu ngạo phá hủy nhà người ta, một mặt bảo rằng giấy cưỡng chế bồi thường chưa gửi đến thì tuyệt đối sẽ chẳng nộp tiền kia!
Thẩm Đông quả thực rất muốn đấm đất khóc than, đến bao giờ thì hắn mới có được loại khí thế đó đây?
Người nghèo thì chí hướng ngắn, kiếm nghèo thì không có cách nào dũng mãnh hơn được.
Bên kia các đại phu vác theo bộ mặt đăm chiêu ủ dột mà chẩn bệnh cho Trường Thừa môn chủ, động tác không được quá mạnh, nếu không sẽ bị đám kiếm tiên trừng chết. Không thể tùy tiện chạm vào cổ, đan điền là vị trí yếu hại, sẽ bị sát khí của đám kiếm tiên tập kích, hơn nữa còn là sát khí của tám vị kiếm tiên… Bệnh này quả thực hết cách khám rồi!
Dùng khí bắt mạch, cách không nhận huyệt.
“Lao tâm lao lực quá độ…” Bệnh trạng rất dễ nhận thấy.
Sau đó là chẩn đoán nguyên nhân bệnh, đại phu liền có thể dễ dàng thốt ra, “Tức giận đến ngất đi?”
Đỗ Hành Thẩm Đông theo bản năng ngó sang Linh Hoán kiếm tiên, người sau mới đầu còn lập tức rụt cổ lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại kịp, ông ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành, hùng hồn nói: “Môn chủ là bị chuyện của ngươi và Thẩm Đông làm cho tức giận đến ngất đi đấy.”
Thẩm Đông bị hù cho nhảy dựng, Đỗ Hành lại cực kỳ thản nhiên: “Như thế nào?”
Linh Hoán vừa định nói gì đó, bỗng nhiên lại bị Thái Nhạc kiếm tiên đang đứng phía sau kéo một cái, bất chợt phát hiện cả đám thần tiên xung quanh đều đang trưng ra vẻ mặt tò mò chờ hóng chuyện —— Đỗ Hành cùng kiếm của y có chuyện gì?
Vì thế Linh Hoán gian nan khụ một tiếng: “Là như vầy, môn chủ ông ấy nội trong mấy ngày phải học cho hết toàn bộ đống tài liệu ôn thi cấp bốn kia, hôm nay chạy tới đi thi, kết quả là quên viết tên vào bài thi cho nên không đậu… Lao tâm lao lực quá độ lại cộng thêm tức giận, thành ra bây giờ ngất xỉu, ngươi mau tùy bệnh hốt thuốc chữa trị cho ông ấy đi!”
Cả đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn khiếp đảm nhìn Linh Hoán.
Cái kiểu nói năng bừa bãi này… Linh Hoán ngươi thật sự là chán sống rồi phải không, đợi đến khi môn chủ tỉnh lại, ngươi nghĩ mình có còn đường sống không hả?
“Đúng rồi!” Linh Hoán bất thình lình chộp lấy tay đại phu, nghiêm túc hỏi, “Đạo hữu xin nói cho ta biết, nếu như thời gian phát bệnh của một người có tính gián đoạn, triệu chứng là chỉ nhớ rõ kiếp trước không nhớ được kiếp này, vậy thì phải chữa trị như thế nào? Có phải là do Mạnh Bà thang mất đi hiệu lực không, có thể đến nơi nào để tìm thêm chén nữa?”
—— Trường Thừa môn chủ, năm xưa rốt cuộc ngài đã nhìn trúng Linh Hoán ở điểm nào mà muốn thu tên này làm đồ đệ vậy?!
Thẩm Đông cảm thấy cả đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn này, chẳng ông nào mần ăn gì được ra hồn cả, mà Linh Hoán lại là kẻ không đáng tin nhất trong cái đám ấy!
Thẩm Đông quyết đoán thừa dịp hỗn loạn, học theo Trịnh Xương Hầu lặng lẽ chui qua bức tường kia, thành công chuồn đi mất.
Nhưng hắn và Đỗ Hành còn chưa kịp về đến nhà, dọc đường đã đụng phải một đám hạc giấy màu vàng liên tiếp bay tới, ào ào trút xuống như mưa to, thiếu điều chôn luôn hai người bọn họ.
Phương pháp đưa tin truyền thống của Tu Chân giới, hạc giấy tự động mở ra, tiếp theo đó là hàng loạt giọng nói khác nhau của những người truyền tin:
“Quản lý Đỗ, chúc mừng nha, cả Tu Chân giới đều đang bàn tán đó!”
“Đỗ Hành, nghe nói sư môn của ngươi muốn an bài hôn sự cho ngươi à.”
“Từ đó tới nay có bao giờ nghe nói ngươi vừa ý ai đâu, chẳng lẽ muốn đi tương thân hả? Thật sự có người hoặc yêu quái hoặc ma quỷ gì đó đồng ý gả vào Đoạn Thiên Môn sao, không phải chuyện đùa chứ!”
Sau đó là một tràng cười sằng sặc rõ to, lấn át hết tất cả những âm thanh khác, đích thị là Dư Côn.
“Ha ha, Đỗ Hành, ta biết rõ là ngươi cùng ai kia có mối quan hệ song tu mang tính thực chất mà! Di động ngươi đã bán đứng chủ nhân của nó rồi, mau, chỉ cần đồng ý làm việc không công cho ta mười năm, ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài!”
Đỗ Hành trông chẳng có vẻ gì là tức giận, thế nhưng y cũng chả nói năng gì, chỉ hờ hững phất tay áo một cái, kiếm khí thanh sắc trong nháy mắt đã biến tất cả hạc giấy thành bột phấn.
Thẩm Đông cũng nghẹn họng đứng đó hơn nửa ngày, sau đó mới bóp trán vô lực hỏi: “Chúng ta thật sự không có cách nào để hoàn toàn thoát khỏi đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn này hay sao?”
“Có.” Đỗ Hành sau khi trầm ngâm một lúc, gật đầu.
Hai mắt Thẩm Đông sáng lên: “Cách gì? Anh nói mau lên!”
“Xuất ngoại!”
“…”
Thẩm Đông đứng dại ra thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng quyết đoán gật đầu: “Được, cứ làm vậy đi!”
Sau đó liền xoay người chạy thẳng một mạch về nhà, chuẩn bị sắp xếp hành lý, này thì mì ăn liền mới mua mà chưa ăn hết, này thì tấm vải lông Giao Điểu vô giá, rồi tới Thạch Lưu… nhét vào mang theo luôn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đông Tử, nói đi, cậu là đang định bỏ trốn hay là đào hôn?