Bạn đang đọc Cậu Là O – Không! Tôi Là A! – Chương 110: Sẽ Mang Thaih
Thẩm Khiêm cũng phải hô ngu ngốc khi nhìn thấy cái tin Neil Ian bị trực xuất khỏi hoàng thất.
Hắn vốn nghĩ Neil Ian này cũng có thể giúp hắn một tay mà xử lý Diêm Hàn, ai biết một cọng lông của Diêm Hàn còn chưa sờ tới đã tự đưa thân vào hố lửa, đốt cháy mình luôn.
Nhưng mà…
Thẩm Khiêm ngẫm nghĩ một lúc, khoé môi lại nhếch lên một cách âm hiểm.
Neil Ian kia chắc bây giờ hận hai người kia lắm đi, hoàng thất dù khai trừ Neil Ian nhưng cũng không thật sự bỏ mặc, mà Neil Ian cũng có chút tài cán, nếu cậu ta muốn trả thù thì sẽ lợi dụng điểm này, hắn cũng có thể góp một tay giúp cậu ta, có trách nhiệm gì cũng có cậu ta gánh.
Thẫm Khiêm nghĩ đến đẹp, bắt đầu nghĩ nên làm sao tiếp xúc với Neil Ian.
Khắp nơi sóng ngầm mãnh liệt, Lam Từ lại ngủ đến chiều tối mới tỉnh lại.
Trong phòng đã có chút mờ tối, ánh mắt còn chưa thích ứng được nên cậu đưa tay lần mò trên giường, chạm đến một thân thể ấm nóng, khoé miệng đã nhếch lên, lăn một cái chui vào lòng nam nhân, cả người quấn lên, đầu dụi dụi không ngừng, chẳng khác gì chú cún con làm nũng chủ nhân.
Diêm Hàn cũng bị cậu dụi đến tỉnh, ở trên mông tròn bóp một cái.
Lam Từ còn chẳng chịu thôi, ngửa đầu há miệng gặm môi nam nhân, loạn cắn không ngừng.
Nam nhân cũng bị cậu chọc cười, đè cậu xuống mà hôn lên.
Lam Từ hai tay ôm cổ nam nhân, hai chân thì quắt lên eo hông hữu lực, đặc biệt sắc tình mà cọ cọ cậu nhỏ đã ngẩng đầu vào đũng quần của nam nhân, nhiệt tình mà cầu yêu.
Diêm Hàn mới đầu còn tưởng cậu lại phát tình nhưng trong không khí chỉ có mùi hương nhàn nhạt của hai người mấy hôm nay chứ cũng không có mãnh liệt bộc phát, xem ra là phát tao đây mà.
Bốp.
Bàn tay nam nhân đánh lên mông tròn tạo ra tiếng kêu vang dội lại yêu mị, xúc cảm mềm mại lại căng mảy khiến người muốn đánh thêm vài cái.
Bốp bốp bốp…
” Ưm…”
Lam Từ không đau nhưng lại càng thêm hưng phấn lên, cọ sát càng thêm dùng sức, nơi tư mật cũng ngứa ngáy chảy nước d.âm mĩ.
Đôi môi vẫn bị nam nhân gặm cắn, đầu lưỡi bị cuốn lấy, quyện xoắn đến tê dại, người cũng nhũn ra, khoé mắt đỏ ửng ướt át mị hoặc.
” Muốn?”
Nam nhân còn hỏi nữa chứ.
” Muốn ưm…!Hàn Hàn…!Cho vào đây đi…”
Bảo bối nhi vừa nói vừa d.âm đãng mà mò tay xuống miệng nhỏ đang chảy nước của mình, còn sắc tình mà bành nó ra, hiển lộ một cách mê mị trước mặt nam nhân.
Đôi mắt nam nhân sâu thẫm, không nói hai lời đã động thân đẩy vào.
” Ưm…”
Bảo bối nhi ưỡn ngực kích động rên rỉ.
” Ư ư…!A ha…!Mạnh ha…!Nữa…!Ư…”
Đôi tay ôm cổ nam nam nhân chủ động đưa lên đôi môi đang không ngừng phát ra những âm thanh dính nị ngọt ngào lại tham lam mà đòi hỏi càng nhiều hơn nam nhân yêu thương đỉnh lộng.
Nam nhân cũng chiều chuộng mà giã càng nhanh càng mạnh, cự long cũng ngày càng to, giã đến đâu là khiến toàn thân bảo bối nhi bên dưới run lên, cậu nhỏ cũng rỉ nước chọc vào bụng nam nhân.
” Ưm…!Ưm…!Ư ư…”
Giữa những cái hôn ướt át tràn ra những tiếng rên rỉ mị hoặc, vật to lớn đã giã mềm nơi đáy cốc, xâm chiếm nơi đó mỗi khi nó tiến vào chỗ này.
Ngón chân cùng lưng đã căng ra một độ cong tuyệt đẹp, cậu nhỏ cũng cứng đến mức sắp bắn, bên trong vách thịt đã xoắn đến suýt sao, lầy lội chật khích, khiến cự long mỗi lần ra vào là ma sát đường hầm đến tê dại.
” Ô ô…!Muốn a…!Muốn tới…!Ô…!Ứ!”
Phụt.
Chất d.ịch trắng đục bắn đầy bụng hai người, bên trong cũng bị bắn căng lên.
Lam Từ xụi lơ trên giường, vách thịt không ngừng co rút mỗi khi nam nhân bắn ra, ngón chân cuộn xoắn đáng yêu, há miệng thở hổn hển, đầu lưỡi hồng cũng lộ ra.
Nam nhân cúi đầu hôn xuống, cuốn lấy, hút hết mật ngọt nơi khoang miệng ấm nóng, còn lưu luyến mà liếm tới liếm lui trên đôi môi mỏng ướt át.
” Ưm…!Nhột…”
Bảo bối nhi đưa tay đẩy đầu anh ra.
” Ha ha…!Nhột mà…”
Nhưng nam nhân giống như bất động, còn thêm ra sức mà chọc ghẹo cậu đến bật cười lên, uốn éo tới luôn mà né tránh, cơ mà nam nhân đã giữ đầu cậu lại, xấu xa mà trêu đùa.
Ha ha…
Giữa căn phòng tối đen tràn ngập tiếng cười khó nhịn, ấm áp lại yên bình đến lạ.
Hai người ở trên giường trêu chọc nhau đến mức củi khô lại bốc cháy.
Tiếng ư a lại tiếp tục vang lên, mùi hương ngọt ngào lan toả khắp phòng.
Một đêm nữa lại trôi qua.
Cả đêm hôm đó đế đô sôi sục không ngừng nhưng mãi đến hôm sau Lam Từ mới nhìn đến.
Điện thoại tràn ngập là tin nhắn, còn có cuộc gọi của cha Lam.
Lam Từ gọi cho cha Lam trước, cậu nói mấy hôm nay mình phát tình nên không thể kịp thời nhận điện thoại của ông chứ không có chuyện gì cả, cha Lam nghe mà trợn mắt, vậy mà ông không biết luôn, hôm qua còn nói chuyện bình thường với cậu.
Nhưng biết cậu không sao là được rồi, con trai đã có người chăm sóc, cũng không cần ông lo lắng.
Sau đó cậu lại trả lời tin nhắn của đám bạn học, nói cậu ổn rồi, vài hôm nữa sẽ đi học lại ngay thôi.
Đám bạn thấy cậu trồi lên thì nhao nhao hỏi thăm, cũng không ai nhắc chuyện của Neil Ian nữa mà chỉ bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt rồi hẳn quay lại học, Lam Từ nhìn mà ấm áp trong lòng.
Còn sống không?
Lam Từ nhìn tin nhắn mới hiện lên của Ngô Thiên mà trợn trắng mắt.
Không còn sống vậy cậu nhắn tin với ma à?
Cậu lọc cọc mà gõ lại.
Tôi thấy bữa đó Diêm Hàn mang cậu đi mà biểu cảm rất hưng phấn, giống như sắp đánh dấu chung thân với cậu luôn rồi ấy, làm xong một đợi chắc sẽ làm cậu mang thai luôn.
Lam Từ ngẩn ra.
Có khi lần này cậu sẽ mang thai thật…
Lam Từ sờ sờ bụng mình, nơi này chắc đã có một cái mầm được chôn xuống rồi đi, đợi chừng tháng nữa nó sẽ nảy mầm ra lá, lại thêm mấy tháng sẽ đơm hoa kết trái…
Bởi vì Lam Từ quá mức chuyên chú nên không phát hiện ra Diêm Hàn đã đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cậu nãy giờ, biểu cảm trên mặt cũng như hành động ôm bụng của cậu thật sự là quá sức dịu dàng, khiến anh không muốn phá hỏng, cứ vậy đứng nhìn mãi.
Lam Từ vừa ngẩng đầu đã chạm đến ánh mắt mang ý cười nhẹ nhàng của anh, cậu ngẩn ra…!Rồi lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Cậu cảm thấy mình cũng bắt đầu mong đợi đứa nhỏ kia đến rồi.
” Chuyện này xem như kết thúc rồi đi?”
Lam Từ nằm trong lòng anh hỏi.
” Có tôi ở đây.”
Dù có chuyện gì cũng có anh gánh lấy.
Diêm Hàn ôm cậu vào lòng, để cằm lên đỉnh đầu cậu, đôi song đồng sâu thẫm.
Kết thúc hay không không biết, nhưng hoàng thất cũng không đến quấy rầy Diêm gia với học viện nữa.
Cũng không phải họ sợ, mà đơn giản là vì không có chứng cứ, người bị hãi cũng đã phủ nhận không có chuyện này, bản thân là Alpha ai nhìn vào cũng thấy, có lý do gì để đi chất vấn người ta, cưỡng ép người ta nhận tội vô lý chứ.
Chuyện cũng xem như lắng xuống sau một tuần kể từ vụ bê bối kia, Lam Từ cũng đã trở lại lớp học sau hơn mười ngày nghỉ vì kỳ phát tình, mọi thứ trở lại bình thường.
Bản thân là người bị hại nên Lam Từ cũng không bị chỉ trò gì, cùng lắm là như trước đây, người ta vẫn khó hiểu chuyện cậu đi lại thân mật với một Alpha mà thôi.
Nhưng Lam Từ sẽ để ý chuyện này? Tất nhiên là không, cậu bắt đầu quay cuồng tiếp thu kiến thức của những ngày nghỉ học, lại đối mặt với những bài kiểm tra nhỏ lẻ..