Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 25


Đọc truyện Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ – Chương 25

Nói dứt câu, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm tôi, nhìn khuôn mặt quỷ dị của hắn khiến tôi không khỏi chột dạ, hết tổng biên lại đến Ngô Hiểu Mai, ai nấy đều không bình thường cả sao? Sao đang nói chuyện công việc tự dưng lại lôi Thư Triển Nhan vào?

Liên hệ sâu xa? Mùa hè năm 17 tuổi, tôi đã nói muốn rời xa chốn thị phi này, và quả thật chúng tôi đã đi rất xa. Mùa đông năm 20 tuổi, tôi đã hứa tôi sẽ bảo hộ nàng, cho đến khi nàng không cần nữa, và chúng tôi quả thật đã chăm sóc giúp đỡ nhau nhiều năm như vậy. Nhưng Thư Triển Nhan tựa hồ vẫn còn có rất nhiều chuyện của riêng nàng mà tôi không biết rõ. Hô, chuyện người khác tôi còn có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng Thư Triển Nhan là người có sự tồn tại rất đặc biệt trong lòng tôi a.

“Tổng biên, tôi chưa từng nghe Thư Triển Nhan nói qua a, liên hệ gì sâu xa?” Tôi cố gắng giữ vẻ lịch sự của mình mà hỏi. Chủ biên thừa nước đục thả câu thành công, hai mắt tỏa sáng, lập tức đứng lên, kéo ghế dựa cho tôi, nói, “Ngồi đi rồi tôi kể cho cô nghe”.

Chủ biên kể suốt cả buổi sáng, từ khi vị giáo sư kia vào trường, bắt đầu có chút thành tựu, đủ thứ địa vị ba hoa chích chòe. Khi vị giáo sư đó liên hệ nhà xuất bản để xuất bản cuốn sách này thì đã nhận được rất nhiều lời khen, khen hắn là tàng long ngọa hổ trong trường, hơn nữa cũng đã dạy dỗ thành công tiểu sinh viên Thư Triển Nhan xử lý thành công bản án rất khó khi nàng mới chỉ là sinh viên.

Nhờ thế mà vị giáo sư đó nhớ rất rõ Thư Triển Nhan, nhưng tiếc là tuy Thư Triển Nhan là sinh viên của hắn, cũng là sinh viên mà hắn tâm đắc nhất, luận văn tốt nghiệp của nàng cho đến bây giờ vẫn còn là luận văn tốt nhất. Vốn nàng có thể vào thẳng sở luật sư, hắn luôn hy vọng sau này nàng có thể vượt qua thành tựu của hắn, nhưng lại ngoài sở liệu của mọi người, khi Thư Triển Nhan tốt nghiệp, nàng mặc kệ công danh sự nghiệp, không hề nói câu nào, bỏ chạy đến một nơi nào đó rất xa, ngay cả cách liên lạc cũng không để lại.

Đúng là phong cách của Thư Triển Nhan, không nói một lời, nhận định vấn đề không giống bất cứ ai, thậm chí không cần nghe ý kiến của người khác. Nhìn có vẻ như là một cô mèo ôn hòa, nhưng lại có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, Thư đại tiểu luôn có quan niệm “địa bàn của tôi tôi làm chủ “, vị giáo sư kia nhất định sẽ rất buồn bực, một lòng muốn hảo hảo bồi dưỡng sinh viên cưng của mình, lại bị nàng lạnh lùng từ chối.


Nhưng tôi lại chưa từng nghe Thư Triển Nhan đề cập đến vấn đề này, người vung tiền như nước đó vậy mà thiếu chút nữa đã là chủ tòa hình pháp quyền uy, ách, không thể tưởng tượng nổi. Thư Triển Nhan, vì sao cậu lại từ bỏ tiền đồ tốt như thế chứ?

Ôm tập bản thảo về nhà, trời đã tối đen, Thư Triển Nhan vẫn chưa về, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, hoàn toàn không có lý do gì để từ bỏ sự nghiệp lớn như thế cả. Tôi thở dài, cảnh giới của Thư Triển Nhan tôi mãi không thể đạt tới được.

Uể oải, tôi ném mình vào chiếc ghế sô pha mềm mại, tùy ý để những câu hỏi bay tới bay lui trong đầu.

Cửa sổ phòng khách đang mở, luồng gió mát cuối thu lùa vào, hơi lạnh một chút. Tôi ôm lấy một cái gối ôm hình xương chó, cả người cuộn mình trên sô pha, không muốn nghĩ, không muốn thấy nữa.

Tôi muốn thế giới vẫn như khi xưa, Thư Triển Nhan vẫn là một Thư Triển Nhan hung dữ, cố gắng kiếm tiền, lâu lâu đi uống rượu, lâu lâu lại say rượu. Hô, thực ra chẳng cần muốn, vì thế giới vẫn như xưa mà, Thư Triển Nhan vẫn là Thư Triển Nhan, mà tôi, Thường Hoan Hỉ, cư nhiên lại yêu Thư Triển Nhan, và vì thế cũng cư nhiên, không còn nhận ra Thư Triển Nhan ngày xưa nữa.


Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, tôi cả kinh giật mình, bản thảo rơi đầy xuống sàn. Tôi phải đối mặt với Thư Triển Nhan ra sao đây? Rất muốn chạy trốn, tôi chính hiệu là con đà điểu, tôi chỉ muốn trốn, lừa mình dối người, tôi không biết phải làm sao để có thể đối mặt với nàng cả. Nhưng bản thảo còn đầy trên sàn phòng khách, làm sao bây giờ?

Cửa mở ra, tôi liền ngơ ngác nhìn Thư Triển Nhan vào nhà, khuôn mặt nàng mỏi mệt, hiển nhiên không ngờ tôi ở đó, ánh mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, lại nhìn thấy bản thảo rơi đầy nhà. Nàng nhíu mày, thật cẩn thận vòng qua chúng nó, buông túi văn kiện ra, ngồi xuống, nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh lại tràn ngập ý muốn hỏi.

Tôi cảm thấy càng ngày càng bối rối, trốn tránh ánh mắt của nàng.

Ai, rõ ràng người không chịu nói gì cả là nàng, vì sao khi đối mặt với nàng tôi lại lo lắng như thế chứ?

“Cậu thật không có gì muốn hỏi tôi sao?” Giọng Thư Triển Nhan rất nhẹ, nhưng không kém phần do dự.


“Ách…, tôi… Tôi…” Thư Triển Nhan dường như đang chờ tôi hỏi, hỏi nàng cái gì? Tôi dường như không thật sự muốn biết vì sao năm đó nàng vì sao lại đột nhiên bỏ đi, chuyện đó kỳ thật không trọng yếu. Nàng không rời khỏi thế giới của tôi, cái đó mới là tối trọng yếu. Tôi chỉ muốn hỏi Thư Triển Nhan xem chúng tôi có thể ở cạnh nhau mãi không, nhưng vẫn không mở miệng hỏi được.

Tôi cúi đầu, thì thào tự hỏi, “Chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời nhau phải không?”

“Ân? Cậu đang nói cái gì? Ha ha” Thư Triển Nhan mỉm cười, “Ai, tôi sao lại luôn cảm thấy cậu sợ tôi thế nhỉ? Hỏi tôi thôi cũng khó khăn vậy sao?”

Nói cái gì a, nàng sao không tự ngẫm lại tôi thành như vậy đại tiểu thư nàng chiếm nguyên nhân lớn nhất đấy. Trước đây mới mở miệng hỏi một chút đã nói: chuyện người lớn tiểu hài tử đừng nhiều chuyện, bây giờ lại nói như vậy, đúng là đại luật sư, luôn luôn chuyên chế với tôi.

Tôi ngẩng đầu, có chút ít oán hận mà nhìn nàng, nhớ lại ánh mắt lãnh khốc hay thấy trong phim. Ân, tôi đang dùng ánh mắt “có thể giết người” đó mà nhìn nàng, khí thế, phải có khí thế.

Ý cười trong mắt Thư Triển Nhan càng ngày càng đậm, nàng đứng lên, đi đến trước mặt tôi, vuốt tóc mái tôi qua một bên, lấy tập bản thảo trong tay tôi, nhìn nhìn, đặt nó lên bàn trà, nói, “Hôm nay tôi có nhận được điện thoại của thầy giáo hồi đại học của tôi, nói có một quyển sách gửi ở nhà xuất bản của cậu, hắn hỏi tôi vì sao lúc ấy lại bỏ đi? Tôi không biết cậu có biết nguyên nhân không? Nếu không biết thì lại không rõ cậu có dám hỏi không? Bây giờ cậu muốn nghe không?”

Nét mặt Thư Triển Nhan tựa như ảo mộng, mang theo nét ôn nhu hiếm thấy, ngữ điệu mê hoặc lòng người, khiến tôi trầm luân trong đó, cho dù phải xuống địa ngục tầng thứ mười tám, tôi cũng nguyện ý mãi trầm luân như thế.


Tôi gật gật đầu, ha ha, có vẻ như nàng rất muốn nói ra a.

Thư Triển Nhan nhìn tập bản thảo trên bàn, nói, “Khi học đại học, vị giáo sư ấy rất tốt với tôi, tôi cũng thực thích hình pháp học, rất muốn cứ tiếp tục nghiên cứu về nó, giải quyết vụ án, làm giảng viên, sau đó làm quan tòa. Dựa vào quan hệ của lão sư, tôi hoàn toàn có thể thuận buồm xuôi gió, thành công là việc một sớm một chiều thôi. Khi sắp tốt nghiệp, lão sư đề cử tôi tới trung viện hình thực tập, một tháng đầu chỉ phải nhị thẩm, thỉnh thoảng sẽ được cất nhắc lên nguyên phán.”

“Công việc khá giống khi còn trên giảng đường đại học, nhưng sẽ được thường xuyên tiếp xúc với một ít văn bản, sửa sang lại hồ sơ. Tôi thậm chí nghĩ nếu thực tập tốt mình sẽ được thuận lợi tốt nghiệp, thuận lợi tiếp tục nghiên cứu, sau đó bước một bước nữa trên con đường thành công của mình. Nhưng khi đó trung viện có thẩm tra xử lí một vụ án, người tình nghi phạm tội kia là một nhân tài mới 25 tuổi, bị nghi ngờ đục khoét ngân quỹ cơ quan, số tiền nghe đồn rất lớn, hơn 70 vạn. Nhưng kỳ thật cái hắn cướp chỉ là mật mã tài khoản chứng khoán của công ty, sau đó chuyển tiền vào tài khoản của mình, tiền chưa kịp chuyển qua sự việc đã bại lộ.”

“Vì trước đây chưa từng xảy ra vụ án cướp mật mã liên quan đến cơ quan tài chính lớn như thế, nên khi đưa ra tòa, tòa đã phán quyết áp dụng bản án nặng nhất là tử hình, nhưng cuối cùng bản án được hoãn lại. Hắn là con trai độc nhất, mẹ hắn đã hơn 60 tuổi, tóc trắng xoá, mỗi một lần mở phiên toà đều đến xem toà án thẩm vấn. Người mẹ đó gây ấn tượng rất sâu với tôi, khi nghe được phán quyết, mặt mẹ hắn chỉ tuyệt vọng mà không hề tức giận, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được. Nhưng khi xe chở tù chạy tới trại giam, tôi đứng ở cửa toà án nhìn bà, bà vừa khóc vừa đuổi theo xe, khi đó trời rất ấm, nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh.”

Thư Triển Nhan dừng một chút, vẻ mặt hoảng hốt, giống như đang rơi vào dòng ký ức khi đó, nàng như thế lại có vẻ yếu đuối mà tôi chưa từng thấy, tôi dường như nhìn thấy được hình ảnh Thư Triển Nhan đứng ngay cửa tòa án khi đó.

Tôi rất muốn ôm nàng vào lòng, và tôi làm thật, chiều cao Thư Triển Nhan xấp xỉ tôi, khi ôm nàng vào lòng tôi mới cảm thấy nàng rất gầy, người toàn xương, ai, người này, sao lại khiến mình gầy yếu thế chứ? Trong lòng tôi nhói lên, đây gọi là đau lòng vì một người sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.