Đọc truyện Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2) – Chương 163: Em chỉ là… nghĩ…
Trong giờ làm việc Mạch Đinh luôn cố gắng tránh mặt An Tử Yến. Cậu cảm thấy bản thân đã làm chuyện có lỗi với An Tử Yến. Cậu luôn tự nói trong lòng như vậy. Nhưng cậu và Quan Chu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì nên có chút gì đó không thật sự có lỗi với An Tử Yến. Mạch Đinh nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là tan làm. Cậu cần túi xách lên: “Sư phụ, anh giúp tôi nói với An Tử Yến, tôi có việc phải về sớm”.
“Sao cậu không tự nói đi?”
“Không kịp”. Mạch Đinh không đợi Quách Bình hỏi, nhân lúc An Tử Yến sang phòng khác chưa về đã chuồn thẳng ra ngoài. Trong lòng cậu cầu không muốn đụng phải An Tử Yến. Cậu không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Lần này, điều cầu nguyện của cậu rốt cuộc cũng linh nghiệm. Mạch Đinh đứng bên dưới công ty, vẫy tay bắt taxi. Lúc vào xe, cậu đưa mắt nhìn lên tầng bảy công ty. Nói ra hai người còn chưa vào nhà mới nữa. Có nên hay không? Đó là nhà An Tử Yến mua. Nếu hắn biết cậu đưa Quan Chu đến. Nhắm sẽ giết cậu không?
Con người ta trong giai đoạn khó khăn dễ dàng dao động vậy sao?
An Tử Yến về lại văn phòng, liết mắt thấy chỗ ngồi của Mạch Đinh bỏ trống. Quách Bình lên tiếng: “Một tiếng trước Mạch Đinh nói có việc nên phải về trước. Bảo tôi chuyển lời cho cậu”. An Tử Yến không nói gì. Gọi vào số Mạch Đinh. Chỉ vang lên âm thanh khiến hắn tức giận. Liễu Vĩ xem đồng hồ, lười biếng đứng lên: “Cậu ta thì có việc gì. Rõ ràng nghe được cậu ta đưa bạn cũ về nhà uống rượu. Đối với chúng ta chưa từng nhiệt tình như vậy. Cầu cho ngày mai cậu ta tới trễ”.
“Chúng ta cũng muốn gia nhập hàng ngũ nguyền rủa”.
“Yến, chúng ta… Ơ, người đâu? Đi lúc nào vậy?”
Đại khái thì đây là lần thứ ba An Tử Yến đến nơi này. Lần đầu tiên là đến xem nhà. Lần thứ hai là bị Mạch Đinh kéo đến. Lần này… Hắn đẩy cửa bước vào. Rèm cửa vẫn đóng chặt. Không khí u ám bao trùm căn nhà yên tĩnh. Nếu An Tử Yến đoán không nhầm thì Mạch Đinh hẳn đang ở đây. Cửa phòng ngủ khép hờ, quần áo rơi xuống cạnh cửa. An Tử Yến lạnh băng: “Mạch Đinh, đi ra. Ngay”. Bên trong không có động tĩnh. Hắn nhìn cánh cửa khép hờ kia. Bên trong có gì đang đợi hắn? Hắn thật không mong chờ gì cả nhưng trước hết phải vào đã. Đế giày nhẹ nhàng tiếp xúc với sàn nhà, âm thanh ma sát rất nhỏ. Đầu ngón tay hắn đặt trên nắm cửa. Cánh cửa dần mở rộng ra. Trong tầm mắt hắn không nhìn thấy bóng người. Trên giường chăn gối lộn xộn, có gì đó nhô cao. Sắc mặt An Tử Yến không thay đổi cầm một góc chăn sốc lên. Chẳng qua là trong nháy mắt, có một vật thể quỷ mị nhanh chóng đánh về phía hắn. Nó ôm lấy cổ An Tử Yến, môi tiến sát đến bên tai hắn: “An Tử Yến, sinh.nhật.vui.vẻ”.
An Tử Yến không trả lời. Mạch Đinh buông tay, lùi về sau một chút. Dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán: “Anh không đến sớm chắc em ngột thở mất”. Cậu đứng chống nạnh trên giường, trên mặt biểu lộ cực kiêu ngạo: “Không ngờ có ngày hôm nay đi. Ông trời thật có mắt a. Cuối cùng anh cũng bị lừa rồi. Ha ha. Anh có biết em bày ra trò này bao lâu không? Tính từ ngày tốt nghiệp đến giờ, lúc nào em cũng có mong muốn báo thù. Hai năm. Đã hai năm rồi đó!!”. Mạch Đinh hệt như nhiệt huyết chiến sĩ tăng cao chỉ vào An Tử Yến: “Bây giờ cuối cùng, Mạch Đinh em cũng chơi được An Tử Yến anh”. Thực hiện được nguyện vọng nhiều năm khiến Mạch Đinh vô cùng thoả mãn. Cậu hết nhảy đến lăn lộn trên giường. Vì ngày này cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức. Khó khăn phải gọi là trùng trùng. Đầu tiên chính là ngày sinh chính xác của An Tử Yến. Nghe Tiểu Tư nói, lúc An Tử Yến ra đời, người ta báo sai thời gian. An Tấn và Ngô Hinh cũng không để ý nên chẳng cần sửa đổi giấy tờ. Điều đó dẫn đến sổ hộ khấu vả thẻ căn cước sai luôn. Ngay đến Bạch Tiểu Tư cũng không biết ngày sinh thật sự của An Tử Yến. An Tố lại không chịu nói cho cậu biết. Ngay đến ông nội cũng một mực im lặng. Ông nói: Tiểu Đinh, không phải ông nội không nói cho cháu biết. Nhưng Tử Yến đã đặc biệt nói ông không được cho cháu biết. Vậy nên ông không thể nói được. Nó không muốn năm nào cũng bị cháu mang bánh ngọt đến hành hạ. Tử Yến rất hiếm khi nhờ ông. Ông không thể không đồng ý được.
Mãi sau này, Mạch Đinh vất vả lắm mới biết được ngày sinh chính xác của hắn. Lại còn là ngày hai mốt tháng sáu. Đây chẳng phải kém hơn cậu một ngày sao? Một chút thua thiệt hắn cũng không để lộ, giấu cậu lâu như vậy đấy!!
Tâm tình Mạch Đinh kích động: “Em vốn đang khổ tâm không biết tìm ai giúp đỡ. Bạch Tiểu Tư, Lý Minh đều không được gì. Bọn họ tuyệt đối sẽ phản bội em. Ai ngờ trời lại giúp em. Không ngờ gặp được Quan Chu. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, em đã biết đó là người thích hợp rồi. Rất biết phối hợp a. Em thật phục mình. Ha ha. Lúc cãi nhau với anh xém chút bật cười rồi, nên phải tìm cớ tránh đi. Không chỉ có anh. Em còn muốn nhân đây trả thù Tiểu Tư. Cố ý hỏi thăm chỗ cô ấy thường đến nghỉ trưa rồi đợi cô ấy đến để nghe cuộc nói chuyện của em và Quan Chu. Nhưng em không ngờ Tiểu Tư nổi giận lại đáng sợ như vậy. Nếu em không khống chế tốt, nhắm chừng bị hù chết rồi. Ha ha. Sướng quá. Em đã mãn nguyện lắm rồi. Ha ha ha”. Cậu xả cả tràn hết nửa ngày cũng chưa nghe An Tử Yến nói gì. Sợ hãi nhìn về phía An Tử Yến. Hắn chính là đang nhìn chằm chằm vào người cậu. Mạch Đinh giật bắn.
“Anh chơi em nhiều lần như vậy. So với kiểu lên giường với Tiểu Tư. Em xem như cũng chưa quá mức đi. Chỉ… chỉ là học hỏi anh. Hơn nữa… Hơn nữa em cố gắng tránh giáp mặt cãi nhau cũng đã quá dễ dãi với anh rồi. Trước đây em không thường làm mấy chuyện này đâu. Phải luyện tập rất nhiều đấy. Là do anh phát hiện muộn thôi. Không… không thể trách em được”. An Tử Yến khoanh tay, nghiêm túc nhìn Mạch Đinh, vẫn không nói gì. Mạch Đinh lui thêm vài bước, nới dài khoảng cách với An Tử Yến: “Anh nói gì đi a. Giận hả? Anh chọc em nhiều lần như vậy em cũng có giận đâu. Nếu anh giận, sau này chúng ta cũng không thể ở chung một chỗ mà vui vẻ được a”.
“Biểu hiện không tệ, Mạch Đinh”. Vì sao sự khen tặng của An Tử Yến lại nghe đáng sợ như vậy? Sao hắn lại có kiểu phản ứng này? Sao không thể giống kiểu kêu trời than đất giống cậu?
“Cũng tạm”.
“Nếu em đã mất hai năm để nghĩ vậy hẳn cũng nghĩ đến hậu quả rồi. Đã chuẩn bị xong chưa?”. Chân trái An Tử Yến quỳ lên giường. Mạch Đinh lắc đầu: “Em… em còn chưa nghĩ đến”.
“Vậy em phải suy nghĩ chu đáo hơn nữa. Nhưng dù sao thì… bây giờ cũng muộn rồi”. An Tử Yến bắt lấy cổ tay, giền chặt chân Mạch Đinh. Mạch Đinh quay đầu sang hướng khác. Cậu cố gắng leo lên trên. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nằm yên tại chỗ.
– Hết chương 163 –