Cậu Là Thiên Thần Phải Không

Chương 45: Phán đoán


Đọc truyện Cậu Là Thiên Thần Phải Không – Chương 45: Phán đoán

Trong lúc ngất đi, nó mơ thấy người đàn ông nào đó rồi máu me đầy cả căn phòng và bà nội nó nằm giữa vũng máu.
“Không….” Hét lên một tiếng rồi nó tỉnh dậy. Xung quanh là lũ bạn và em trai nó đang nhìn chằm chằm. Người nó đầy mồ hôi. Vi cầm cốc nước lên đưa cho nó.
– sao mày lại thế này hả?_ Vi hỏi
– ngã_ nó
– theo như tất cả cách ngã dù mạnh đến đâu thì cũng không thể rách như vậy. Phân tích kết quả cũng biết bị dao lam loại nhỡ đâm vào_ Cát Anh gõ laptop nói
– Nhi tôi đã rất lo cho cô_ hắn
– cảm ơn_ nó
– bà già tại sao lại bỏ đi??_ Tú
– đừng hỏi!! Mệt ra ngoài đi!!_ nó quát
Tất cả giật mình vội chạy ra ngoài hành lang bệnh viện, chỉ còn nó và Vi cùng Cát Anh. Ôm cái đầu, lắc mạnh, người đàn ông đó là ai? Tại sao nhỉ? Quả thật mọi thứ như đã từng xảy ra vậy, máu rồi tất cả. Vi ngồi bên cạnh nhìn nó.

– vẫn giấc mơ đó sao?_ Cát Anh
– mày đã gặp ai hôm nay?_ Vi hỏi
– là một người đàn ông!! Tao không biết chỉ thấy quen_ nó nhớ lại
– rồi ông ta rạch chân mày?_ Cát Anh
– mày đã giết ông ta chưa?_ Vi
– ông ta dùng dao lam, tao không giết được_ nó
– tại sao?_ Vi
– ông ta rất quen dù tao không nhớ là ai? Ông ta phải sống!!_ nó
– vậy mày cho ông ta một nhát vào đâu?_ Vi
– sao biết?_ nó
– trên tay mày có máu của người khác. Nhóm máu O, mà mày nhóm máu AB – RH._ Cát Anh lãnh đạm
– thật đúng là thông minh_ nó nhếch mép_ chỉ một thôi!! Trên mặt!!
– ồ ồ tốt_ Vi vỗ tay.
– à đây là tấm ảnh tao chụp được bằng vòng của bang_ nó chìa cái vòng ra_ kết nối với laptop đi!!
Cát Anh đón lấy cái vòng chạm khắc tinh xảo hình cánh thiên thần. Rồi cắm USB vào và sao hình ảnh trong đó ra….
– được rồi_ Cát Anh gọi
– đâu cơ?_ Vi nhào ra

Nó chậm rãi tiến đến. Đập vào mắt là người đàn ông có vết sẹo trên mặt, mái tóc nhuộm đen nhánh, đôi mắt sắc bén. Đúng là một lão cáo già trên thương trường. Cát Anh nhíu chặt đôi lông mày, không lẽ…người này đã xuất hiện? Đây là bí ẩn mà cô đã nghe lén được của người trong Cửu Đại Gia Tộc nói. Không thể để nó biết được, Cát Anh tìm cách ngăn cản nó tìm sự thật.
Thở dài rồi tựa ra sau ghế, phải làm sao mới tốt cho cả hai? Vi nhìn kĩ những biểu hiện của Cát Anh, cô đoán Cát Anh biết được gì đó….
Sáng hôm sau, nó đang nằm trên giường bệnh viện ngủ. Tú ngồi ở sofa canh chừng. Tụi hắn bị cấm đến rồi, Cát Anh đi mua đồ ăn còn Vi đi giải quyết công việc.
– Diệp Anh Tú!!
Nó nhổm dậy gọi khi Tú đang chăm chú nhìn nó. Rồi phụt…. một cây kim gây mê bắn vào cổ Tú, cậu em của nó ngất đi. Và người bắn là nó, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chạy ra thang máy. Vi và Cát Anh đang chờ sẵn. Vi đưa nó một bộ đồ da bó màu đen, hôm nay ông nó đã gọi từ sáng vì có gián điệp trong công ty, phải khử ngay để không ảnh hưởng đến tổ chức.
Chuẩn bị xong đồ và quần áo, tụi nó vào oto lái đến khách sạn.
Tại hotel Khanh Tú, ba đứa ngồi trong oto, Cát Anh đang vô hiệu hoá camera ở trong phòng nào đó.
– là phòng bao nhiêu??
– 309 đây là bộ đồ phục vụ, mái tóc tém của hai người
Ra hiệu ok rồi nó lái xe ra cửa phụ, nó và Vi mặc bộ đồ phục vụ giả nam rồi và khách sạn. Nó đẩy một xe đồ ăn và rượu, Vi đi theo sau, tay cô cầm một chai rượu độc. Nhấn nút thang máy tầng 9, tụi nó bước vào. ” Nhớ rằng không được gây sự chú ý nếu không bọn cớm sẽ phát hiện” Cát Anh dặn dò qua máy ghi âm thu nhỏ gài ở ngực áo của nó và Vi.
Lúc này trong xe, cô đã vô hiệu được camera chủ, Cát Anh đang xem hình ảnh từng phòng. Rồi dừng lại ở phòng 310, là ba người trông quen quen đang ngồi uống rượu với một ông già. Nhíu mày đẹp, Cát Anh nhận ra là bọn hắn. Thật trùng hợp mà.
Quay lại chỗ tụi nó, cộc….cộc….cộc…” Vào đi” tiếng nói vọng ra từ phòng 309, hai người tụi nó đi vào. Một cảnh tượng hết sức ô uế, một lão già to béo đang nằm đè lên một cô vũ nữ xinh đẹp trông khoảng 20. Vi nắm chặt tay, chỉ muốn đâm cho lão một nhát.
– xin chào ngài!! Chúng tôi mang đồ ăn đến!!_ nó

– nhưng tôi đâu gọi??_ ông ta hỏi
– đây là suất đặc biệt dành cho những người như ngài_ Vi lấp liếm
– vậy để lên bàn kia đi!!_ ông ta ra lệnh rồi tiếp tục công việc.
Hai đứa tụi nó bày đồ ra, tất cả đều chứa loại thuốc độc Oxtines1466 ( hey đọc lại chap 40 để biết thêm chi tiết về loại thuốc này ). Từng tiếng rên rỉ đứt quãng cứ vang lên làm Vi thấy kinh tởm.
– mời ngài uống rượu!!_ Vi gọi lão già.
Ông ta quấn cái khăn tắm rồi uống ly rượu độc. Tụi nó cười thầm rồi ra ngoài, vậy là đâu cần động chân động tay, haizzzz đỡ mệt…. vừa bước ra đóng cửa lại, tụi nó phải đánh lạc hướng rồi bê đồ ăn vào phòng 310 bên cạnh theo lời Cát Anh.
Ở trong xe, Cát Anh quên không sạc pin laptop nên đã hết pin, vậy là không thể liên lạc được với tụi nó. Vậy lại gặp nhau rồi.
Hết cha45
Yeaahhh mệt gú mãi mới viết xong chap này ủng hộ Ngô nha!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.