Đọc truyện Cậu Là Thiên Thần Phải Không – Chương 38: Hiểu lầm(2)
Buổi đêm…..
Nó và Kara đang ngủ, nói thật ra là Kara ngủ chứ nó có chợp mắt nổi đâu mà. Trằn trọc một lúc, chuôn báo tin nhắn lại reo lên Nhi!! Mày về nhà đi!! Đang có người tìm mày đấy. Ông đến rồi… Vi…. Lại là Vi báo cho nó, ông đến thì chắc chắn phải có nhiệm vụ gì, thấy Kara đang ngủ say, nó khẽ mân mê một sợi tóc của Kara rồi giật nhẹ.
Rời khỏi giường, nó đi tìm đống quần áo rồi tống tất vào vali. Cũng may là lúc nãy Kara định cho thuốc ngủ vào sữa của nó nhưng bị nó tráo lại, chắc phải tối mai Kara mới tỉnh, nó thầm cười nhạt.
Bước đến cửa, nó lấy sợi tóc của Kara ra, quệt nhẹ vào màn hình. ” đã hợp lệ ” Kara lấy chính mẫu tóc của mình để làm khoá cửa, nó đã nhìn thấy khi cậu đưa nó về. Đóng cửa lại, nó đi xuống tầng một.
Đón một chiếc taxi, nó đi thẳng về biệt thự….
~ e là dải phân cách thời gian
~Vừa ở cổng biệt thự nhà nó, nó đã cảm nhận được sự kì lạ. Cánh cửa mở toang, hai hàng vệ sĩ đứng như bình thường. Nhưng hình như không có người của ông. Nhíu mày, nó tận dụng trí óc thông minh để phân tích tình hình, nó bị lừa.
Thôi kệ đã đâm lao thì phải theo lao thôi, nó thầm nghĩ. Nó bước vào giữa hai hàng vệ sĩ. Chị giúp việc vội chạy đến xách vali cho nó.
Bước đến cửa, tụi hắn ngồi ở cái sofa to đùng chính giữa. Vi ngồi một bên, Cát Anh ngồi một bên. Không khí vô cùng căng thẳng, chắc đang giận mà. Kệ thôi, nó suy nghĩ rồi nhẹ bước qua như không có chuyện gì.
Vào bếp, nó mở cái tủ lạnh và lấy hộp sữa ra rót vào cốc, ngồi uống và xem ip. Rầmmm…. Tiếng đập bàn vang lên trong bếp, cốc sữa nó đang uống dở lắc lư rồi đổ. Nhìn lên người đã đập bàn, là Vi ư? Haizz lại nghe nhỏ chửi rồi.
– Nhi!!! Mày… Mày!!!
– nói đi…
– tại sao mày làm tụi tao lo lắng đến mức lục tung cả cái thành phố này lên mà cũng không thèm gọi điện báo cho tao hả??? May nhờ có Kara gọi cho tao nếu không chắc tụi tao đi ra nghĩa trang thắp hương mất!!!!!!!_ Vi hét lên
– tao đâu biết?
– dẹp ngay cái vẻ ý đi…. Mày trở nên như thế từ khi nào?
– từ lúc tao thích..
– Nhi!!! Mày….!!!! Đầu tiên là Nhật Minh xong bây giờ là tên Lâm Thánh Dạ sao??
– ừ…. Bảo hắn đi đi tao không muốn nhìn mặt hắn nữa..
– rồi đó là do mày muốn nhé!!
Vi ra khỏi bếp với vẻ mặt bực tức, cô gọi mấy tên vệ sĩ lôi tụi hắn về. Trong bếp, nước mắt nó được ngăn bởi lớp vỏ kiềm chế. Một đứa rất giỏi kiềm chế cảm xúc như nó thì việc phải nín khóc đâu có gì.
Bảo người giúp việc dọn dẹp, nó bước lên phòng. Không thể tin hai con bạn chơi với nhau bao nhiêu năm mà lại không hiểu nó. ” Nhi cố lên!! Mày sẽ vượt qua mà!! ” Vi ôm chặt cái gối ở sofa. Đôi bàn tay thon dài của Cát Anh ngừng lại, cô gập laptop lại.
Bên cửa sổ có cái ghế bành rất đẹp mà gần nhưu chưa bao giờ nó ngồi, nhìn vào tấm gương sáng bên phải giường.
Ánh trăng huyền ảo len lỏi vào từng góc phòng, một ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời nhung tím. Chiếc áo phông hình chữ thập màu trắng của nó được nổi bật. Mái tóc hung đỏ rũ xuống, bàn tay trắng ngần túm chặt ga giường làm nó nhàu nát. Vớ lấy cái ip6 màn hình chưa sáng, nó đăng nhập vào Wechat. Mò tìm nick của nhóc em trời đánh, đèn link của cậu nhóc đang sáng. Nó nhanh nhẹn nhấn liên hồi vào điện thoại.
• nhóc….
• sao bà chị?
• cấm gọi thế…. Mà sao nick mày lạ thế?
• bà già bộ k coi TV sao? Nhóc em đz của bà mới đổi tên đó… Mama bảo để chính thức làm thành viên của gia tộc… TV mới chiếu ban nãy mà :p
• nhóc con thế tên mày là gì?
• Diệp Anh Tú :3 tên hay k?
• Quỷ con… Lắm chuyện!! Bao giờ nhóc về?
• đừng hỏi…. Sớm thôi… Bye Bà già nha :* ngủ ngon..
Sớm thôi sao? Vậy thì…. nó cười khổ khi biết thằng quỷ con đó sắp về. Nhóc đó về là vui rồi…. Phải ngủ thôi mai còn đi học chứ…. lẩm nhẩm một mình rồi nó chìm vào giấc ngủ.
Hết chap 37
Sao chả ai ủng hộ Ngô vậy?? Èoooo…. Ghéttttt…. Oá oá oá Yêu Ngô đi
Vote đi
Cmt đi
Like đi
Love you allllll…..