Đọc truyện Cầu Lui Nhân Gian Giới – Chương 138
Khai Sơn Phủ thuận tay quơ lấy chủ nhân nhà mình một hơi phóng thẳng ra khỏi siêu thị, còn chưa kịp lau mồ hôi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Gã vừa cúi đầu nhìn xuống, liền tá hỏa phát hiện trong lúc rối ren, cái người mà mình vừa xách chạy ra chính là thằng nhóc tai nhọn hay đứng trước quầy điện gia dụng để thúc đẩy tiêu thụ —— cũng hết cách, cả hai đều cao có mét ba, mà Khai Sơn Phủ lại là thân cao bốn thước, lúc nhìn xuống chỉ thấy bên cạnh là một cái đỉnh đầu đen thui, bấn loạn quá liền cắp nách đem ra ngoài luôn.
“Đệt! Chủ nhân của ta đâu?” Ông anh búa nào đó căm giận ném luôn thằng nhỏ trong tay, nhanh chóng nhìn quanh tìm kiếm.
Mà thằng nhỏ đầu đinh kia sau khi ngã lăn ra đất, tức thì biến thành một con hồ ly hình thù quái đản, nó cuộn người lại ôm chặt lấy cái đuôi màu trắng thật to của mình, cực kỳ linh hoạt mà bật người dậy từ trên mặt đất, không để cho những người xung quanh đạp trúng, nó ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn những miếng gạch sứt mẻ mọc đầy cỏ dại lót trên lối đi bộ ở khu đô thị cũ, hai cái tai vừa dài vừa lớn như tai thỏ vốn luôn cụp xuống sau đầu, lúc này lại đột ngột dựng thẳng lên, sau đó nó kêu lên một tiếng lanh lảnh đầy thảm thiết thê lương:
“Cứu mạng, ta không thể xuất hiện ở Nhân gian!”
Con hồ ly với đôi tai thỏ này lập tức bổ nhào lên người Dư Côn.
Dư béo đang cực kỳ tức giận mà đấm ngực giậm chân, không kiên nhẫn vung tay lên: “Đừng có lộn xộn, đợi chút nữa kêu cao tăng Đế Hưu Tự đến làm phép! Phí tổn chỉ khấu trừ vào 5 năm tiền lương của ngươi thôi!”
“Này không công bằng!”
Dư Côn sốt ruột hất đôi móng đang cào cào trên người mình ra, cầm lên điện thoại di động bắt đầu cầu cứu:
“Triển Viễn đại sư đó hả? Không ổn rồi, mau mau phái người đến đây, siêu thị Sơn Hải sắp bị phá nát rồi!”
“Ồ, xin nén bi thương thuận theo tự nhiên.”
Thật ra giọng điệu của Triển Viễn càng giống như đang nói “Nghe vui quá ta”.
Dư Côn thiếu điều tức đến méo cả mặt, lập tức rống lớn với cái di động: “Bộ ngươi quên béng rằng nhân viên của ta đều là cái dạng gì sao? Chúng nó còn khó chơi hơn cả Trịnh Xương Hầu gấp trăm lần đấy! Hạn Bạt xuất hiện thì chỉ cần cầu mưa là xong, nhưng quản lý Cúc của bộ phận thu hàng nhà ta là Thư Như, là Thư Như trên Ỷ Đế Sơn đó! Mãnh thú, mang điềm xấu, thiên hạ loạn lạc đó ngươi có hiểu hay không… Còn nữa, nhân viên bộ phận điện máy của chúng ta chính là Khuyển Dã Lang! Một khi xuất thế, quốc nội ắt nổi binh đao, ngươi muốn đất nước bị chia cắt à? Ta mở ra cái siêu thị này là vì cái gì chứ? Ngươi chỉ thấy ta chăm chăm vào việc kiếm tiền, nhưng ngươi có bao giờ nhìn ra ta đã nhận lấy cả sọt rắc rối thay cho các ngươi chưa? Ngươi nói đi, ta hao tâm tổn sức giải quyết biết bao nhiêu vấn đề nan giải cho Tu Chân Giới cùng Nhân gian, bây giờ thì sao? Siêu thị Sơn Hải sụp đổ, ngươi cho rằng mình vẫn có thể ở đó nhàn nhã xem kịch vui à?”
Dư Côn hằn học cúp điện thoại, lão vừa nghe được đầu dây bên kia truyền đến tiếng ghế ngã, liền hả giận lẩm bẩm:
Đại sư ngươi cứ chờ bị sứt đầu mẻ trán đi! Này thì ba nghìn hồng trần bể khổ vô biên, ngay cả khi ngươi đã thành Phật thành thánh, muốn phổ độ chúng sinh cũng chả độ nổi đâu!
“Đứng lại hết cho ta, không được chạy, muốn chạy cũng phải phát động thuật ẩn nấp trước rồi hẵng chạy, không phải ——” Dư Côn lôi xềnh xệch vị đầu bếp của siêu thị Sơn Hải đang ngồi chồm hổm ven đường ra, lớn giọng quát, “Ai dám không nghe, ta sẽ bảo Thao Thiết mần kẻ đó thành thức ăn luôn!”
Xung quanh thoáng cái liền im phăng phắc.
Có yêu tu đang bay lơ lửng giữa lưng chừng trời, vừa nghe vậy liền cứng ngắc cả người, bịch một tiếng rớt thẳng xuống đất.
Mọi người định thần nhìn lại, liền phát hiện cách đó 50 mét có một bác gái vừa đi bán rau ở chợ về, đang trợn mắt há mồm đứng sững ở nơi đó nhìn bọn họ. Bà ta run rẩy cứ như muốn nói gì đó, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người mấy con yêu tu đến chuyện biến hóa cũng làm chẳng nên thân, từ cái tai nhọn, răng nanh, đến cái đuôi thập thò ở đằng sau, tiếp đó lại ngơ ngác nhìn sang đám người tu chân đang đứng khựng giữa không trung, chân đạp pháp bảo chuẩn bị chuồn mất xác.
“Yêu quái! Ma quỷ xuất hiện giữa ban ngày ban mặt nè làng nước ơi!”
Vừa la xong thì người cũng co quắp ngã xuống, ngất xỉu tại chỗ, rau xanh củ cải lăn đầy đất.
“…”
Đám ma quỷ tỏ vẻ chúng mình thật là oan uổng quá đi mà, tuy rằng tụi nó cũng đứng chình ình ở nơi này, nhưng kẻ hù dọa phàm nhân kia căn bản lại chẳng phải là tụi nó! Quỷ cũng có ưu thế riêng của chủng tộc mình, trừ phi có người trời sinh con mắt âm dương, nếu không thì dù tụi nó có lột sạch quần áo lăn lộn trên đất cũng chẳng có ai thấy được đâu mà.
“Kết trận! Dùng tốc độ như lúc ở trên chiến trường núi Bắc Mang, khẩn cấp bày trận cho ta!” Dư Côn mặt đỏ tía tai rống lớn.
“Để ta!”
Chúng tiên Thừa Thiên Phái vô cùng thuận tay mà đẩy đại một đồng môn nào đó của mình lên trước, sau đó làm tỉnh như ruồi mà dòm trời dòm đất. Quỷ Cốc Tử đành phải cực kỳ bất đắc dĩ mà nhận lấy cái gánh nặng này.
—— chuyện quái gì thế này! Chỉ là đi dạo một vòng siêu thị mà thôi, hơn nữa còn là siêu thị do Tu Chân giới mình mở, vậy mà sao tình cảnh cứ như thể đang trong cuộc tử chiến một mất một còn vào lúc tuyệt địa đại đào sinh trên tầng trời thứ ba thế này?
“Có Lục Đinh Lục Giáp, trận pháp ẩn nấp chuyên dụng không?” Dư Côn nhanh chóng truy hỏi, Quỷ Cốc Tử chính là nhân sĩ chuyên nghiệp, ưa nhất là chơi trận pháp viết binh thư vào những lúc rỗi rãi để tiêu khiển. Những quỷ hồn chết oan bao gồm rất nhiều đại tướng nguyên soái tiền triều, nhưng tuyệt không có người nào vào thuở sinh tiền đã từng qua lại với Tu Chân giới.
“… Bát Môn Tỏa Hồn Trận, thế nào?” Quỷ Cốc Tử thoáng đảo mắt, báo ra một cái tên.
“Không lộn chứ, thanh kiếm kia sát khí đã đủ dày đặc rồi, ngươi còn muốn bày thêm một cái sát trận nữa à!”
“Tứ Tượng Mê Hồn Trận?”
“Lỡ đâu người qua đường vô tình đi vào không đi ra được thì phải làm sao, bây giờ cũng chẳng phải lúc nửa đêm, nói là quỷ đả tường cũng chả có ma nào thèm tin đâu!”
Quỷ Cốc Tử quyết đoán lắc đầu, xoay người: “Ngươi đi thỉnh cao nhân khác đi!”
“Đừng mà!” Dư Côn nhanh chóng níu kéo: “Bày một mê trận có thể tỏa sương mù là được!”
“Không sợ phàm nhân xông nhầm vào sao?”
“Chả sao cả, ngươi cứ biến sương mù thành màu đỏ nhạt, sau đó bảo ban ngành bí mật quốc gia ra thông cáo nói nơi này xuất hiện một ít khí độc có thể lây lan, may mà hôm nay không có gió (điều khiển gió và nước chính là kỹ năng kép đã đạt max cấp khiến cho Côn Bằng cười vô cùng đắc ý), nên khí độc đã lắng xuống, không thể khuếch tán, sự việc hiện đang được khống chế và giải quyết, không cần giải tán nhân viên, xin người dân tránh xa đoạn đường này.”
“… Ngươi nói vậy là ý gì, ta nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu là tốt, ngươi nghĩ bài sát hạch về phàm nhân chỉ để chơi thôi sao?” Dư Côn ngang ngược vung tay lên, lúc này Bạch Thuật Chân Nhân lưng cõng lão bạn tốt Sa Sâm bị giẫm đạp đến mức dấu chân đầy người, lếch thếch từ trong siêu thị bò ra.
“Trong đó thế nào?”
“Toàn bộ giá hàng đều đổ sập, Hồ Đào bị đè ở tuốt bên dưới chẳng biết sống chết…” Bạch Thuật Chân Nhân vẫn là không nhịn được mà thoáng bi ai, nói sao đi nữa cũng là người cùng thế hệ tại Tu Chân giới, vừa nhìn tên liền cảm thấy thân thiết, nếu chết ở chỗ này thì oan uổng biết bao.
“Tiền của ta! Siêu thị Sơn Hải của ta!”
Lão béo nào đó còn chưa gào khóc xong, đã bị Thao Thiết đạp cho một cú:
“Dư Côn, nhất định là lễ mua sắm của ngươi đặt tên không đúng rồi!”
“…”
Con cá nào đó áp sát người lên cửa siêu thị hô to: “Đỗ Hành! Nếu ngươi ngay cả kiếm nhà mình cũng không giải quyết được thì đừng hòng sống nữa! Nếu siêu thị Sơn Hải sụp đổ, ngươi cứ mang theo Thẩm Đông đi uống gió tây bắc luôn đi! Đừng tưởng rằng mấy thứ đồ do Đoạn Thiên Môn mang về từ Thiên giới thì có giá lắm, nói cho ngươi biết, không có siêu thị Sơn Hải sang tay, Tu Chân giới này cũng chẳng có ma nào dám mua đâu!”
Về phần Nhị Phụ, bởi vì kinh hãi quá độ, không có cách nào tin được kế hoạch chu đáo kín kẽ của mình thế nhưng lại phát triển tới tận nước này, vì thế chậm một bước không kịp chạy ra ngoài, trực tiếp bị chôn vùi dưới đống giá hàng.
Nguy gạt hết đám chai chai lọ lọ coca nước trái cây sang một bên, khó khăn lắm mới kéo Nhị Phụ ra được.
“Đại nhân ngươi không sao chứ?”
Nhị Phụ vô lực phất tay, muốn đập chết hắn không phải là chuyện dễ dàng, chủ yếu là vì tinh thần bị đả kích hơi mạnh mà thôi.
Xung quanh ngập tràn một thứ áp lực cực kỳ kinh khủng khiến cho người ta rợn cả tóc gáy, bầu không khí cô đọng tựa như hàng ngàn mũi châm sắc nhọn chĩa thẳng vào người, làm người ta không nhịn được mà túa mồ hôi lạnh, con mèo yêu lúc trước bị Dư Côn đánh ngất cũng khiếp đảm đến mức bừng tỉnh dậy, dược tính của thuốc không cần giải cũng tự khỏi, nó lập tức run rẩy lật người lại bò xuống dưới quầy thu ngân.
Ngước mắt lên là một áng thanh sắc tỏa rực nơi nơi, chính là kiếm khí của Thập Phương Câu Diệt.
Hoàn toàn không có kiếm chiêu, cũng không phải là tàn sát bừa bãi, đó chỉ là bản tính… bản tính của kiếm.
Nếu như là những thanh kiếm khác của các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, tốt xấu gì cũng còn có chút khát khao muốn đánh một trận thỏa thuê thống khoái với những binh khí cùng cấp bậc khác. Còn Thập Phương Câu Diệt từ ngày được tạo thành, tâm ma của Đỗ Hành vẫn luôn là Thiên Đạo, ngay cả khi sau này đã được hóa giải, ảnh hưởng đối với Thập Phương Câu Diệt vẫn là không thể xóa nhòa, bởi vì đó đồng thời cũng là kiếm ý mà Đỗ Hành luôn nắm giữ —— sinh tử của ngươi, Thiên Đạo chả thể quyết định được gì cả, cho dù Thiên Đạo có để lại cho ngươi một con đường sống, trước kiếm của ngô, ngươi cũng chỉ có thể chết mà thôi!
Nếu như thật sự chọc giận Đỗ Hành, vậy thì hậu quả chắc chắn sẽ là, vừa gặp tất giết.
Thập Phương Câu Diệt mang theo kiếm ý như vậy, sát khí không nặng mới là lạ, bản tính này… quả thật chết người như chơi.
May thay, lúc bản tính của kiếm nổi lên, Đỗ Hành cũng sẽ không vì vậy mà phát điên theo, hai tay y cầm lấy kiếm, liều mạng căn ngản sát khí ngày càng túa ra dày đặc. Thạch Lưu đã sớm sợ tới mức lủi đi thật xa, ngồi xổm trước cửa lớn của siêu thị, do dự không biết nên chạy trốn ra ngoài hay là quay lại cứu người.
—— đúng vậy, trong mắt nó, Đỗ Hành chính là đang ức hiếp người hay cho nó ăn, tắm rửa cho nó, còn đối xử với nó rất tốt – Thẩm Đông.
“Liu liu!” Cục bông đen phẫn nộ kêu lên.
Giá hàng của siêu thị rất cao, đồng thời cũng luôn có một khuyết điểm, đó chính là nếu một cái ngã xuống, những cái xung quanh thường thường cũng sẽ đồng loạt ngã theo.
Thạch Lưu rảo quanh một vòng, ung dung nhảy qua mấy đống hàng hóa chồng chất dưới sàn, sau đó nó liền nhìn chằm chặp vào một góc nhỏ phía sau kệ trưng bày TV.
Là hai con rắn kia! Chính là hai kẻ xấu xa đã bắt nó đi!!
“Liu!” Cái bóng dữ tợn phía sau nó thoáng cái đã tách ra khỏi cơ thể, chộp lấy một cái tủ lạnh ba ngăn hung hãn ném qua.
Nhị Phụ và Nguy chật vật né tránh, để không khiến cho Đỗ Hành chú ý, không rước lấy sát ý của Thập Phương Câu Diệt, bọn họ căn bản không dám phản kích. Cho nên Nhị Phụ với thực lực tăng mạnh sau một lần đi lên Thiên giới, lúc này đây ngược lại bị một con tiểu Thiên Cẩu đuổi giết đến mức lộn nhào trên đống phế tích.
Đỗ Hành vô cùng chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay.
Mới đầu khi y rót pháp lực vào, ngược lại còn khiến cho Thập Phương Câu Diệt càng thêm hưng phấn, y lập tức nhận ra tình thế không ổn, nhanh chóng rút pháp lực về. Điều này khiến cho thanh kiếm cực kỳ thất vọng —— chẳng lẽ không định đánh, chẳng lẽ không thể chém? Dưới cơn cáu kỉnh, kiếm khí càng tàn phá bừa bãi kịch liệt hơn, toàn bộ đèn huỳnh quang đều nổ tung, các trận pháp trong siêu thị Sơn Hải cũng gần như bị phá hủy không còn chút gì, trong siêu thị chỉ còn lại một luồng sáng xanh sắc bén, có thể xuyên thấu hết tất cả chướng ngại vật, chiếu rực khắp chốn, khiến cho đám yêu quái chưa kịp chạy đi cũng kinh hồn táng đảm.
Lúc Đỗ Hành trông thấy Nhị Phụ, liền biết là tên này giở trò quỷ.
Cẩn thận nghĩ lại, càng thêm dở khóc dở cười.
Kể từ sau khi Thẩm Đông đốn gãy Kiến Mộc thì liền không có cách nào biến trở về dạng kiếm, Nhị Phụ lần này âm mưu gây phiền toái cho bọn họ, thế nhưng lại có thể khiến Thẩm Đông biến trở về, này thật đúng là ý xấu làm chuyện tốt.
Nghe được tiếng Dư Côn gào thét bên ngoài, Đỗ Hành thản nhiên đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Siêu thị Sơn Hải sẽ không sập, dù cho hung tính đại phát thì đó vẫn là kiếm của y, nếu ngay cả kiếm của mình cũng không trấn an được, không thạo ngự kiếm, vậy thì còn mặt mũi nào đi làm kiếm tu nữa.
Muốn khiến cho Thập Phương Câu Diệt yên tĩnh thì cũng chỉ là vấn đề thời gian…
Còn chưa kịp nghĩ ngợi xong, Đỗ Hành bỗng nhiên cảm thấy thanh kiếm trong tay lại xảy ra biến hóa, lần này y thật sự chấn động.
Tay phải nâng lên, ngăn lại kiếm phong, kiếm quang liền xuyên thấu qua ngón tay.
Đỗ Hành không e ngại kiếm khí, nhưng y phục trên người y lại không như vậy, đây chỉ là loại quần áo phổ thông do Thẩm Đông gọi điện đặt hàng từ siêu thị Sơn Hải mà thôi, rất nhanh sẽ bị xé nát bươm thành từng sợi từng sợi, ống tay áo từ khuỷu tay trở xuống lại càng là trực tiếp hóa thành tro bụi.
Thập Phương Câu Diệt, nặng bảy trăm bốn mươi chín cân.
Với thực lực của Đỗ Hành, dù có xách kiếm bằng một tay cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này đây thanh kiếm rõ ràng đang có dấu hiệu muốn thoát khỏi tay Đỗ Hành.
“Thẩm Đông?”
Đỗ Hành nhắm mắt lại, dứt khoát dùng thần thức kêu gọi.
Tiếc rằng dược của Nhị Phụ lại có hiệu quả rất tốt, chỉ dưới tình huống bị ngoại lực kích thích nghiêm trọng thì mới có thể thay đổi được. Dùng thần thức kêu gọi chỉ như đá chìm dưới đáy biển, thật sự không có chút phản ứng nào.
Kiếm quang thanh sắc đột nhiên tắt ngúm, Đỗ Hành cảm thấy trên tay nhẹ hẫng, cảm giác lạnh như băng nơi cánh tay cũng chuyển thành ấm áp.
Đây là?
Đỗ Hành kinh ngạc không thể giải thích được, sao lại biến về rồi?
Thẩm Đông hai mắt đờ đẫn dựa vào người Đỗ Hành, tình hình lúc này thật sự là hỏng bét, trên mặt đất vương vãi đầy những kẹo cao su cùng cánh gà ướp, bên chân còn có bảy tám gói khoai tây chiên bung bét nát bấy, Thẩm Đông vươn tay, cố gắng mò mẫm gì đó trong cái mớ hỗn độn kia —— không có mặc quần áo!
Mỗi lần biến thành kiếm, quần áo đều sẽ bất hạnh hy sinh oanh liệt.
“…” Nhị Phụ đã thiếu điều trợn muốn lọt tròng mắt.
Nguy lại kéo Nhị Phụ tránh né một đòn công kích khác của Thạch Lưu, sau khi ngẩng đầu lên nhìn thì liền im lặng lấy tay che lại hai mắt Nhị Phụ.
“Ngươi làm gì đó?” Nhị Phụ giận dữ, cái dáng người xấu xí chẳng ra làm sao đó của Thẩm Đông, có gì đâu mà đẹp (thẩm mỹ của Cổ thiên thần…)
Thế nhưng ít nhiều gì cũng nhờ vào cái tiếng hét này, Đỗ Hành thoáng cái liền hoàn hồn, từ trên đất đứng dậy, đè lại Thẩm Đông, không để ý đến chuyện hắn đang ngọ ngoạy giãy dụa, chỉ thuận tay quơ lấy một tấm banner quảng cáo giăng trước quầy thu ngân rồi quấn lên trên người Thẩm Đông.
Quá trình này quả thật là vô cùng gian nan, bởi vì Thẩm Đông thần chí không rõ, chỉ chực lao ra ngoài siêu thị Sơn Hải.
Mà Dư Côn đang lo âu thấp thỏm đứng trước cửa siêu thị chờ nghe báo cáo tình huống, sau khi phát hiện trận pháp bên ngoài đã được bố trí ổn thỏa, đang chuẩn bị lên tiếng, bỗng nhiên trên bụng bất ngờ bị đá cho một cú, lão liền theo quán tính mà lăn ba vòng trên đất, còn chưa kịp bò lên, lại bị đè xuống tiếp.
Toàn bộ quần chúng Tu Chân giới đang đứng tị nạn ngoài cửa siêu thị Sơn Hải đều thiếu điều rớt luôn cả cằm, khiếp vía nhìn Thẩm Đông với hình tượng mới lạ, bọc nguyên cái banner quảng cáo “Hàng hóa giá rẻ đặc biệt trong lễ mua sắm tận thế” trên người, đang liều mạng dùng chân giẫm lên bụng Dư Côn, sát khí đầy mình mà cúi đầu xuống.
Vào lúc mọi người cảm thấy một giây tiếp theo lời thoại của Thẩm Đông chắc chắn sẽ là “Ngươi nhất định phải chết”, hơn nữa còn phải đi kèm với một nụ cười điên loạn kiệt ngạo, tức thì bọn họ liền trông thấy Đỗ Hành mang theo bộ dạng chật vật, người ngợm cứ như một thằng ăn mày từ trong siêu thị bước ra, thật là thê thảm biết bao, cứ như mới từ U Minh giới đi ra vậy.
Sau đó, bọn họ nghe thấy Thẩm Đông hai mắt đờ đẫn, chỉ còn sót lại bản tính bắt đầu túm chặt lấy cổ áo Dư Côn mà thì thào:
“Con cá béo chết tiệt, ông không tăng lương! Không tăng lương là tôi chém ông!”
“…”