Đọc truyện Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ – Chương 17
Những ngày vui vẻ chỉ kéo dài mấy ngày, phiền não liền lũ lượt nối gót tới. Đầu tiên là việc dạy học của Khương Hạo Vũ, có người phản ánh tác phong của Khương lão sư có vấn đề. Khi Ngô Hiểu Mai gọi điện thoại tới, tôi đang nằm ngửa mặt trên sô pha đắp mặt nạ bùn. Nghe được tin này, hoàn toàn quên đi lớp mặt nạ trên mặt, đứng bật dậy, “Vì cái gì a? Hắn dụ dỗ sinh viên sao? Hắn làm ảnh hưởng đến việc dạy học sao? Thời đại gì rồi còn bảo tác phong vấn đề, đám lão già kia bị bệnh à?”
Khi bùn rơi xuống đất tôi mới kịp phản ứng, bây giờ mình không được cử động mặt quá mạnh. Tôi tức giận mà nghiêm mặt lại, cùng bàn với Ngô Hiểu Mai xem có nên an ủi tên kia một chút không.
Nàng có vẻ bình tĩnh hơn tôi, “Không cần an ủi, có gì mà an ủi, ôm được mỹ nhân về thì phải trả giá một chút. Hơn nữa loại chuyện này ở xã hội hiện đại có gì mà lạ, cậu chờ xem, không đầy hai ngày hắn sẽ có thể lên lớp lại thôi. Ân, còn nếu như có chút tin đồn mà hắn đã chịu không nổi, thì cứ mang theo Tiểu Chiêu về Mỹ lại đi.”
Sự thật lại chứng minh lời tiên đoán Ngô Hiểu không sai chút nào, chưa đầy hai ngày sau Khương Hạo Vũ đã lên lớp lại. Hắn liền gọi điện thoại đến, nhưng không phải tìm tôi, mà tìm Thư Triển Nhan, còn chết sống không chịu nói tôi nghe có chuyện gì.
Tôi ở một bên, lúc ẩn lúc hiện, căng lỗ tai lên, muốn nghe xem hai người xưa nay chẳng nói gì với nhau đang nói những thứ gì. Đáng tiếc Thư đại luật sư rất nhanh liền phát hiện ra tiểu xảo của tôi, nàng mang theo điện thoại vào thư phòng, không lưu tình chút nào mà đóng sầm cửa lại, đúng là chẳng nể mặt nhau chút nào.
Tôi dựa sát vào cửa, nhưng hoàn toàn không nghe thấy gì, đành phải lủi thủi vào bếp, tiếp tục làm bánh ngọt đậu đỏ của tôi. Tức chết, còn đang định làm cho hắn và Tiểu Chiêu ăn! Hừ, đã vậy tôi ăn một mình.
Thư Triển Nhan bề bộn rất nhiều việc, đã một tuần tôi không gặp nàng. Khi tôi ngủ nàng còn chưa về, khi tôi dậy nàng đã không thấy bóng dáng. Nếu dĩa lê chưng đường phèn tôi làm riêng cho nàng mỗi ngày trên bàn không bị nàng ăn hết sạch, bồn rửa bát sạch bóng, thì tôi cũng nghĩ nàng không về nhà.
Mùa đông năm ấy khi tỷ tỷ Thư Triển Nhan gặp chuyện không may, nàng lại phát sinh không ít tật xấu, khiến nàng ho khan mãi, đến tận mùa xuân sang năm. Nàng là luật sư, mỗi ngày phải bán mồm mép cho thiên hạ, nếu cứ ho mãi cũng rất phiền. Tôi dù sao cũng nhàn, nên học mấy bài thuốc dân gian hay, chưng lê với nước đường phèn mỗi ngày cho nàng uống, có vẻ rất hữu hiệu.
Nhưng nói thực ra, món đó rất ngọt, lâu lâu dùng không sao, nhưng phải dùng mỗi ngày thì nếu là tôi chắc tôi điên mất. Nhưng không ngờ người kén ăn như Thư đại tiểu thư lại mỗi ngày ăn sạch, còn không có nửa câu oán hận, đúng là một luật sư có chức nghiệp a. Nhưng dù có vậy nàng cũng không phải người sắt, việc gì cứ phải lao đầu làm việc thế chứ.
Tôi lười biếng dựa vào ban công ngắm phong cảnh, buổi tối đọc bản thảo, sáng dậy nghe nhạc, tâm tình của tôi đặc biệt thoải mái, Thường Hoan Hỉ, chưa bao giờ là thanh niên có khát vọng a.
Ánh nắng vào mùa thu rất ấm, trong tiểu khu không biết ai trồng hoa quế, thỉnh thoảng có loáng thoáng mùi hương ngọt ngào lướt qua chóp mũi, không khỏi làm tôi liên tưởng đến bánh hoa quế làm bụng tôi lại kêu ầm ỹ, nước bọt ứa ra. Sáng dậy mới ăn có một cái bánh ngọt, bây giờ lại thấy đói bụng.
Liếc đồng hồ treo tường một cái, hơn 11h rồi. Hôm nay đọc bản thảo tới trưa, bây giờ nên tự khao mình một chút.
Tôi ưỡn người, không làm cơm, ra ngoài ăn đi, ân, sẵn rủ Thư Triển Nhan đi luôn, làm việc nhiều thế hèn chi càng ngày càng gầy.
Tôi không biết nhiều lắm về công việc của Thư Triển Nhan, chỉ biết nàng làm trong một tòa building nào đó, cho tới bây giờ tôi còn chưa từng tới đó.
Thời tiết rất tốt, tôi lại đang rất cao hứng, bỗng dưng lại muốn làm những việc mình chưa từng làm, ví như chạy đến văn phòng của Thư Triển Nhan, làm nàng bất ngờ, ách, hoặc sợ hãi cũng được.
Khi nhảy xuống khỏi xe bus, tôi nhịn không được mà hít một hơi, Trung Quốc sao nhiều người như vậy? Vừa rồi tên hôi nách kia thiếu chút khiến tôi chết ngộp, tôi bỗng nhiên lại thương cảm cho Thư luật sư mỗi ngày đều phải xuất môn đi làm, tôi thề sẽ không bao giờ nói nàng ngồi taxi đi làm là hoang phí nữa.
Ngẩng đầu nhìn đại lâu, hai năm trước nơi này chói lọi trong suốt, nhưng bây giờ thì vách tường màu trắng bám bụi, ngay cả mặt kính thủy tinh sáng bóng cũng không còn sáng như xưa nữa. Dưới ánh nắng mặt trời, chữ Quý hiện ra thật rõ ràng!
Nhìn đoạn đường này, lại nhìn hàng xe cạnh bãi đỗ xe, tôi biết giá tiền thuê nơi đây không hề ít.
Chắc vì đã đến giờ cơm, tốp năm tốp ba thành phần tri thức bên trong đi ra ngoài, nhìn bọn hắn áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt hơi xanh xao, tôi cảm thấy hổ thẹn vì sự nhàn nhã của mình.
Trộm liếc vài lần, mỹ nữ dễ nhìn tỉ lệ không cao lắm. Tôi nhìn bảng hướng dẫn gần thang máy, tìm được tầng của sở luật sư, lại tìm văn phòng của Thư Triển Nhan, nàng cũng giỏi quá a, có cả văn phòng riêng. Nhưng thư ký tỷ tỷ nói Thư luật sư mới vừa ra ngoài, còn nhìn chằm chằm tôi, quả quyết cự tuyệt lời yêu cầu ngồi chờ nàng của tôi, nàng bảo tôi không có hẹn trước. Tôi nói là muốn nàng sợ, a không, muốn nàng bất ngờ, nên đương nhiên không có hẹn trước nhưng vẫn không được.
Tôi cảm giác phía sau lưng mình nàng vẫn đang dùng ánh mắt đề phòng cướp giống nhau mà nhìn tôi, cho đến khi cửa thang máy đóng lại nàng mới dời ánh mắt khinh thường đó qua nơi khác.
Nhìn bóng dáng mình trong cửa kính thang máy, tôi cười khổ một tiếng, trách không được người khác, mấy ngày nay đều ở lỳ trong nhà, xuất môn cũng không chịu soi gương, tóc rối bời, quần áo cũng tùy tiện mặc đại áo thun quần jean, đeo ba lô, giống y chang một học sinh nghèo, hoàn toàn không hợp với bầu không khí trí thức ở đại lâu này, khó trách người ta nhìn tôi không vừa mắt.
Ra cửa chính, tôi nhìn tòa nhà cao chót vót mà có chút mờ mịt, vùng này đều là những tòa cao tầng cao cấp, vì thế quán ăn cũng toàn quán cao cấp, đi vào ăn một bữa cũng đủ cháy túi, ăn cơm một mình sợ còn không đủ, nói chi mời Thư đại tiểu thư.
Vốn định gọi điện thoại hỏi Thư Triển Nhan đang ở đâu, nhưng lại nghĩ nàng rất bận, nên thôi bỏ đi. Thư ký tỷ tỷ cũng có nói nàng hôm nay rất bận mà.
Tôi lấy tay chống trán, cẩn thận nghiên cứu bản đồ xe bus, trong lòng thầm nghĩ quán thức ăn nhanh nào ngon? Hay ăn mì sợi thịt bò? Ngô Hiểu Mai lần trước có giới thiệu tôi một chỗ cơm sườn rất ngon. Đúng rồi, lần trước có cùng Thư Triển Nhan đi ăn cơm thịt già cũng không tệ lắm, hay đi ăn chỗ đó nữa?
Các loại đồ ăn cứ bay tới bay lui trong đầu khiến dạ dày đói meo của tôi kêu càng dữ dội hơn, mặc kệ cứ lên xe xem tới nơi nào trước thì ăn ở đó.
Khóe mắt đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, tôi quay đầu lại nhìn kỹ. Cách đó không xa, mặc dù qua vài ngày không gặp, không biết hôm nay nàng mặc quần áo nào, nhưng liếc mắt một cái tôi đã nhận ra con người ăn mặc sang trọng, đậm chất tri thức, hôm nay bề bộn nhiều việc: Thư Triển Nhan Thư đại luật sư, đang cùng một nam sĩ cao lớn mặc tây trang giày da nói chuyện cười đùa, đi tới một quán cơm gần đó.
Hôm nay tôi vốn muốn mời Thư Triển Nhan đi ăn, nhưng xem ra không cần. Tôi vuốt cằm, nhìn bọn họ thân thiết với nhau, trong lòng tôi có chút rầu rĩ, không biết xuất phát từ cái gì mà lại núp vào trong nhà chờ xe bus, để Thư Triển Nhan không thể phát hiện ra tôi.
Khi tới cửa tiệm cơm, nam sĩ kia rất ga lăng mà đẩy cửa thủy tinh ra, Thư Triển Nhan tựa hồ cười nói cám ơn. Chắc vì sàn nhà hàng rất trơn mà Thư Triển Nhan lại mang giày cao gót, nên chẳng mấy chốc nàng lảo đảo sắp té, nam sĩ hiển nhiên nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy eo Thư Triển Nhan, nàng nương cánh tay của hắn mà đứng vững vàng lại.
Tôi xuỵt một tiếng, tên ngốc này!
Tay nam sĩ vẫn không rời eo Thư Triển Nhan, Thư đại tiểu thư lại không có ý kháng cự, bọn họ cứ “Thân mật” như vậy mà biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi cắn cắn môi dưới, mùa thu khô ráo sao người tôi nóng thế này? Tôi nhìn bầu trời đã tắt nắng, cảm thấy hình như mình có dấu hiệu bị cảm nắng.
Một chiếc xe dừng lại, tôi không thèm nhìn, lập tức đi lên, không quan tâm nó sẽ đưa tôi đi đâu, miễn nơi đó là quán ăn là được rồi, không phải sao?