Bạn đang đọc Cậu Là O – Không! Tôi Là A! – Chương 59: Oan Gia Thì Sẽ Gặp Lại
Lam Từ cúi đầu nhìn cổ áo của mình, lại nhìn cổ áo của người kia, môi bĩu ra, nhưng cũng không nói gì, để mặc cho anh kéo đi.
Độc chiếm biến thái.
Bốn chữ này lăn lộn trong đầu cậu mấy chục lần, đến khi ra ngoài mới quên đi mất.
Cậu theo anh quẹo trái quẹo phải, quẹo đến choáng cả đầu mới đến được sảnh giữa, nơi có quầy thức ăn miễn phí hoàn toàn cho khách nhân đến đây, muốn ăn gì thì ăn, từ mặn đến ngọt, nước giải khát hay là rượu vang đều đủ cả.
Nơi này không chỉ có quầy buffet, hai bên trái phải của quầy là hai hồ bơi lớn, có thể thoải mái tùy thích mà bơi lội, thật sự là độc đoán mới mẻ.
Lam Từ lần đầu đến đây cũng phải cho nó một like thật to về phong cách cũng như dịch vụ, phục vụ tốt đến không ngờ của nó.
Không biết giá cả nơi này thế nào nhưng chắc là không rẻ.
Trong lúc đang trầm trồ các kiểu thì Diêm Hàn đã kéo cậu đến quầy ăn, đưa cho cậu một cái đĩa.
” Muốn ăn gì cứ lấy, đừng ăn quá nhiều, chúng ta sẽ ở lại đây đến sáng thứ hai.”
Diêm Hàn vừa nói vừa gắp cho mình ít mì ý sốt kem gần đó.
” Thứ hai? Có kịp đi học không?”
Lam Từ cũng bắt chước anh gắp mì, vừa hỏi.
” Kịp, sẽ không làm em trễ học, bài tập chắc đã làm rồi đi.”
Diêm Hàn gật đầu.
” Đã làm hết rồi.”
Lam Từ theo anh đến chỗ người đang nướng thịt bít tết, lấy cho mỗi người một miếng.
Nói chung là anh ăn gì thì cậu ăn nấy, chứ Lam Từ hoàn toàn không biết chọn thế nào.
Xung quanh có rất nhiều món ăn, có làm sẳn, có đợi người muốn ăn thì làm, hoàn toàn là vì nâng cao chất lượng món ăn lên cao nhất, không hề có lo lắng thức ăn để lâu làm mất đi vị ngon của nó, giống như món bò bít tết này đây.
Diêm Hàn cũng hiểu nên cứ dẫn cậu đi đến những món anh thấy tốt nhất ở đây.
” Lam Từ? Sao cậu lại ở đây?”
Bỗng nhiên có tiếng nói mang theo giật mình lại kinh ngạc vang lên sau lưng, có chút quen khiến cho hai người đều nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, đến nơi này rồi mà vẫn còn để cho cậu gặp người này, Lam Từ có chút ba chấm nghĩ.
” Tôi không thể đến đây?”
Lam Từ nhàn nhạt nhìn cậu ta, tiếp tục đi theo Diêm Hàn lấy đồ ăn.
” Tôi không…”
Neil Ian có chút xấu hổ cúi đầu, bộ dạng có chút đáng thương.
” Chúng ta cũng không thân, cậu chơi của cậu, tôi chơi của tôi.”
Lúc này hai người cũng đã lấy đồ ăn xong, Lam Từ cũng không muốn đứng đây tỏ ra thân thiết mà nói chuyện với cậu, thả lại một câu rồi theo Diêm Hàn đi đến chỗ ngồi hai người ở gần hồ nước bên trái, nơi này có một bồn cây xanh mát mẻ, rất thích hợp để ngồi, lại không sợ ai đến bắt chuyện nhận thân.
Neil Ian có chút buồn bã đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người nhưng cũng không chạy theo, cậu biết nếu giờ mà làm cho Lam Từ không vui, kế hoạch của mình sẽ đổ sông đổ biển.
Vậy nên thật trấn định mà tỏ vẻ bản thân cũng đến đây ăn, đi lấy đồ ăn rồi chọn một bàn không xa không gần với bàn của Lam Từ, thật tự nhiên mà ăn tối.
Hai người Chu Vũ và Dương Chiêu đến sau nhìn đến cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng đi lấy đồ ăn.
Lúc này là thời gian ăn tối nên khách nhân trong khu này đều đi ra, có người không thích thì kêu phục vụ đưa đến tận nơi, nhưng đó chỉ là đãi ngộ của phòng vip, vậy nên người trong sảnh bắt đầu đông lên.
Vốn dĩ Diêm Hàn cũng có thể kêu đồ ăn mang đến nhưng anh không phải vì muốn làm cậu mới mang cậu đến đây, vì vậy nơi này có gì thì anh đều sẽ mang cậu đi trải nghiệm thử.
Bởi vậy mới tạo ra hiệu ứng cánh bướm như bây giờ.
Lam Từ méo mặt kéo mì sợi lên nhai.
” Kệ cậu ta, đừng quan tâm.”
Diêm Hàn xoa xoa đầu bởi vì lúc thay đồ nên có chút lộn xộn của cậu, nhẹ giọng nói.
” Không hiểu tại sao mà tôi cảm thấy cậu ta xuất hiện ở đây có chút không bình thường.”
Lam Từ cắt đứt sợi mì, càng nghĩ càng thấy không đúng lắm nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào.
” Có tôi ở đây, cậu ta cũng không làm nên cơm cháo gì đâu, có khi trộm gà không được còn mất nắm thóc.”
Diêm Hàn trấn an cậu.
Lời này của anh thật có tác dụng, ít nhất Lam Từ cảm thấy đúng.
Diêm Hàn thấy cậu không rối rắm nữa thì yên tâm, ở nơi cậu không thấy liếc mắt nhìn Neil Ian đang ngồi ở phía xa, còn có…!Anh nhếch lên khoé miệng, không quan tâm nữa mà chuyên tâm ăn tối.
Neil Ian vẫn luôn chú ý bên này, nhìn thấy nụ cười nữa miệng kia của Diêm Hàn thì bất giác rùng mình, chột dạ cúi đầu.
Người này…!Lúc nào cũng cho mình cảm giác rất âm trầm, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu được tất cả vậy.
Chẳng lẽ…
Không đâu! Cậu lắc đầu, chắc do mình nhạy cảm thôi.
Phía sau Lam Từ mấy bàn, vừa hay cùng bàn của Neil Ian và họ tạo thành một hình tam giác, Dương Chiêu rùng mình khi đụng phải ánh mắt của Diêm Hàn, nhưng đợi hắn chú tâm nhìn lại thì người kia đã cúi đầu, giống như ánh mắt lúc nãy chỉ là vô tình lướt qua người hắn.
” Tôi đi lấy nước cho em.”
Diêm Hàn dùng khăn giấy lâu lâu khoé môi cậu.
” Tôi muốn uống cái kia!”
Lam Từ hô lên, chỉ về quầy nước.
Diêm Hàn nhìn theo tay cậu, nhìn đến…!Cái ly khá nhỏ có màu sắc hơi sặc sỡ…
” Em xác định?”
Diêm Hàn nheo mắt, quay đầu lại nhìn cậu hỏi lại.
” Nó không phải nước trái cây sao, nhìn rất đẹp.”
Lam Từ không hiểu lắm ánh mắt của anh, ngây thơ hỏi.
” Đúng là nước trái cây.”
Diêm Hàn không chút dối lòng nào đồng ý với cậu, nhéo má cậu một cái rồi đi luôn.
Lúc Diêm Hàn đến quầy nước thì một phục vụ viên đi đến, cúi đầu nói với anh gì đó, sau đó Lam Từ thấy anh đi ngược về đây.
” Tôi có chút việc, em có nhớ đường về phòng không?”
Diêm Hàn hỏi cậu.
” Hay tôi ngồi đây đợi anh.”
Lam Từ thật sự có có chút không nhớ rõ lắm.
” Cũng được, em uống nước đi, ngồi đây đợi tôi, không được đụng đến mấy cái ly có màu sắc kia, biết không, nếu không tôi trở về sẽ đánh mông em.”
Diêm Hàn ghé sát lại gần cậu dặn dò, câu cuối vừa thốt lên Lam Từ đã run lên.
” Không phải anh nói đó là nước trái cây sao?”
Lam Từ bĩu môi ủy khuất hỏi lại.
” Đợi tôi về sẽ cho em uống đủ.”
Diêm Hàn bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt cậu.
” Được rồi đi…!Anh nhớ về nhanh lên đó.”
Lam Từ héo héo nói, không quên dặn dò.
” Nếu em mệt thì tìm một phục vụ viên, kêu họ dẫn em về.”
Diêm Hàn đưa cho cậu cái thẻ phòng.
Lam Từ gật đầu, nhìn anh rời đi cùng phục vụ viên mà yếu yếu uống cái ly nước lọc anh đưa.
Cách đó không xa, Neil Ian cười cười nhìn Diêm Hàn bị gọi đi, hít một hơi thật sâu, ngẫm lại những lời bản thân nên nói để thuyết phục Lam Từ đi theo mình.
Lúc này cậu nhìn thấy cái thẻ phòng mà Lam Từ đang quay quay trong tay, bỗng nhiên một kế hoạch hoàn mĩ hơn loé lên trong đầu, nụ cười tự tin càng thêm đậm, đứng lên cất bước đến gần Lam Từ.
Dương Chiêu nhìn thấy cảnh này thì có chút nhíu mày, đập một cái vào vai Chu Vũ, mém chút làm hắn sặc, đối với ánh mắt hỏi thăm của Chu Vũ thì hất cằm.
Chu Vũ theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Neil Ian đang đi đến chỗ Lam Từ.
” Làm sao vậy?”
Chu Vũ có chút không rõ mà hỏi lại.
” Cậu cẩn thận trông kỹ Neil Ian kia, cẩn thận con vịt trong nồi sẽ bay đi mất.”
Dương Chiêu thật sâu liếc mắt nhìn bóng lưng của Neil Ian.
……………………………………………..