Đọc truyện Cậu Là Thiên Thần Phải Không – Chương 11: Trở lại trường(1)
Nguyên giật mình, cậu thấy nhói ở tim khi thấy Vi khóc. Cậu rối lên :
– Vi tớ xin lỗi, tớ không cố ý làm Vi khóc đâu >____- hic hic tớ sao?
– ưm xin lỗi nhé~ Nguyên yêu Vi quá nên mới làm thế… Nguyên xin lỗi
– Nguyên yêu Vi sao?
– ừ nhìu cực Vi ạ!!!
– Nguyên ôm Vi đi
~Cậu ôm cô ngay lập tức không chút ngại ngần. Vi hạnh phúc trong vòng tay Nguyên, cô cũng yêu nhiều lắm. cộc… cộc…. ai đó gõ vào xe Nguyên. Là nó và hắn. Nhưng hơn thế nó thấy tất cả, nó e hèm để lấy tinh thần. Vi ửng hồng trên mặt, Nguyên lúng túng nhìn hắn.
– về nhà không? Mai đi học_hắn
– ư… ư về chứ…._Vi lúng túng
Hắn lôi nó vào xe Nguyên, bốn người về biệt thự mà papa nó cho. Chị giúp việc nhà nó chào rồi vào bếp nấu ăn, hắn nhảy lên sofa xem tivi, Nguyên cõng Vi lên phòng, nó thì vào bếp tìm bim bim. Trên phòng Vi…
– yeah ox thắng bx ròi nè^____^
– hừ….bx ghét ox!!! Không chơi nữa_ Nguyên vờ giận rồi lên giường trùm chăn.
– ơ? Ox xin lỗi bx…
Vi lao lên giường rối rít xin lỗi. Nguyên vẫn trùm chăn không đáp lại một lời, nhưng trong bụng có “âm mưu”. Vi nói đủ kiểu, nào là sẽ mua tặng, sẽ không thế nữa…. nhưng đến câu : “được rồi Vi thua, Nguyên thích gì cũng được á… đừng dỗi Vi mà…”. Chỉ chờ câu này, cậu bật dậy như lò xo, tiến đến chỗ Vi. Cô thì cứ theo phản xạ lùi lại đằng sau, rồi cộc đầu vào thành giường nhưng… không đau. Vi đang sợ Nguyên vì Vi chỉ là con thỏ trước mặt Nguyên còn Nguyên là con sói bự đùng đang muốn ăn thịt cô. Cô dùng tay đẩy cậu ra sau, vấn đề là cậu không nhúc nhích, lại một lần nữa đẩy nhưng Nguyên làm tay cô rụt lại. Cậu yêu cô biết bao, yêu đến điên cuồng và cậu chỉ muốn cô thuộc về một mình cậu, chỉ là một mình cậu, là của cậu mãi mãi. Nguyên đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ, chứa rất nhiều yêu thương, Vi cảm nhận được vị ngọt từ đầu lưỡi lan toả khắp cơ thể. Tay cô buông thõng xuống giường, Nguyên ôm chặt cô. Vi dựa vào lồng ngực ấm áp của cậu, môi cậu từ từ rời khỏi môi cô và đặt lên trán cô. Cậu thề cả cuộc đời chỉ yêu một mình cô. Vi không ôm cậu, đôi tay cô thả lỏng, mi mắt cô khép hờ, chân cô tê cứng.
Dưới tầng một, hắn xem tivi, còn nó vừa có điện thoại của ai đó, là số lạ.
Nó cáu gắt khi nghe xong điện thoại.
– sao vậy cưng?_Vi
– Cát Anh và Khánh bị bắt cóc rồi!!!
– HẢ???_ all
Nó ngồi phịch xuống sofa nhấp chút cà phê, Vi thì nước mắt bắt đầu chảy ra. Hắn và Nguyên thì lo lắng cho thằng bạn thân nên gọi mọi người trong bang định đi tìm. Nó chợt nhận ra còn ông nuôi nữa, nó mở ip gọi cho Crisita Brint_ông trùm mafia_ông nuôi của nó. 5p sau, ông nó nghe cháu gái yêu của mình nói thì sắc mặt thay đổi. Ông gọi con trai của mình đến. Khoảng 30p sau thì cánh cửa mở ra, bước vào là một người con trai tuyệt mĩ, đẹp trai kinh khủng, mái tóc màu hồng nhạt lạnh lẽo. Là Crisita Vũ (Jini)_ cháu ruột của ông. Cậu nhận lệnh từ bố đến ngay chỗ nó. Mất 3t sau, cậu đứng trước cửa nhà nó,… cộc…. cộc… cậu nhét tay vào túi áo khoác, …. xoạch…. nó mừng rỡ khi thấy anh hai mình, nó ôm chầm lấy. Anh nuôi nó bước vào, không khí sợ hãi hiện lên. Hắn, Nguyên, Hoàng Anh trợn mắt nép sát vào nhau. Sở dĩ vì cậu là đại minh tinh của Venus_ công ty thời trang boy lớn nhất Pháp. Cậu cười nhạt, Vi lao đến vòng qua cổ Vũ, đung đưa trêu chút. Nguyên sát khí đằng đằng vì “ghen”. Số điện thoại đó lại gọi đến, cậu nghe và mở loa ngoài :
– alo
– hahahah chúng mày không đến thì con nhỏ Cát Anh chết ngay tức khắc hiểu chưa hả? Còn Khánh thì sẽ là Của tao haâhhaah Địa điểm là nhà kho của trường Sistar nên nhớ chỉ có con Nhi đi thôi!!! Bye!!!
– alo
– tút tút tút
Nó cáu lên ném mạnh cái điện thoại xuống đất, hắn cúi xuống nhặt ip lên mở ra xem. Nó đi đến nhà kho sau trường vào tối lạnh. Một mình nó đi đến chỗ đó, cửa vào nát tươm, xung quanh có khoảng 20 tên, đối với nó thì chả bõ bèn gì nhưng nó muốn tìm xem con nhỏ nào dám làm thế với bạn nó. Núp sau cánh cửa, nó thấy một con bé ít hơn nó 1 tuổi hay sao đang đứng, tay cầm con dao định làm gì Cát Anh. Tiểu Anh của nó thì băng dính dán đầy người máu be bét chảy ra nhưng hình như hơi khô, chắc đã hơn 2 tiếng. Máu điên của nso nổi lên, nó đạp thẳng cửa xông vào. Tay nó túm cổ con nhỏ đó, đôi mắt cũng chuyển màu từ màu bạc sang màu tím ngắt, đôi mắt đó y như giết người. Con nhỏ đó la hét van xin nhưng nó không tha đâu. CVi lao vào ngay sau đó, cô cởi trói cho Cát Anh, Cát Anh khóc và ngất trong tay Vi. Vi quay sang nó, nó đã vượt qua ranh giới và máu của quỷ dữ đang hiện lên…
-Dạ!! Mau cứu Nhi nhanh lên hức nó thành người khác rồi hức hức
– What?
Hắn lao vào thì một cảnh tượng bàng hoàng hiện ra. Con nhỏ trong tay nso gần như đã kiệt sức không còn sức mà la hét nữa. Hắn lấy lại bình tính đi đến cạnh nó, dùng bàn tay ấm áp gỡ nhẹ tay nó ra khỏi cổ con nhỏ đó, nó ngất đi, hắn bế thốc nó lên và đi ra ngoài, để nó vào trong xe. Khi mọi người đã đầy đủ trong xe thì Vi hỏi :
-ủa Khánh đâu???
-ừ ha ban nãy bx cứu rồi mà?? hừ cái thằng trời đánh này trốn đâu rồi ta???
-này đừng nói xấu thế tao đây_Khánh ngồi ngay cạnh Nguyên lên tiếng
– Á!!! Thằng này… sao mày ở đây???
– thì tao ở từ nãy mà, lúc bọn mày bế Tiểu Anh của tao vào xe ý hohoh
-đồ điên_Vi, Nguyên, hắn
Cái xe lăn bánh đến bệnh viện trung tâm thật nhanh vì hai bệnh nhân. Con nhỏ đó ngồi ở trong nhà kho thở hồng hộc, thầm rủa tụi nó. Ban nãy Hoàng Anh đã nhìn thấy con nhỏ đó rồi nhưng cậu sợ bị bà chị chửi nên không quan tâm , dù gì con nhỏ đó cũng phản bội cậu để đi bắt cóc Khánh vì mục đích bắt Khánh phải yêu nhỏ. Hoàng Anh chống tay vào cửa kính trầm ngâm nghĩ gì đó. ” bị phản bội…… đau thật”. Cậu lẩm bẩm câu đó.
Tại bệnh viện trung tâm, nó nằm ở phòng cạnh phòng Cát Anh. Hắn đang canh chừng nó ngủ. Tại phòng Cát Anh…
-Tiểu Anh em mau dậy đi maf~ em không dậy là anh không chơi với em đâu nhe ~ Tiểu Anh…
-ư ư đau quá…..
-A!!!Tiểu Anh em dậy rồi à?
Khánh nhấc Cát Anh dậy, lôi cô vào người ôm chặt. Do ban nãy bác sĩ bảo cô bị mất máu quá nhiều nên không biết bao giờ tỉnh. Vậy mà chỉ 5t sau cô đã nghe lời Khánh mà chịu dậy chơi với cậu. Cát Anh ngơ ngác ngó xung qunah hỏi đủ thứ này nọ, Khánh nghe xong chỉ chốt lại một câu :”Anh không quan tâm”. Cát Anh tức xì khói vì không được nghe câu trả lời. Cô đứng dậy, gạt chăn và đi ra chỗ ban công đứưng. Gió lùa vào mát lạnh. Cái áo của cô bị gió thổi bay ra sau, bỗng có một bàn tay ôm lấy cô từ đằng sau. Khánh thì thầm vào tai cô :
-anh đổ em rồi Tiểu Anh ơi^____^
-hả? Buông ra tôi và cậu không được thích nhau!!!
-tại sao chứ_nó đứng ở cửa khoanh tay trước ngực hỏi
Cát Anh quay đầu lại, vùng ra khỏi tay Khánh làm cậu bỗng hụt hẫng. Cát Anh chạy ra chỗ nó thì Vũ xuất hiện từ đằng sau, cô nhìn thấy Vũ thì giật mình lùi ra sau vài bước. Quá khứ vẫn ám ảnh cô. Cô đã từng yêu Vũ nhưng cậu lại bỏ rơi cô vì những cuộc chiến đẫm máu của tế giới ngầm, còn cô, sau khi đau đến tột cùng thì cô tham gia vào thế giới đêm cùng nó. Chính nó đã kéo cô ra khỏi chuỗi ngày đau đớn. Cát Anh định chạy ra ngoài thì bị Vũ chặn lại :
– hic anh còn định làm gì tôi nữa đây…?
-anh muốn xin lỗi em
-xin lỗi ư? Vớ vẩn! Xin lỗi thì vết thương của tôi có lành lại không?
-anh muốn nhìn em hạnh phúc!!!
– anh….anh tôi….
-dừng đi Cát Anh chấm dứt nỗi đau tại đây đi. Anh đã xin lỗi cậu rồi. Hãy bên Khánh đi, cậu ta sẽ không làm mày đau nữa đâu. Nghe tao đi!!_ nó
– mày….tao không yêu Khánh!!! Tao yêu Vũ!!! Tránh ra!!!
Cát Anh đẩy Vũ và nó ngã. Khánh chợt thấy nhói ở tim khi nghe câu đó, tại sao chứ? Cậu đã làm gì vì cô? Bao nhiêu đó không đủ làm cô yêu cậu sao? Nó lồm cồm bò dậy, nó ngăn không cho Khánh đuổi theo Cát Anh. Nó, chỉ một mình nó, đi theo Cát Anh. Còn Cát Anh, cô lao ra đường giữa ban đêm, cô chạy mãi đến khi thấy Sistar School. Cô mở cổng đi vào trong, cô ngồi xuống một bồn cây và khóc. Nó theo ngay sau cô, nó cũng đi vào, nó ôm cô. Cát Anh cứ khóc trong vòng tay nó. Khi cô đã thấm mệt, nó gọi Khánh đến đón cô về….
Sáng hôm sau. Hôm nay trời cực nhiều mây đen, gần như muốn mưa vậy, Cát Anh tỉnh giấc, cô thấy Khánh nằm ngay bên cạnh… Áaaaaaa Cát Anh thét lên. Hắn đang ôm nó say giấc nồng cũng tỉnh giấc, Nguyên và Vi thì giật mình ôm nhau cùng rơi xuống nền gạch mát lạnh. Cả bốn người cũng xuất hiện ở phòng Cát Anh. Họ thấy cảnh Khánh ôm Cát Anh chặt cứng, cô thì đang giãy giụa. Vi ngáp dài phẩy tay :
– Xời~ có thế cũng la mày hâm à? Tao mệt lắm~ Ngủ đây tẹo còn đi học nữa_ nói rồi cô lôi Nguyên về phòng
Cát Anh bị tạt một gáo nước lạnh, ngấy đến cổ họng vì trái bơ cô được ăn quá bự.
-Hờ Khánh mày ôm Bà Chằn vừa thôi, không bà ý đạp mày xuống đất đó_hắn bịt miệng cười trong cơn ngái ngủ
-goodluck~ Khánh cậu được đó. Chúc hai người hặn phúc~ Tiểu Anh iloveyou^____^
Lần này Cát Anh bị một xô nước đá dội thẳng xuống. Cô im thin thít không dám ho hen gì nữa..
Hết chap 11 mong m.n ủng hộ ạ
Henhoo m.n lần này Ngô ăn khoai tây que và đăng chap ạ. Ngô nghic m.n cũng nên ăn thử khoai tây que vị tảo biển nhaaa ngon cực