Cậu Là O - Không! Tôi Là A!

Chương 10: Ai Nói Tôi Không Biết Uống!!!


Bạn đang đọc Cậu Là O – Không! Tôi Là A! – Chương 10: Ai Nói Tôi Không Biết Uống!!!


Bốn giờ chiều, Diêm Hàn gõ của phòng cậu.

Lam Từ chỉ đành xỏ áo khoác đi ra.

” Buổi chiều có chút lạnh, em nên mặc thêm áo.


Diêm Hàn nhìn cậu ăn mặc phong phanh lên tiếng nhắc nhở.

” Không sao, ăn lẩu mà, đổ mồ hôi sẽ không lạnh nữa, A mà sợ lạnh đâu có được.


Lam Từ thản nhiên nhấn mạnh chữ A trong miệng mình.

Diêm Hàn không muốn đấu khẩu với cậu việc A A này, anh quay đầu đi trước.

Lam Từ đi sau bĩu môi, thật là cứng đầu.

Hai người một đường đi đến cổng Tây của học viện Đế Lantic.

Lúc hai người tới nơi đó đã có khá nhiều bạn cùng lớp đã tới, không chỉ có người trong lớp mà còn có người lớp khác, là bạn hay người yêu của họ, vậy nên Lam Từ dẫn theo Diêm Hàn cũng không quá bắt mắt.

Bắt mắt chính là hai người đẹp trai đứng cùng nhau sẽ gây nên sự chú ý.

” Đó là ai?”
Có O nhỏ xinh bạn trai của A nào đó trong lớp họ nhỏ giọng hỏi A nhà mình.

Sau đó càng nhiều người tò mò nhìn họ.

” Ý, Lam Từ, Diêm Hàn, hai người đến sớm vậy?”
Ngô Thiên có vẻ mới từ ngoài học viện vào, trên vai đeo một cái túi xách.

” Là cậu giờ dây thun, tôi luôn đúng giờ.


Nói đúng hơn là người kia quá đúng giờ, Lam Từ ở trong lòng nói thầm.

” Đúng đúng, các cậu luôn chơi trò kéo co, lần nào cũng kéo, đã đến giờ rồi mà còn chưa tới đủ.



Nữ sinh O vừa nói là người đã mạnh dạn mời Lam Từ đi chơi lên tiếng phụ hoạ.

Lại nói, cô chính là lớp trưởng của lớp 11A1 bọn họ, tên là La Mộng, bởi vì Lam Từ không muốn làm lớp trưởng nên đẩy đi.

Diêm Hàn là 11A7, bởi vì anh vào trễ.

Lớp 11A1 có 30 người, lúc này chỉ tính bạn học cùng lớp thì chỉ mới đến cho 20 người, cùng 5 người ngoài lớp.

Sau khi đợi thêm 10 phút thì đám lề mề kia cũng xuất hiện.

Một đám gần 40 người hùng hổ dọn đường đi đến quán lẩu nổi tiếng nằm ở khu Tây.

Bởi vì học viện Đế Lantic rất lớn, nên xung quanh chẳng thiếu nhà hàng quán ăn, đặc biệt là phía Tây học viện là một con phố ăn vặt nổi tiếng.

Dù vậy học sinh của học viện cũng không phải hạng bình thường, người có sự kiêu ngạo bởi xuất thân sẽ không muốn đến nơi lộn xộn, nên dù là một quán lẩu xiên que thì nó cũng có vách ngăn, có cửa, bọn họ ở bên trong người bên ngoài không thể thấy, chỉ có thể nghe tiếng mà thôi.

Sau khi ngồi vào bàn, La Mộng bắt đầu gọi món.

Khẩu phần ăn cho một nhóm lớn như vậy thì không thể ít được, chưa kể giá tiền phải chăng, lớp bọn họ cũng không thiếu đại gia.

Một cái bàn dài hình chữ U đủ cho bốn mươi người ngồi đối diện, vòng trong chữ U có một vách ngăn cao tới vai, có thể lưng còn có thể nhìn thấy nhau, xem phong cách thiết kế này cũng khá hợp lý cho số lương lớn người đi cùng nhau.

Chính vì vậy đây là địa điểm mà những cuộc hội họp đông người hay đến.

La Mộng gọi ra năm cái lẩu xiên cùng rất nhiều món phụ, đảm bảo ăn no mới về.

Lẩu là loại lớn nhất, cả một nồi to, màu sắc đỏ âu kia khiến người ta thèm chảy nước miếng, xiên que có rất nhiều loại, chay mặn đầy đủ.

Bởi vì là học sinh nên họ chỉ uống nước trái cây lên men có độ cồn thấp đến đáng thương, La Mộng sợ bọn họ quá đà nên không cho họ tự gọi cái gì, muốn ăn gì cô sẽ gọi.

Dù vậy khi ăn được một nữa thì cùng có người không nhịn được lén lút đi ra ngoài gọi bia.

” Các cậu! “
La Mộng chỉ tay vào cái đám nam sinh cả O lẫn A cũng như Beta đang cười ngã ngớn kia mà tức hộc máu.

” Thôi mà La Mộng, mai cũng được nghỉ, miễn lúc về không bị quản lý ký túc xá bắt được là được mà, chỉ ta chỉ uống chút chút, xả hơi thôi.


Ngô Thiên tên đầu sỏ còn không biết sai.

La Mộng tức đến nói không nên lời, nhưng cũng chẳng làm gì nổi.

” Được, uống, nhưng ai không quản được tin tức tố của mình thì đừng trách tớ.


La Mộng cảnh cáo.

” Nhất định mà, chúng ta đều đã thông qua lớp đào tạo chính quy mới có thể ngồi học chung lớp cơ mà, cậu yên tâm đi.


Ngô Thiên vỗ vai cô.

” Cậu là cái tên chết bầm!”
La Mộng đập cho hắn mấy phát.

Ngô Thiên cũng phải để yên cho cô đánh, cười hì hì gặm xiên que.

So với đám bọn họ, Lam Từ im lặng nhanh chóng tiêu diệt một đám xiên que, bên cạnh đã chất một đống tăm xiên tre.

Diêm Hàn mới nhìn đã biết cậu thích ăn, chẳng biết bản thân ăn được nhiều ít nhưng tay thì cứ mang xiên que đến trước mặt Lam Từ không ngớt, phục vụ tận tình chẳng khác gì ở trên lớp.

” Ai ui, Lam học bá, sao cậu ăn nhanh vậy?”
Ngô Thiên cầm chai bia vỗ vai Lam Từ cái bộp, bộ dạng có chút say.

” Ngô Thiên, cậu không nên uống nữa.


Lam Từ đã lửng cái bụng, cướp chai bia trong tay hắn, ấn hắn ngồi lại ghế, bắt ăn.

” Được rồi, không uống thì không uống, nhưng mà Lam Từ, cậu ăn cũng giỏi quá đó.



Ngô Thiên nhìn cái đống xiên que trống trơn bên cạnh hắn mà hết hồn.

” A nào mà không ăn nhiều, cậu nói tôi xem.


Lam Từ nhấn mạnh chữ A, còn hơi cố ý nhìn Diêm Hàn.

” A nào lại không biết uống bia như cậu chứ?”
Ngô Thiên đáp trả một câu.

” Ai nói tôi không biết uống!”
Vừa nói vừa cầm chai bia lên nốc một ngụm đầy, còn làm rơi xuống cổ áo vài giọt.

Hình ảnh kia lọt vào trong cặp mắt ám trầm của Diêm Hàn, sâu trong đôi mắt lưu ly kia có chút ý tứ kỳ lạ chẳng ai hiểu.

” Khụ! Cậu xem, ai gọi là không biết uống?”
Lam Từ ngạo kiều nhìn hắn.

” OK con dê, cậu học bá, cậu đúng!”
Ngô Thiên cạn đời, bao lớn rồi còn hơn thua nữa.

Lam Từ hừ hừ ngồi lại ghế, có chút chếch choáng.

” Không uống được thì đừng uống.


Diêm Hàn còn xả vào một câu ngay vào lúc nước xôi lửa bỏng.

Ngô Thiên cản không kịp có chút cười không nổi nhìn Diêm Hàn.

Quả nhiên, Lam Từ nổi bão.

” Ai nói tôi uống không được!”
Lam Từ đỏ bừng mặt trừng hắn, vươn tay muốn lấy chai bia nhưng bị Diêm Hàn cản lại.

Đám bạn học trố mắt nhìn bên này.

Học bá a, thì ra cũng có chuyện không giỏi, nhưng mà Lam Từ như này lại gần gữi hơn nhiều.

Cả đám hứng thú nhìn Lam Từ say rượu làm càn.

Diêm Hàn nhanh nhẹn khoá tay cậu lại, túm dậy khỏi ghế.

” Cậu! Cái tên A khốn kiếp, mau buông tôi ra!”
Lam Từ vẫn rất cay cú cái vụ A A, mở miệng ra là mắn Diêm Hàn là A khốn kiếp.

” Tôi đưa cậu ấy về trước.



Diêm Hàn dễ dàng túm chặt Lam Từ, kéo người ra khỏi ghế.

” Được được, cậu nhớ cẩn thận, Lam Từ mạnh lắm á.


La Mộng nhắc nhở hắn, hứng thú dạt dào nhìn Lam Từ mặt có chút đỏ, ánh mắt trừng thật to nhìn Diêm Hàn, một bộ muốn đánh nhau.

Diêm Hàn không nói tiếng nào, dùng hành động thể hiện bản thân có thể thoải mái đưa người về tận phòng.

Hai người vừa rời khỏi phòng thì cả đám bắt đầu bát quái.

” Các cậu nói xem, Lam Từ có đánh lại Diêm Hàn không?”
Có một nam sinh A không phải lớp 11A1 tò mò hỏi.

Dẫn lấy một loạt cái lắc đầu như trống bổi.

” Tại sao?”
Hắn khó hiểu.

” Nếu đánh lại Lam Từ đã đánh cho Diêm Hàn không dám tới làm phiền cậu ấy nữa luôn.


La Mộng nói một câu trúng đích.

” Ừm ừm!”
Lại một đám cùng phụ hoạ.

Ngô Thiên có chút lo lắng cho tương lai của Lam Từ.

Cơ mà sao mới uống có một ngụm đã say?
Không đúng?
Lam Từ uống được, mà có thể uống nhiều hơn một chút nữa, không đến mức này, rượu vào đã làm loạn!
Ngô Thiên còn đang tự hỏi thì bạn học đã kéo hắn ngồi lại bàn, muốn dụ dỗ uống nữa, nên hắn cứ thế mà trơ mắt nhìn dê vào miệng sói.

! ! ! ! ! ! ! ! ! !.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.