Đọc truyện Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ – Chương 14
A? Tôi nhìn thoáng qua Thư Triển Nhan, tôi còn tưởng rằng nàng không biết gì về ông chủ của Thất Sắc chứ, xem ra nàng còn biết nhiều chuyện hơn tôi, nhưng bây giờ không phải lúc nói về việc này.
Tôi nhìn Ngô Hiểu Mai, “Làm sao có thể! Khương Hạo Vũ sao có thể thích Tiểu Chiêu được? Không hợp lý a, hắn nói cho cậu biết?”
Ngô Hiểu Mai bị tôi và Thư Triển Nhan thay phiên hù dọa, nàng sửng sốt trong chốc lát, mới trả lời, “Đúng vậy, Khương Hạo Vũ chính mồm nói tôi nghe!”
Hắn thật đúng là hào phóng, loại chuyện này cũng có thể tuyên bố cho người người nghe.
Thấy tôi giật mình, Hiểu Mai hơi ngượng ngùng, “Cậu không phải nói không có gì với hắn sao? Tôi liền bố trí vài tỷ muội ăn cơm với hắn, ai, chỉ làm quen thôi, người giống hắn có điều kiện tốt như vậy mà lại còn độc thân, tôi thật sự không còn thấy người thứ hai. Hắn đại khái chịu không nổi, cho nên khai thật cho tôi nghe, còn hỏi tôi có thấy chuyện này phản cảm lắm không? Làm sao có thể chứ! Tôi cũng không phải người bảo thủ.”
Tôi ngắt lời nàng, “Đúng, cậu không bảo thủ, cậu là đam mỹ lang!” (fangirl, ý chỉ fan của Đam Mỹ, Shounen ai)
Thư Triển Nhan tò mò nhìn tôi một cái, nàng là người chưa bao giờ lên mạng để giải trí thì làm sao có thể hiểu từ ngữ kỳ quái đó được.
Ngô Hiểu Mai xiết chặt tay lại, “Đúng vậy, tôi là đam mỹ lang, vậy mà không nhìn ra hắn và Tiểu Chiêu, thật là thất trách! Nhớ lại mỗi lần Khương Hạo Vũ ở Thất Sắc bộ dáng liền lúng ta lúng túng, hay cười hì hì nói chuyện với Tiểu Chiêu, hoặc là ngây ngốc nhìn Tiểu Chiêu mà ngẩn người.”
Tôi nhịn không được lắc đầu, “Tiểu Chiêu thì sao? Hắn phản ứng ra sao?”
Tôi cũng không thường xuyên gặp Khương Hạo Vũ ở Thất Sắc, cho nên không nhìn ra chuyện của hắn với Tiểu Chiêu, nhưng nói đi nói lại, gần đây Tiểu Chiêu cũng có điểm gì là lạ, luôn thất thần.
“Khương Hạo Vũ vì chuyện này cũng thực phiền não, hắn nói Tiểu Chiêu trước đây luôn cười đùa với hắn, nhưng gần đây hình như đang muốn né hắn.”
Không phải “hình như”, mà là “chính là”! Dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Tiểu Chiêu mà nói, hắn là người thấy gì lạ sẽ tránh xa, hắn không muốn kéo Khương Hạo Vũ vào cuộc sống thị phi của mình.
“Cua được rồi, nấu lâu quá ăn không ngon!”
Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ vẫn không ra, tôi đành vứt chuyện này qua một bên, bản thân tôi rất ngại phiền phức, người ngoài cuộc cũng không giúp gì được cả, lại chuốc lấy phiền não, không bằng cứ lo sống cuộc sống của mình thôi.
Tôi đứng dậy, dọn bàn, lấy cua ra dĩa. Thư Triển Nhan cũng tích cực giúp tôi, dù sao cái này cũng do nàng mua về mà.
Con cua nóng hổi đỏ rực, tỏa ra hương thơm mê người. Ngô Hiểu Mai rất nhanh vứt phiền não vừa rồi sau ót, cao hứng cùng Thư đại tiểu thư tranh con cua béo ú kia, nhìn nàng thuần thục gỡ vỏ cua thì biết, nha đầu kia chắc cũng là cao thủ chuyên ăn cua.
Tôi lao lực ăn càng cua, nửa ngày không móc ra được một miếng thịt nào. Trong cơn tức giận tôi bỏ toàn bộ càng cua vào miệng, nhai nhai nhai, nhưng vẫn không ăn được thịt, bèn nhả nó ra.
“Thật là ngốc muốn chết!” Thư Triển Nhan liếc tôi một cái, “Có ai ngốc như cậu phí phạm thức ăn thế không?”
Nàng để chén của mình, trong đó có phân nửa con cua đã được lột vỏ sạch sẽ đến trước mặt tôi, lấy cái chén chứa nửa cái càng cua lại phía mình. Tôi vừa ăn thịt cua, vừa nhấp một ngụm rượu vang, ai, cuộc sống vẫn thực tốt đẹp a.
Trông thấy bộ dáng của tôi, Ngô Hiểu Mai ngắm tôi và Thư Triển Nhan, sau đó bật cười ha hả, “Ây da, hai cậu kỳ thật cũng xứng đôi ghê, sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tình nghĩa cỡ này tôi và Cẩu Cẩu còn so không được.”
Tay tôi run run, thiếu chút nữa làm rớt cái ly trên tay, trừng mắt nhìn nàng một cái, “Chạy tới ăn không phải trả tiền còn chưa tính, sao nói nhiều câu vô nghĩa vậy!”
Thư Triển Nhan không hề ngẩng đầu lên, chậm rãi lấy chén của Ngô Hiểu Mai lại phía mình, “Không được ăn! Con này là của tôi!”
Ngô Hiểu Mai nhất thời giống như bị điểm huyệt, bay nhanh đoạt lấy một con khác, tôi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Ăn xong tôi ngồi phịch trên ghế sa lon, vì có uống một chút rượu nên hơi lâng lâng. Tôi lắc lắc đầu, hỏi Thư Triển Nhan đang cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, “Khương Hạo Vũ và Tiểu Chiêu sau này sẽ như thế nào nhỉ?”
Tửu lượng của Thư Triển Nhan rất tốt, rượu lâu năm nhiều nhất chỉ đủ để nàng lên tinh thần. Nàng nhìn chằm chằm hình ảnh không ngừng biến hóa trong TV, nghiêm túc nói, “Tiểu Chiêu chỉ cần không đáp lại Khương Hạo Vũ thì sẽ không sao cả! Ân, nhưng mà nếu Khương Hạo Vũ lỳ quá, chỉ sợ sẽ có người muốn dạy bảo hắn một chút. Nếu cậu lo thì có thể nhắc nhở hắn tránh xa ra.”
Tôi ôm cái gối, tò mò hỏi, “Làm sao cậu biết bối cảnh của Tiểu Chiêu?”
Thư Triển Nhan không để ý, không thèm nhìn tôi một cái, “Tôi có tra một vụ án, tra tới tra lui, tra ra được hắn. Tuy án tử không tra ra được gì, nhưng tôi cũng không phải chịu thiệt, được hắn đãi một chai rượu ngon!”
Tinh thần tôi tỉnh táo hẳn lên, “Tiểu Chiêu là người quyền cao chức trọng à? Hay là xã hội đen? Hay có người khống chế hắn?”
Rốt cục Thư Triển Nhan cũng liếc tôi một cái, nhưng biểu tình có chút ít khinh miệt. Nàng vỗ đầu tôi, “Tiểu hài tử, đừng hỏi nhiều như vậy!”
Tôi bĩu môi, tưởng tôi hiếm lạ à? Bày đặt lấy danh trưởng bối và vỗ đầu tôi, thôi bỏ đi, chẳng thèm quan tâm nữa.