Đọc truyện Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ – Chương 11
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi dụi mắt, cầm di động nhìn thoáng qua, trời ạ, đã đến giữa trưa. Điện thoại là Ngô Hiểu Mai gọi đến, thanh âm thật chói tai, không hiểu nàng lại gặp chuyện gì vui thế, “Hoan Hỉ, Hoan Hỉ, cậu có biết tôi gặp ai không?”
Có thể là ai? Không tiểu minh tinh thì cũng là tiểu ngôi sao thôi!
Tôi bĩu môi, không phải tôi nói nàng giống fangirl, nhưng mỗi khi nàng gặp ngôi sao điện ảnh ca nhạc lớn nhỏ nào cũng kích động đến mức ngay cả mình họ gì cũng quên. Tôi thì không có hứng thú với những người làm tổn hại đến quốc cách, tổn hại đến chủ nghĩa xã hội khoa học hình tượng tân thanh niên kia. Nhưng nàng vẫn như cũ, dạy mãi không sửa, không có tiền đồ điên cuồng đuổi theo mấy ngôi sao gặp trên đường, khi thấy sao lớn sao nhỏ nào đều thần chí không rõ mà gọi điện thoại cho tôi, sợ người khác không biết “Diễm ngộ” của nàng.
Nhưng có vẻ lần này tôi nghĩ oan cho người ta, âm điệu Ngô Hiểu Mai trở nên có chút quỷ dị, “Tôi đã nói với cậu rồi a, cậu khẳng định không thể tưởng tượng hôm nay tôi gặp được ai đâu, cậu cũng quen đó!”
Nàng dừng một chút, nói ra một cái tên đúng là nghe khá quen, “Tôi đụng phải Khương Hạo Vũ!”
Khương Hạo Vũ? Khương Hạo Vũ là ai a? Nghe cứ như là ngôi sao Hàn Quốc nào đó vậy.
Tôi vuốt cằm, bắt đầu kiểm tra trí nhớ. Thấy tôi nửa ngày không phản ứng, Hiểu Mai cũng nóng nảy, “Trí nhớ gì vậy? Chính là bạn học sơ trung với chúng ta, cùng lớp với cậu Khương Hạo Vũ đó a, lên trung học thì hắn đi du học mất rồi!”
Ế! Trong đầu tôi chợt sáng lên, là cái tên côn đồ Khương Hạo Vũ đó à! Hắn cư nhiên về nước, còn chạy đến nơi đây.
“Hắn không phải ở nước ngoài làm xã hội đen à?” Tôi nghiêm trang hỏi, ở trong trí tưởng tượng của tôi, hắn hẳn đến phố người Hoa ở Mĩ làm bang chủ, một thân hắc tây trang, phía sau dẫn theo một đám tiểu đệ, uy phong lẫm liệt đi trên đường.
Tôi bị sự tưởng tượng của mình làm bật cười. Hiểu Mai cũng cười, “Nói hưu nói vượn cái gì thế! Người ta giờ đã tốt nghiệp tiến sĩ, tiến sĩ thiên văn vật lý, vừa mới nhận lời mời đến XX đại học làm giáo sư đó.”
Tôi sửng sốt, thiên văn vật lý? Tiến sĩ? Khương Hạo Vũ? Giáo sư? Là do tôi lạc hậu hay vì thế giới này phát triển quá nhanh thế!
Ngô Hiểu Mai thần bí nói, “Hoan Hỉ, cậu nhất định phải diện đồ xinh một chút lại đây, Khương Hạo Vũ bây giờ là thanh niên tài giỏi, gặp mặt đã hỏi thăm cậu! Thật hấp dẫn a!”
Vừa nghe Ngô tiểu thư nói xong, tôi đang định cự tuyệt thì bỗng có một giọng nam rất êm tai vang lên trong điện thoại Ngô Hiểu Mai, “Này, Hoan Hỉ đó à? Tôi là Khương Hạo Vũ a! Thật trùng hợp, khó được gặp lại cậu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, xem như nể mặt tôi, đi ăn một bữa cơm đi!”
Tôi ma ma chít chít muốn rớt điện thoại, Khương Hạo Vũ lại nói tiếp, “Hoan Hỉ a, tôi vẫn luôn tìm một cơ hội xin lỗi cậu đấy! Cậu chắc không còn nhớ mối thù hồi xưa chứ?”
Tôi phải bất đắc dĩ mà đáp ứng. Hoan Hỉ, Hoan Hỉ, tôi với cậu quen thân lắm à?
Điện thoại vang lên không ngừng, là Ngô Hiểu Mai liên hoàn call, quỷ đòi mạng chuyển thế sao? Tôi ngồi trong tắc xi, nhìn ngoài đường đông như nêm cối, cũng chỉ có thể xin lỗi, “Kẹt xe rồi, chút nữa mới tới được.” Trong lòng thầm mắng, mời ăn cơm sao lại mời chỗ nào xa nhà tôi vạn dặm thế chứ, lại là cơm Tây nữa, tôi đây ghét nhất cắt miếng bò bí-tết ngu ngốc đó!
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi gặp mặt vẫn hoảng sợ, trong trí nhớ của tôi hằn rõ vẻ mặt lệ khí của Khương Hạo Vũ. Hiện giờ hắn trở nên hào hoa phong nhã, kính mắt gọng vàng thanh nhã, quần áo thuần trắng không nhiễm một hạt bụi, thực có một chút khí chất học giả về nước, khó trách Ngô tiểu thư lại bị hoa mắt, Khương Hạo Vũ thật sự rất anh tuấn.
Chưa hết, hắn còn có phong độ thân sĩ, thấy tôi, liền bật người đứng lên, thực chu đáo kéo ghế ra, “Hiểu Mai nói cậu thích ăn cơm Tây, tôi cũng vừa về, không biết nhà hàng nào ngon, đây là do Hiểu Mai đề cử.”
Tôi ráng rặn ra nụ cười ngồi xuống, thuận thế đá tiểu nhân nào đó một cước, cư nhiên hãm hại tôi!
Thừa dịp Khương Hạo Vũ đứng dậy nghe điện thoại, tôi hung tợn mà ép hỏi, “Sao lại lừa tôi đến tiệm cơm Tây? Biết rõ tôi ghét ăn cơm Tây mà!”
Ngô Hiểu Mai nháy mắt, “Ngốc quá, đương nhiên là ăn cơm Tây không khí sẽ rất lãng mạn rồi, cậu cũng không thể ăn mặc lôi thôi được. Còn nữa, lát nữa Cẩu Cẩu sẽ gọi điện thoại lại đây, tôi sẽ lấy cớ để đi, cậu cùng Khương Hạo Vũ hảo hảo tâm sự đi!”
Tôi cắn răng, “Cậu lại lên cơn à?”
Ngô Hiểu Mai bày ra vẻ mặt tiếc nuối, “Đương nhiên là đồ nhà quyết không để rơi vào tay người ngoài rồi! Nếu không vì tôi đã có Cẩu Cẩu, thì nam nhân tốt như thế còn lâu mới để cho cậu. Nhìn xem, rất có giáo dưỡng, nghe điện thoại đều đi chỗ khác nghe.”
Tôi tức đến mức muốn bốc hỏa, vì sao tôi lại quen người bạn vừa nhiều chuyện vừa mê trai này chứ.
Tuy không tình nguyện, cộng bị Ngô tiểu thư hãm hại, nhưng bữa cơm này rất vui vẻ, dưới sự kiên trì của tôi thì Ngô Hiểu Mai cũng không chạy trốn thành công, còn hãm hại bạn Oẳng Minh Hàn Oẳng Cẩu Cẩu leo cây.
Chúng tôi ôn lại quá khứ, mặc sức tưởng tượng chuyện tương lai phía trước. Nhưng khi Khương Hạo Vũ thỉnh cầu đưa tôi về nhà tôi lại không đồng ý. Nhìn hắn lái xe đi, tôi và Cẩu Cẩu liền xoay người chạy vội tới tiệm mì Tân Cương. Ngô Hiểu Mai thở hổn hển, khập khiễng đi theo phía sau chúng tôi, nhìn chúng tôi vùi mặt vào cái tô bự khủng hoảng, không hình tượng mà ăn như hổ đói. Thật là, bữa cơm Tây tốn mấy trăm đồng lại chẳng bỏ dính răng.
Ưỡn bụng về đến nhà, hơn nửa ngày tôi mới kịp phản ứng, thật kỳ lạ, Khương Hạo Vũ sao không nhắc tới Thư đại tiểu thư chứ? Sơ trung lúc ấy không phải là vì hắn theo đuổi Thư Triển Nhan không có kết quả, mới gây thù chuốc oán với tôi sao? Chẳng lẽ hắn xem Thư Triển Nhan là “Người quen cũ”.
Tôi cảm thấy nhức đầu, thôi bỏ đi, dù sao cũng đã để lại phương thức liên lạc rồi, về sau luôn luôn có cơ hội gặp mặt. Tôi cũng không có tính mê trai như Ngô Hiểu Mai, không cảm thấy sự lãng mạn gì đó Khương Hạo Vũ dành cho mình cả, chắc có lẽ tôi vẫn còn bị ấn tượng sơ trung năm ấy hắn thầm mến Thư đại tiểu thư.
Tôi thay áo ngắn tay, quần sọt, mang dép lê, đi siêu thị gần đó mua đồ ăn cho bữa tối, giữa trưa không ăn rau xanh có chút không thoải mái, buổi tối ăn nhẹ là được rồi.
Nghe tôi nhắc tới Khương Hạo Vũ, Thư Triển Nhan cũng không có phản ứng đặc biệt nào, tôi hoài nghi nàng có phải vẫn còn ghi hận hắn năm đó áp dụng thủ đoạn “côn đồ” theo đuổi nàng không? Tôi chỉ cẩn thận miêu tả bạn Khương lớn lên thay đổi ra sao, lại bị nàng không kiên nhẫn ngắt lời, “Ăn nhanh đi, tối còn phải xem bản thảo nữa.”
Tôi bĩu môi, cầm cái chén không còn cơm, nhìn Thư Triển Nhan tay chân lưu loát mà thu dọn bát đũa. Nhà chúng tôi luôn luôn là tôi nấu cơm, nàng rửa chén, cũng tương đối công bằng. Khi Thư Triển Nhan rửa bát, tôi ở bên cạnh nàng lúc ẩn lúc hiện, tiếp tục kể mấy câu chuyện khôi hài giữa trưa.
Đang cao hứng phấn chấn, hoa chân múa tay vui sướng hết sức thì Thư đại tiểu thư khóa vòi nước, lạnh lùng nhìn tôi, “Cậu rảnh lắm đúng không? Rảnh quá thì đi giặt đồ đi, trong phòng còn 2 giỏ kìa, phiền cậu giặt giùm!”
Tôi ai oán mà ngậm miệng, trời chứng giám, hôm nay tôi thấy tâm trạng nàng không tốt, nên mới kể chuyện vui để nàng vui vẻ. Ai mà ngờ lại đụng tới chỗ nổi nóng của nàng a?
Ăn tối xong Thư Triển Nhan liền chui vào thư phòng, tôi ngồi trên ghế sa lon xem TV một lát, xong về phòng đọc bản thảo. Sách này không thú vị chút nào, tôi tựa vào bên giường nhưng lại ngủ quên, trong cơn mơ màng cảm thấy có người sờ đầu tôi, khẽ thở dài. Tỉnh lại lại phát hiện tấm chăn trên giường đang nằm trên người, xấp bản thảo được dọn ngay ngắn nơi tủ đầu giường.
Trong lòng có chút ấm áp, nỗi oan ức tối qua nháy mắt đã tiêu tan.
Thường Hoan Hỉ tôi đúng là mẫu người tiêu chuẩn của một người đại ngu ngốc.