Đọc truyện Câu lạc bộ Dumas – Chương 27- Phần 2
Đốm đỏ đầu điếu thuốc léo lên chiếu sáng những ngón tay gã trong bóng đêm. Gã giữ khói trong ngực cho đến khi buộc phải phun ra, rồi quan sát hình thù nó tạo ra giữa quầng sáng trên giường. Gã chợt để ý nhìn cô khi cảm thấy hơi thở của cô ngập ngừng một chút. Cô im lặng nhăn nhó rên rỉ như một đứa bé trong ác mộng. Rồi trong cơn mơ ngủ cô xoay mình về phía gã, cánh tay kê dưới bộ ngực trần, bàn tay đỡ dưới má. Cô là ma hay là quỷ, gã thầm hỏi cô một lần nữa, bực bội, mặc dù tiếp đó gã nghiêng mình hôn cô. Gã vuốt ve mái tóc ngắn, đường lượn của cái eo và hông cô lúc này hiện rõ dưới ánh sáng. Có nhiều vẻ đẹp hơn ở đường cong ấy hơn là trong một bản hòa tấu, một bức tượng, một bài thơ hay một bức tranh. Gã dúi đầu vào cái cổ cao hít mạnh, rồi ngay khi ấy nhịp tim gã đập nhanh hơn, thể xác gã thức dậy. Bình tĩnh nào, gã thầm nhắc nhở. Lần này đừng hốt hoảng. Ta tiếp tục. Gã không biết mình có thể kiên trì bao lâu, vì vậy gã vội vã dụi thuốc lá và ép mình vào cô. Rồi gã tách hai chân cô ra và cuối cùng vụng về tiến vào một thiên đường nóng ẩm đầy sữa và mật ong đang hân hoan chờ đón. Gã cảm thấy cô cựa mình ngái ngủ và vòng tay ôm chặt gã, mặc dù chưa hoàn toàn tỉnh táo. Gã hôn lên cổ, lên môi cô. Cô khẽ rên, và gã nhận ra cặp hông cô đang cử động cùng nhịp với gã. Và khi gã chìm xuống tới cội nguồn của xác thịt và bản ngã, dễ dàng tiến vào góc khuất trong ký ức của mình, cô mở mắt nhìn gã ngạc nhiên và vui sướng, ánh chiếu xanh lục sâu thẳm qua hàng mi dài ẩm ướt. Em yêu ông, Corso. Em yêu ông. Em yêu ông. Em yêu ông. Em yêu ông. Em yêu ông, Corso. Rồi sau đó gã phải cắn lưỡi mình để khỏi nói gì đó cũng ngu ngốc ngang như thế. Sửng sốt và nghi ngờ, gã quan sát từ xa và không nhận ra mình nữa. Gã chăm chút đến cô, theo dõi mạch đập, những cử động, đoán trước những ham muốn và phát hiện những cơn co giật bí ẩn ở cô, bí quyết riêng tư để cho tấm thân mềm mại song căng chắc quấn quanh người gã. Họ tiếp tục như vậy khoảng một giờ. Sau đó Corso hỏi cô về nguy cơ có em bé, cô bảo gã đừng lo, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Rồi gã nhét tất cả chuyện đó vào sâu tít bên trong mình, cạnh trái tim cô.
***
Gã tỉnh dậy lúc tảng sáng. Cô đang ngủ, nép mình bên gã. Một hồi lâu gã không dám cử động để khỏi đánh thức cô. Gã đã quyết thôi nghĩ về chuyện đã xảy ra và có thể xảy ra. Gã nhắm mắt buông xuôi hưởng thụ giây phút bình yên. Gã cảm thấy hơi thở cô trên da mình. Irene Adler, 223B phố Baker. Con quỷ đang yêu. Bóng người trong sương mù đương đầu với Rochefort. Chiếc áo khoác len thô mở tung chậm rãi bay xuống bờ kè. Và cái bóng Corso trong đáy mắt cô. Cô ngủ, thư thái và an lành, không biết gì hết. Gã không làm sao kết nối những hình ảnh trong tâm trí mình theo một trình tự lôgic. Thời điểm ấy, lôgic chẳng có gì hấp dẫn. Gã thấy hài lòng và lười biếng. Gã đặt tay mình lên vùng nóng ấm giữa hai đùi cô và giữ ở đó, không nhúc nhích. Thân thể trần truồng của cô, ít nhất nó cũng còn là thực.
Sau đó gã thận trọng ra khỏi giường đi vào nhà tắm. Trong gương gã thấy vẫn còn những vệt máu khô trên mặt, và còn nữa, kết quả của sự đụng chạm với Rochefort và những bậc đá, một vết bầm trên vai trái và một vết nữa chạy qua hai xương sườn khiến gã đau nhói khi ấn tay vào. Gã rửa ráy qua loa rồi tìm điếu thuốc. Khi thọc tay vào áo khoác, gã thấy tờ giấy ghi lời nhắn Gruber trao cho gã.
Gã rủa thầm vì quên mất chuyện ấy, nhưng giờ chẳng còn làm gì được nữa. Vì vậy gã mở cái bì thư rồi quay lại chỗ đèn nhà tắm đọc lời nhắn. Rất ngắn, nội dung của nó – hai cái tên, một con số và một địa chỉ – khiến gã mỉm cười độc ác. Gã nhìn lại mình trong gương. Tóc rối bù, râu cần cạo. Gã đeo kính lên như thể vũ trang cho mình, một con sói ác đi săn. Gã lặng lẽ nhặt cái túi vải và mớ quần áo, liếc nhìn cô gái đang ngủ lần sau cùng. Có lẽ rốt cuộc cũng có một ngày đẹp trời, Buckingham và Milady sắp sửa nghẹn họng trong bữa sáng đây.
***
Khách sạn Crillon quá đắt đối với Flavio La Ponte. Bà góa Enrique Taillefer hẳn sẽ là người trả tiền. Corso nghĩ tới chuyện đó khi trả tiền taxi trên quảng trường Concorde rồi đi ngang qua hành lang ốp đá cẩm thạch dẫn tới cầu thang và buồng 206. Một tấm biển ĐỪNG LÀM PHIỀN treo ở đó và không thấy tiếng ai khi gã gõ mạnh ba lần lên cánh cửa. Ba cú lao cắm vào da thịt hoang dã và thế là ngạnh của Cá Voi Trắng bị ghìm giữ lại… Hội ái hữu những Người phóng lao Nantucket sắp tan rã. Corso không biết mình có luyến tiếc hay không. Gã và La Ponte một lần đã hình dung phiên bản thay thế của Moby-Dick. Ishmael viết câu chuyện, để bản thảo trên còn tàu rách bươm và chết đuối cùng với những người khác trong thủy thủ đoàn tàu Pequod. Queequeg là người sống sót duy nhất, gã thợ săn cá voi thô lỗ vốn không có mong ước gì về đường hiểu biết. Cuối cùng gã đi học đọc. Một hôm gã đọc cuốn truyện của ông bạn và phát hiện rằng lời thuật của Ishmael và ký ức của gã về những gì đã xảy ra là hoàn toàn khác nhau. Vì vậy gã tự viết một phiên bản của mình. Câu chuyện có tựa đề Cá voi bắt đầu bằng dòng chữ Gọi tôi là Queequeg. Theo quan điểm của gã thợ phóng lao, Ishmael là một nhà thông thái rởm chuyên thổi phồng mọi chuyện. Moby-Dick không đáng trách, nó là một con cá voi như mọi con khác. Vấn đề chung quy chỉ là một thuyền trưởng kém cỏi muốn tự mình lập chiến công thay vì đổ dầu cá đầy thùng. “Ai cắn đứt chân hắn thì quan trọng gì?” Queequeg viết. Corso vẫn nhớ màn kịch quanh cái bàn ở quán bar ở Makarova. Bà chủ quán với bộ dáng đàn ông phương Bắc chăm chú nghe La Ponte giải thích cách thợ mộc trám lại con tàu trong khi Zizi từ bên kia quầy nhìn sang đầy ghen tuông. Những ngày ấy, nếu Corso quay số gọi nhà mình, Nikon sẽ trả lời – gã vẫn hình dung nàng hiện ra từ trong buồng tối, tay đẫm thuốc hãm. Đó là những gì xảy ra trong đêm họ viết lại Moby-Dick. Họ kết thúc mọi việc ở nhà Corso, cạn thêm nhiều chai và xem phim John Huston qua băng. Họ uống mừng ông già Melville khi Rachel, trong chuyến đi tìm những đứa con trai thất lạc, cuối cùng lại thấy một đứa trẻ mồ côi khác.
Đó là chuyện quá khứ. Nhưng lúc này, đứng ngoài cửa phòng 206, Corso không cảm thấy nỗi giận dữ của một người đối diện với kẻ bội bạc. Có lẽ vì gã tin rằng trong chính trị, buôn bán và tình dục, về cơ bản phản bội chỉ là vấn đề thời gian. Loại bỏ chính trị, gã không xác định được tên bạn tới Paris vì chuyện làm ăn hay tình dục. Có lẽ cả hai, vì ngay cả Corso với thói ghét đời cũng không thể tưởng tượng La Ponte dính dáng đến chuyện phiền phức chỉ vì tiền. Gã nhớ Liana Taillefer trong lần gặp gỡ ngắn ngủi mà sóng gió ở căn hộ của mình, đẹp và gợi cảm, hông rộng, làn da trắng xanh mượt mà, một Kim Novak đích thực trong vai người đàn bà quyến rũ chết người. Gã nhướng mày – tình bạn bao gồm cả chi tiết kiểu như thế – gã hiểu rõ động cơ của La Ponte. Có lẽ đó là lý do khiến La Ponte không trông thấy vẻ thù địch ở Corso khi mở cửa. Hắn mặc pyjama, chân trần. Hắn chỉ kịp há mồm khi Corso tung một quả đấm khiến hắn loạng choạng ngã lăn ra sàn.
Lúc khác có thể Corso sẽ thích thưởng thức quang cảnh này. Căn hộ hạng sang nhìn ra đài kỷ niệm trên quảng trương Concorde, một tấm thảm dày và một buồng tắm to tướng. La Ponte đứng giữa phòng, xoa cằm, cố định thần sau cú đấm. Một cái giường rất lớn trên có hai khay đồ ăn sáng. Và Liana Taillefer ngồi đó, tóc vàng, sững sờ, tay cầm miếng bánh mì nướng ăn dở, một phần ngực trắng phì nhiều nhễ nhại thấp thoáng dưới mép áo ngủ bằng lụa trễ trang. Núm vú đường kính năm phân, Corso bình thản nhận xét trước khi sập cánh cửa sau lưng gã. Muộn còn hơn không.
“Chào buổi sáng,” gã nói.
Gã bước tới cái giường, Liana Taillefer không động đậy, tay vẫn cầm mẩu bánh mì nướng, nhìn chằm chặp gã ngồi xuống bên cạnh mình. Đặt cái túi vải buồm xuống sàn và liếc nhìn khay điểm tâm, gã tự rót cho mình một ly cà phê. Không ai nói gì trong nửa phút. Cuối cùng Corso tợp một ngụm rồi cười với Liana Taillefer.
“Tôi nhớ hình như lần trước mình găp nhau tôi có hơi thô lỗ…” bộ râu cằm lởm chởm làm tăng thêm nét đặc thù trên khuôn mặt gã. Nụ cười gã sắc như dao cạo.
Ả không trả lời. Ả đặt miếng bánh vào khay rồi xốc cái áo ngủ che bớt thân hình hở hang. Trong ánh mắt sâu thẳm của ả không có nỗi sợ, sự kiêu căng hay thù oán. Hầu như dửng dưng. Sau màn kịch trong căn hộ của mình, Corso có thể lường trước vẻ căm thù trong mắt ả. “Họ sẽ giết ông vì cái đó,” v.v… Và họ suýt nữa đã giết gã thật rồi. Nhưng đôi mắt xanh màu thép của Liana Taillefer giống như một tảng băng lạnh lẽo, điều này khiến gã lo lắng hơn cả một cơn giận dữ điên cuồng. Gã hình dung ả thản nhiên nhìn xác chồng treo trên cái giá đèn trong phòng lão. Gã nhớ tới tấm ảnh lão già khốn khổ mang tạp dề da cầm cái đĩa chuẩn bị xả thịt con lợn sữa quay. Đó là bộ sách nhiều tập người ta viết riêng cho lão.
“Đồ khốn,” La Ponte từ trên sàn thì thầm, vẫn còn choáng váng, nhưng rốt cuộc cũng gắng gượng tập trung được vào Corso. Hắn cố bám vào đồ đạc để đứng lên. Corso hứng chí nhìn hắn.
“Hình như cậu có vẻ không vui khi gặp tôi, Flavio.”
“Vui ư?”
La Ponte sờ bộ ria rồi nhìn vào lòng bàn tay hết lần này đến lần khác, như sợ rằng có thể có một cái răng. “Anh điên rồi. Điên hoàn toàn.”
“Chưa đâu. Nhưng các người đã cố ép tôi. Các người và tay chân của các người.” Gã trỏ Liana Taillefer. “Bao gồm cả bà góa đau khổ.”
La Ponte tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách đề phòng. “Làm ơn giải thích anh đang nói cái quái gì đi.”
Corso giơ tay và bắt đầu đếm những ngón tay.
“Tôi nói về bản thảo Dumas và Chín cánh cửa. Về Victor Fargas chết chìm ở Sintra. Về Rochefort, cái bóng của tôi. Gã tấn công tôi một tuần trước ở Toledo và đêm qua ở chính Paris này.” Gã lại chỉ vào Liana Taillfer. “Về Milady. Và về cậu, bất kể cậu là thứ gì trong chuyện này.”
La Ponte chớp mắt năm lần khi nhìn Corso đếm, mỗi lần với một ngón tay. Hắn vuột bộ ria, lần này là vì bối rối. Hắn chực nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng khi quyết định nói, hắn hỏi Liana Taillefer.
“Chúng ta làm gì với toàn bộ chuyện này?”
Ả nhún vai khinh bỉ. Ả không định giải thích, cũng không định hợp tác. Vẫn tựa vào gối, khay bánh bên cạnh, ả bẻ miếng bánh thành mẩu nhỏ bằng những móng tay sơn đỏ. Chỉ có nhịp thở khiến bộ ngực to tướng nâng lên hạ xuống bên trong cái áo ngủ. Ả chăm chú nhìn Corso như một người chơi bài chờ đối thủ xòe tay, thờ ơ như một miếng bít tết bò.
La Ponte gãi vệt hói trên đầu. Hắn đứng giữa phòng với vẻ nghiêm trọng quá mức, bộ pyjama sọc nhàu nát, má sưng phồng vì cú đấm. Hắn nhìn Corso rồi nhìn Liana Taillfer, rồi lại nhìn Corso.
“Tôi muốn một lời giải thích,” hắn nói
“Thật là trùng hợp. Tôi đến đây cũng để nghe lời giải thích của cậu.”
Liếc nhìn Liana Taillefer lo lắng, La Ponte làm một cử động trỏ vào buồng tắm. “Vào đó.” Hắn cố lấy giọng trang nghiêm, nhưng cái má sưng phồng khiên lời hắn trở nên ngọng nghịu. “Anh và tôi.”
Ả vẫn yên lặng, bí hiểm, nhìn hai người với vẻ chán nản của người xem trò giải đố trên tivi. Corso thầm nghĩ mình phải làm gì đấy với ả, nhưng lúc này gã không nghĩ được cái gì. Gã nhặt cái túi rồi đi vào phòng tắm với La Ponte. La Ponte đóng cửa lại.
“Anh có thể cho biết tại sao lại đánh tôi không?”
Hắn nói nhanh, để bà góa không nghe được. Corso đặt cái túi lên trên giá đựng các đồ dùng buồng tắm, lưu ý độ sạch của những chiếc khăn, và lục lọi cái giá gỗ trên đó trước khi quay lại phía La Ponte.
“Vì cậu là một thằng dối trá và phản bội,” gã đáp. “Cậu không nói với tôi cậu cũng xen vào chuyện này. Cậu để bọn chúng chơi khăm tôi, bám theo tôi, tấn công tôi.”
“Tôi chẳng xem vào chuyện gì hết. Và tôi là người duy nhất bị tấn công ở chỗ này.” La Ponte kiểm tra mặt hắn trong gương. “Trời ạ! Xem anh làm gì tôi này! Tôi méo cả mặt rồi.”
“Tôi sẽ làm cho cậu méo hơn nếu cậu không nói tất cả chuyện này là cái gì.”
La Ponte chọc chọc vào cái má sưng phồng rồi liếc xéo nhìn Corso. “Chẳng có gì bí mật. Liana và tôi đã…” Hắn ngừng lại tìm từ thích hợp. “Hm. Chúng tôi đã… Anh tự thấy rồi còn gì.”
“Hai người trở nên thân thiết.”
“Đúng thế.”
“Từ khi nào?”
“Bữa anh đi Bồ Đào nha.”
“Ai chủ động?”
“Tôi. Thực thế.”
“Ý cậu là gì?”
“Gần như thế. Tôi tới thăm cô ấy.”
“Lý do?”
“Đưa ra một đề nghị về bộ sưu tập của cô ấy.”
“Ý tưởng ấy chợt hiện trong đầu cậu, đúng không?”
“Ồ không. Cô ấy gọi tôi trước. Lúc ấy tôi đã nói với anh.”
“Đúng thế.”
“Cô ấy muốn bản thảo mà ông chồng quá cố đã bán cho tôi.”
“Ả có lý do không?”
“Giá trị về mặt tình cảm.”
“Và cậu tin ả.”
“Phải.”
“Hay đúng hơn là cậu không quan tâm.”
“Quả thực…”
“Tôi biết. Thực ra cậu chỉ muốn xiên cô ta…”
“Cũng có phần thế.”
“Và ả gieo mình vào tay cậu.”
“Như một hòn đá.”
“Đương nhiên. Và hai người đi trăng mật Paris.”
“Không hoàn toàn thế. Cô ấy có chuyện phải làm ở đây.”
“Và ả kêu cậu tới cùng.”
“Đúng vậy.”
“Hoàn toàn ngẫu nhiên? Mọi phí tổn đã thanh toán, vì vậy hai người có thể tiếp tục du dương.”
“Đại loại như vậy.”
Corso nhăn mặt. “Ái tình là thứ đẹp, Flavio ạ. Khi cậu thức sự yêu.”
“Đừng cay nghiệt thế. Cô ấy rất tuyệt. Anh không tưởng tượng được…”
“Được chứ?”
“Không, anh không thể.”
“Tôi đã bảo anh có thể.”
“Tôi cá là anh sẽ thích được thế. Cô ấy hoàn toàn phụ nữ.”
“Ta lạc đề rồi, Flavio. Chúng ta ở đây, giữa Paris.”
“Phải”
“Hai người dự định làm gì với tôi?”
“Không gì cả. Chỉ định tìm anh hôm nay hay mai. Để lấy lại tập bản thảo.”
“Chỉ thế thôi?”
“Đương nhiên. Còn gì khác nữa?”
“Các người không nghĩ tôi có thể từ chối à?”
“Liana cũng nghi ngờ.”
“Còn cậu?”
“Tôi không nghĩ đó là vấn đề. Ta là bạn, dù sao đi nữa. Và Rượu vang Anjou là của tôi.”
“Tôi hiểu. Cậu là lựa chọn thứ hai của ả.”
“Tôi không hiểu anh định nói gì. Liana rất tuyệt. Và cô ấy ngưỡng mộ tôi.”
“Phải. Có vẻ ả quá đắm đuối vì tình.”
“Anh nghĩ thế ư?”
“Cậu là thằng ngốc, Flavio ạ. Chúng bịt mắt cả cậu lẫn tôi.”
Bất chợt Corso cảm thấy như có một tiếng còi cứu hỏa xuyên thấu trực giác. Gã đẩy La Ponte sang một bên rồi chạy vào phòng ngủ và thấy Liana Taillefer đã ra khỏi giường, áo quần mặc dở, đang sắp xếp hành lý. Gã thấy đôi mắt lạnh buốt của ả – đôi mắt của Milady de Winter – và nhận ra rằng trong khi gã đang nói luôn tuồn như một thằng ngốc thì ả chờ đợi một điều gì đấy, một lời nói hay một tín hiệu. Như con nhện rình bên lưới nhện.
“Tạm biệt, ông Corso.”
Gã nghe thấy câu nói, giọng khàn khàn, sâu lắng của ả. Nhưng gã không rõ ả định nói gì, ngoài chuyện ả sắp bỏ đi. Gã bước thêm một bước về phía ả mà chưa biết sẽ làm gì khi tới sát ả, trước khi gã nhận thấy còn có ai đó khác trong phòng. Một bóng người đằng sau, bên trái, cạnh cửa. Gã xoay mình để đối diện với nguy hiểm. Gã biết mình lại phạm một sai lầm nữa, nhưng đã quá muộn. Gã nghe tiếng Liana Taillefer cười, giống như một cô ả tóc vàng lẳng lơ xấu xa trong phim, và cảm thấy cú đòn – lần thứ hai trong vòng chưa tới mười hai tiếng đồng hồ – vào đúng chỗ lần trước, đằng sau tai. Gã chỉ kịp thấy Rochefort nhòa đi.
Gã ngất trước khi ngã xuống sàn.