Đọc truyện Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ – Chương 22
Có lẽ vì uống thuốc cảm nên cả đêm tôi chìm vào đủ giấc mộng mị, nhưng chỉ nhớ giấc mơ cuối, tôi bị lạc trong một đám người, mỗi gương mặt đều quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng lại rất xa lạ, nhưng điều khiến tôi sợ hãi đó chính là những ánh mắt vô cảm, xem tôi như không khí.
Tôi chạy trốn, nghiêng ngả lảo đảo, cố gắng phân biệt gương mặt những người bên cạnh, tôi đang tìm một người, người mà có thể làm cho tôi an tâm. Nhưng chạy lâu đến mấy vẫn tìm không thấy, tôi hoảng loạn, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện bóng dáng Thư Triển Nhan đang đi xa xa phía trước. Tôi liều mạng đuổi theo, nhưng đuổi không kịp, tôi muốn gọi nàng nhưng không thốt lên được câu nào.
Chạy mãi khiến tôi thở không nổi, tôi định thở bằng miệng nhưng không tài nào mở miệng ra được, tôi giãy dụa, cố gắng giãy dụa, tiếp tục giãy dụa, bất hạnh giãy dụa mà tỉnh lại, đầu vùi vào chăn làm nó rối nùi, vì trời lạnh nên tôi mới đổi chăn lớn, tôi kéo chăn đắp nửa người, khiến đôi chân phơi trần ra không khí lạnh lẽo bên ngoài, may có mặc áo ngủ, không biết có phải vừa rồi lo “chạy trốn” trong mộng nên biến thành bộ dạng này không.
Tôi có chút buồn cười mà đứng lên, lại hắt hơi một cái, không tốt, xem ra bị cảm thật rồi. Ngủ dậy sự buồn bực cũng tan biến đi, tôi cảm thấy mình giống như tiểu cường, tiểu mà cường đại. Trong cuộc sống còn có rất nhiều việc khác để làm, không chỉ có một mình tình yêu, ví như hôm nay tôi phải nộp bản thảo, Ngô Hiểu Mai nói lần này tòa soạn gần đây đổi loại trà mới, hương vị rất thơm! Ân, còn phải mua điện thoại mới nữa. Điểm chết người chính là giấy tờ tùy thân, có nên nhờ Cận đồng chí giúp không, sẽ nhanh hơn?
Lảo đảo ra khỏi phòng, tôi định chuẩn bị bữa sáng, lại kinh ngạc phát hiện Thư Triển Nhan đang ở trong phòng bếp! Hơn nữa hình như nàng đang nấu ăn? Tôi không thể tin mà lại gần, nàng quả nhiên đang chiên trứng và xúc xích, thấy tôi còn rất vui vẻ, “Đã dậy rồi à, nhanh đi tắm rửa rồi ra ăn điểm tâm!”
Tôi tiếp tục tỉnh tỉnh mê mê, cứ như mộng du mà vào toilet, khi đánh răng gần xong một nửa mới hoàn toàn tỉnh táo lại, xoay người nhìn ánh mặt trời nơi cửa sổ, tuy rằng tôi không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mặt trời mọc hướng nào tôi vẫn biết, đúng là vẫn ở hướng tôi thường thấy, làm hại tôi không cẩn thận mà nuốt bọt kem đánh răng vào miệng, khiến tôi ghê tởm nửa ngày.
Rửa mặt xong, tôi thật cẩn thận đến phòng ăn, cảnh tôi mới vừa thấy không phải ảo giác, trên bàn có 2 đĩa trứng chiên, tuy không đẹp lắm nhưng mùi hương cũng khá ổn. Tôi đang do dự có nên ăn không thì dạ dày đã réo inh ỏi, Thư Triển Nhan thực vui vẻ, rất nhanh bưng hai ly sữa ra, tôi cam chịu số phận mà ngồi xuống, kỹ thuật nấu ăn của Thư Triển Nhan thành thật mà nói là tôi không tin tưởng lắm.
Vì công việc bận rộn nên Thư Triển Nhan rất ít xuống bếp, nấu ăn đôi khi cũng cần phải có năng khiếu, nhưng đối với đại đa số người thì chỉ cần làm nhiều sẽ quen thôi, ách, đương nhiên cũng cần chút khéo tay mới làm ra được những món ăn ngon. Nhưng giờ phút này đây tôi khó khăn lắm mới nuốt miếng trứng chiên hơi khét xuống bụng, Thư Triển Nhan hiển nhiên không có tay nghề làm bếp tốt rồi, khi nào vui nàng mới xuống bếp, tuy số lần không nhiều lắm, ví như khi thắng một vụ kiện khó, hoặc bức được một công ty nào đó ký hiệp ước, nàng sẽ rất có hưng trí vào bếp “trổ tay nghề”, điều đáng nói là người làm ra món ăn khi ăn nó sẽ ít khi thấy nó dở, hơn nữa sẽ cự tuyệt ý kiến của người khác. Nhưng mới sáng sớm có thấy ai cho nàng tiền đâu mà lại vui như thế? Huống chi, nếu tôi nhớ không lầm thì tối qua nàng còn giận mà.
Tôi nghi hoặc mà nhìn Thư Triển Nhan cười tủm tỉm ăn cơm, không hiểu được vì sao tâm trạng nàng chuyển biến ghê thế.
Chắc vì nhận thấy ánh mắt chăm chú của tôi, Thư Triển Nhan ngẩng lên, khó hiểu mà nhìn tôi, “Cậu sao vậy? Sáng dậy cứ như mất hồn, ngủ được không ngon?”
Tôi gật gật đầu, nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, “Gặp ác mộng!”
Thư Triển Nhan quan tâm, “Ác mộng gì a?”
Tôi nói dối: “Tôi bị ông chủ mắng, hắn muốn tôi một tuần phải chỉnh sửa 3 xấp bản thảo.”
Thư Triển Nhan cười cười lắc đầu, “Cậu rốt cuộc là ghét hay thích công việc của mình vậy? Nằm mơ cũng mơ thấy bản thảo!”
Tôi cũng cười, không giải thích, thích hay không thích thì nó cũng là một phần của công việc, “Hôm nay tâm trạng cậu tốt vậy! Có chuyện gì vui à?”
Thư Triển Nhan nhún vai, “Khác hẳn cậu, tôi có giấc mộng rất đẹp! Lại rất thật nữa.”
Yết hầu tôi rung lên, miếng xúc xích kẹt ngay cổ họng, tôi cầm ly sữa uống một hơi, “Mộng ra sao a?” Tôi ho khan che giấu sự bối rối trong lòng, bàn tay cầm ly sữa run run, khống chế, cố gắng khống chế, không được mắc cỡ! Tôi dặn lòng.
“Tôi mơ thấy mình trúng 500 vạn.” Thư Triển Nhan cười tủm tỉm nói.
Tôi bình tĩnh trở lại, chẳng biết tại sao lại thất vọng, quả nhiên là tự mình đa tình. Tôi nuốt miếng trứng cuối cùng xuống bụng, uống hết sữa, “Hôm nay tôi phải đi giao bản thảo, xong rồi phải qua cảnh cục lo liệu tìm giấy tờ và điện thoại về.”
Mặc kệ ra sao tôi vẫn phải làm việc, vì cuộc sống vẫn luôn tiếp tục.
Đang muốn xuất môn điện thoại lại reng, một giọng vui vẻ, vừa quen mà vừa lạ vang lên, “Xin hỏi là nhà của Thường Hoan Hỉ sao?”
Tôi xác nhận, trong đầu còn đang suy nghĩ xem thần thánh phương nào, đối phương đã mau chóng tự giới thiệu, “Tôi là Âu Dương Cận, chiếc ba lô hôm vừa rồi cô bị mất chúng tôi đã tìm được rồi!”
A, tôi sửng sốt một chút, hiệu suất làm việc cao quá! Ngoài giấy tờ tùy thân ra thì trong đó còn có một xấp bản thảo tôi đang sửa, không có giá trị.
Đang thầm cảm kích khả năng làm việc của cảnh sát thì Âu Dương cảnh quan đã dội cho tôi một gáo nước lạnh, “Ân, ba lô của cô được một ông cụ đi tập thể dục buổi sáng nhặt được.”
Tôi gật gật đầu, cái này dù sao cũng có lý hơn. “Nhưng mà cũng may giấy tờ vẫn còn nguyên! Ân, còn SIM nữa, bọn chúng chỉ lấy tiền và di động thôi.”
Tôi muốn bật cười thật lớn, “Ân, tìm được ba lô về đã may rồi! Cám ơn rất nhiều a.”
Tuy đau lòng nhưng tôi biết không thể oán vị tiểu cảnh sát này, mặc dù tôi bị cướp ngay trước mắt nàng, chiếc ba lô đáng thương tôi mới mua không đầy hai tháng a, đã bị người ta cắt đứt quai, nhưng cũng may giấy tờ còn đủ, trong ví chỉ có chứng minh thư, thẻ thư viện và thẻ siêu thị thôi.
Tôi nhịn không được khẽ cắn môi một chút, vì muốn mời Thư Triển Nhan dùng cơm nên tôi cũng bỏ tiền thưởng tháng này vào đó, bây giờ thì không biết nó đã chạy vào túi người nào rồi, một cuốn sổ tay, một cây bút lông, một cuốn tiểu thuyết, một bịch khăn giấy. Ngoại trừ tiền và di động đều bị lấy thì trong đó không có món nào đáng giá cả.
Tôi lắc cái ví trống trơn “Không cần lấy vân tay sao?”
Âu Dương Cận cười rộ lên, tôi hiểu mình đã hỏi một câu rất ngốc, không phải vụ án giết người thì làm sao người ta có thể quan tâm nhiều đến như thế?
Có lẽ vì thấy tôi không vui, Âu Dương Cận an ủi, “Cô đừng buồn, chúng tôi đang truy đuổi, đám vô lại kia nhất định sống không yên đâu.”
Tôi rầu rĩ “Ân” một tiếng, dù sao tiền không tìm lại được, điện thoại cũng thế, giờ phút này đây chắc nó đã rơi vào cửa tiệm bán đồ second hand nào rồi.
“Còn cái kia…”
Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt Âu Dương Cận bát quái, vẻ mặt này quen quá, giống y như Ngô Hiểu Mai. Tôi có dự cảm bất hảo, sau lưng lạnh tê cả người, văn phòng không lớn, tuy rằng thỉnh thoảng có người đến người đi, nhưng cơ bản cũng chỉ có tôi và Âu Dương Cận ngồi đây tán gẫu bát quái với nhau. Đúng thế, chính là bát quái đó. “Đồ vật lấy về được, tôi đều kiểm tra hết rồi!”
Tôi ngây ngốc gật đầu, không hiểu biểu tình quỷ dị này biểu trưng cho cái gì.
“Ân, vị luật sư Thư Triển Nhan kia có thật là tiểu di của cô không?”
Tôi do dự không biết có nên gật đầu hay không, không hiểu sao từ khi hôn nàng xong, đột nhiên tôi lại không thích cách xưng hô đó.
Âu Dương Cận đưa tay chỉ quyển sổ tay trong ba lô, “Trong sổ tay của cô viết tên của nàng rất nhiều lần!”
A? Có sao? Tôi lấy sổ ra, đây là cuốn sổ tay tùy thân của tôi, vì trí nhớ không tốt nên khi muốn ghi nhớ việc gì đó tôi đều ghi vào, tôi đã dùng nó hơn một năm nay.
Tôi lật ra xem, địa chỉ nhà ai đó, nhà 51, điện thoại 3344XXX, còn đính kèm một bản đồ nhỏ trong đó; lật thêm nữa, có bức vẽ châm biếm của tên nhóc nào đó, vì hắn vẽ khuôn mặt nhỏ nhắn béo tút tút rất dễ thương nên tôi lấy về lấy nguyên hình về làm flash; tiếp tục giở nữa, là công thức làm món bánh ngọt tôi thích nhất, cái này là do tôi học trộm được ở cửa tiệm bánh ngọt; lại giở thêm vài trang, có một bức tranh mà tôi nghĩ đó là một con miêu; lại giở, mắt tôi chạm vào một bức tranh không nhìn rõ đó là gì, nhưng ở góc giấy quả nhiên viết vài dòng tên của Thư Triển Nhan, đúng, là bút tích của tôi. Tôi có cái tật xấu là khi ngẩn người lại thích lấy bút vẽ tranh, đó cũng là lý do tôi không muốn ai xem quyển sổ tay này cả, rất dễ làm bại lộ bí mật riêng tư của mình.
Tôi liếc mắt nhìn vị tiểu cảnh quan vẫn còn tò mò nhìn mình, giống như bị nàng phát hiện cái gì. Tôi đóng sổ lại, nhìn cảnh quan, “Có vấn đề gì sao?”
Vị tiểu cảnh quan cười cười, “Không có, chỉ hỏi một chút thôi!”
Lông trên lưng tôi dựng đứng lên, có thể cảm nhận được cảm giác xấu hổ mà Tiểu Chiêu và Khương Hạo Vũ có khi nhìn thấy Ngô Hiểu Mai, cảm giác giống như người khác đã nhìn thấy được chuyện tình cảm bí mật của mình.
Tôi tiếp tục không lên tiếng, nghe Cận tiểu thư giải thích, “Tôi có đếm qua, tổng cộng cô viết 151 lần tên Thư Triển Nhan, ân, dựa theo số lượng thì số lần đó là rất nhiều. Lần đầu tiên viết là ở trang 6, cô vẽ một con chim.”
Nàng còn đếm rất cẩn thận a, tôi cảm thấy mồ hôi đang túa ra, vị tiểu cảnh sát này không lo phá án, lo nghiên cứu mấy thứ vô dụng này làm chi vậy?
Liếc mắt một cái, ân, nhưng rốt cuộc là khi nào mà mình lại viết nhiều thế a? Tôi không biết mình ngẩn người bao nhiêu lần, cũng không chú ý đến nó.
“151 lần, từng cái tên đều nắn nót mà viết!” Nàng còn ở đằng kia cảm thán nêu ý kiến.
Tôi vẫy vẫy tay, “Chuyện đó có quan hệ gì với vụ án không?”
Cận tiểu thư chắc thấy tôi không vui, biểu tình rốt cục trở nên bình thường một ít, “Ân, không có quan hệ gì, tôi chỉ hỏi cho có lệ một chút mà thôi.”
Tôi âm thầm nhìn nàng một cái xem thường, có lệ là đi hỏi mấy thứ này sao? Người này thực khả nghi, không chừng là cùng phái Bách Hợp với Ngô Hiểu Mai quá. Nhớ tới cái khóa xoá nạn mù chữ trên internet của Ngô Hiểu Mai mà tôi ngán ngược, gặp một mình Ngô Hiểu Mai là đủ rồi, bây giờ lại lòi ra thêm một người nữa.
Tôi quyết định tốc chiến tốc thắng, đi khỏi cảnh cục sớm một chút, tạm biệt đóa hoa dâm bụt, ách, hoặc cũng có thể gọi là hoa bách hợp kỳ quái này.
Đứng trên đường, tôi thầm than, lòng hiếu kỳ của Âu Dương Cận lớn quá, vì không có di động mà nàng cư nhiên lại bức tôi ghi số di động của nàng lại, nói là muốn kết giao bằng hữu. Được rồi, dù sao nàng cũng là một tiểu cảnh sát thực đáng yêu. Sau này có gặp người xấu thì móc điện thoại ra gọi một đám cảnh sát đến, cũng thực uy phong a. Ha ha, nhìn mấy vị trong cảnh cục nhìn hoa dâm bụt tiểu muội muội thì đã biết nàng chính là hoa trên sa mạc, chỉ cần gọi nàng tới thì chẳng khác nào gọi một đám cảnh sát theo!
Nửa ngày không thấy chiếc xe taxi nào trống cả, tôi đứng chéo chân, trong tay cầm chiếc ba lô đứt quai, cầm chiếc ba lô bẩn như thế đứng trên đường cũng thật thê lương.
Nắng tháng 10 không nóng lắm, còn có chút lạnh, gió thổi qua người khiến tôi run lên một chút. Có chút ít hối hận vừa rồi cự tuyệt Âu Dương Cận đề nghị đưa về nhà, nhưng cứ nhớ đến ánh mắt của nàng thì tôi lại nản, ân, thôi quên đi, ở trong cảnh cục nàng còn có thể rụt rè, trên đường trời biết nàng còn muốn hỏi cái gì nữa! Tôi thật không biết nên trả lời nàng thế nào a. Cầm quyển sổ tay lên, ân, về nhà sẽ đem nó đốt, quá nguy hiểm!
Tôi vẫn không hiểu khi nào thì mình viết nhiều như thế? Tôi không thể nhớ ra, 151 lần viết tên Thư Triển Nhan, 5587 bức vẽ, tôi viết tên nàng trong góc giấy, không để ý kỹ sẽ không thấy được, nhưng tôi biết cái tên ấy đã khắc sâu trong lòng. Nếu quyết định buông tay tôi biết mình sẽ tốn sức rất nhiều.