Cậu Kiềm Chế Một Chút

Chương 9: Thời Niên Thiếu Và Kem


Bạn đang đọc Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL – Chương 9: Thời Niên Thiếu Và Kem


Thời gian không còn sớm nữa bọn họ cùng nhau đi ăn lẩu, quán ăn hiện tại cũng không nhiều người lắm, bọn họ kiếm được một nửa bàn tròn rộng, nhà hàng này hình dạng giống như một cái lồng chim, xung quanh bàn có hàng rào vừa lúc vây mọi người lại bên trong, chỉ chừa ra một khoảng trống để phục vụ đồ ăn.
Quý Viên ngồi ở chính giữa, Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn ngồi đối diện.
Trước khi Quý Thư Ngôn tới xem biểu diễn đã ăn một cái bánh mì nhân đậu đỏ, bây giờ không thấy đói lắm vì vậy chỉ ngồi ở bên cạnh giúp Đoàn Chấp và Quý Viên nhúng thịt, nghe hai người bọn họ nói về các cuộc thi ở trường, người quản lý phiền phức của ký túc xá, sự tài trợ do hội sinh viên lôi kéo được, cũng nghe đến thích thú.
Bản thân anh đã tốt nghiệp đại học nhiều năm, thời còn đi học tính tình nhạt nhẽo, trừ bỏ vài người ở cùng ký túc xá còn lại mọi người trong lớp đều không thân thiết lắm, đương nhiên cuộc sống sinh hoạt sẽ không phong phú như Đoàn Chấp với Quý Viên.
Đoàn Chấp và Quý Viên đang nói đến chuyện trong khoa dự kiến tổ chức một buổi khiêu vũ, đang trưng cầu ý kiến của sinh viên, khi hai người ngẩng đầu lên liền thấy Quý Thư Ngôn đang tựa đầu vào tay dịu dàng nhìn bọn họ.
Thật ra Quý Viên không thích tham gia các hoạt động, nhưng hắn và Đoàn Chấp là thành viên của hội học sinh nên không thể không đi, hắn quay đầu hỏi Quý Thư Ngôn.

“Cậu này, lúc trước cậu đi học trường cậu cũng thích tổ chức tiệc khiêu vũ sao? Khoa của chúng con một hai phải đảm nhiệm vai trò Hồng Nương(*), lâu lâu lại phải nghĩ ra hoạt động mới.”
(*) mai mối
Cũng may là tham gia tự nguyện không bắt buộc.
Quý Thư Ngôn suy nghĩ một lát: “Thật ra cũng có, năm nhất và năm tư đều có, nhưng hồi đó cậu vừa mới nhập học nên không thân với ai, vì vậy một thời gian dài đều không tham gia.”
Quý Viên tò mò nhìn cậu mình, “Cậu còn chưa nhảy một điệu nào hả, không phải mọi người đều tranh giành mời cậu sao?”
Ở trong lòng Quý Viên, cậu chính là nam thần được hoan nghênh nhất trên đời, làm gì có người không thích.
“Cũng không phải một điệu cũng chưa nhảy.” Quý Thư Ngôn nhớ lại.

“Ở cuối buổi tiệc có một nữ sinh mời cậu, nhưng cậu nhảy không tốt lắm, luôn dẫm lên chân người ta.”
Quý Viên phụt một tiếng cười rộ lên, bát quái hỏi, “Cô gái đó có đẹp không, có phải là bạn gái tương lai của cậu không?”
Đoàn Chấp cũng ngước mắt lên.

“Không phải, cậu còn không nhớ nổi cô gái đó trông như thế nào, dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm trước.” Quý Thư Ngôn lắc đầu, ánh mắt có chút xa xăm, “Cậu chỉ nhớ được cô gái đó mặc một cái váy màu vàng, tóc rất dài.”
Khi đó anh mới mười chín tuổi, so với Đoàn Chấp và Quý Viên nhỏ hơn một chút, cả ngày không thích nói chuyện luôn ở thư viện đọc sách.
Anh nhận thấy Đoàn Chấp vẫn luôn nhìn mình, nghiêng đầu hỏi, “Làm sao vậy, trên mặt tôi dính gì sao?”
Đoàn Chấp thu hồi tầm mắt, “Không có.”
Hắn thả nửa đĩa tôm nõn vào trong nồi lẩu, nhìn từng viên màu trắng nổi lên lại nhẹ giọng nói: “Cháu chỉ đang nghĩ khi chú 19 tuổi trông như thế nào.”
Hắn đã đến nhà họ Quý rất nhiều lần, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tấm ảnh nào của Quý Thư Ngôn khi còn thiếu niên, chỉ xem qua tấm hình gia đình của Quý Thư Ngôn và Quý Viên.

Nhưng trong lòng hắn mười phần tò mò, rất muốn biết thời niên thiếu của Quý Thư Ngôn trông như thế nào, chắc hẳn sẽ giống như nam chính trong phim điện ảnh thanh xuân vườn trường, mặc áo sơmi trắng, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai ôm sách đi trên con đường dài, phía sau là bóng râm như biển, mang theo cảm giác mát lạnh vào ngày hè.
Quý Thư Ngôn lại không hứng thú: “Cái này có gì phải nghĩ, cũng giống như hiện tại thôi, có một mũi, hai mắt với một cái miệng.”
Hình dung như này, Đoàn Chấp không nhịn được bật cười.
Quý Viên ở bên cạnh vỗ vỗ đùi: “Cậu muốn xem không nơi này của tớ có nha, tớ còn giữ một tấm.”
Cậu ăn một miếng bò viên, duỗi người lại gần đưa cho Đoàn Chấp xem bức ảnh.


Bởi vì bức ảnh quá đẹp, tớ mới lưu lại trên bộ nhớ trực tuyến.”
Không lâu sau liền mở ra đưa tới trước mặt Đoàn Chấp.
Bởi vì thời gian khá xa, độ phân giải của tấm ảnh lại thấp nên không còn rõ nét lắm, Quý Thư Ngôn trong ảnh không đến 20 tuổi, mặc bộ vest đen, khuôn mặt trắng trẻo nhìn trẻ trung với non nớt hơn bây giờ rất nhiều, tóc đen môi đỏ, ngồi một cách quy củ dưới gốc cây đang nở hoa, người chụp ảnh có lẽ đứng ở đối diện với anh, anh khẽ ngước mắt nhìn lên.

Đó là một ngày xuân, hoa nở chim hót quấn quýt trong gió xuân, càng say lòng người hơn mùa xuân năm nay.

Quý Thư Ngôn cũng nhìn lướt qua, thật lâu mới nhớ ra tấm ảnh này chụp vào lúc nào, anh nói với Quý Viên.

“Hình như là ngày tới tham quan trường học, mẹ cháu chụp cho cậu.”
Quý Viên ngẩn ra, sau đó cười cười “Con biết.”
Mẹ của cậu rất thích chụp ảnh, hầu hết những bức ảnh còn lại trong nhà đều do mẹ chụp.
Đoàn Chấp miễn cường rời mắt khỏi tấm ảnh.
Hoá ra đây chính là Quý Thư Ngôn khi 19 tuổi.
Đó là một Quý Thư Ngôn còn trẻ, người mà hắn chưa từng tham gia vào cuộc sống sinh hoạt thậm chí còn chưa có cơ hội gặp mặt.
Hắn cưỡng ép đôi mắt mình rời đi.
“Rất đẹp.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Chỉ là so với hiện tại nhìn còn lạnh lùng hơn.”
Quý Viên khoe cậu của mình xong mới mãn nguyện cất đi: “Không phải đâu, cậu có biết cái gì gọi là giáo thảo băng sơn không, chính là cậu của tớ đấy.”
Quý Thư Ngôn không nói nên lời, cái xưng hô sáo rỗng này, anh nhét một con tôm vào miệng Quý Viên.

“Mau câm miệng ăn đồ của cháu đi.”
Một giờ sau, khi bữa tối đã kết thúc nhà hàng tặng mỗi người một hộp kem, ba người ba loại hương vị khác nhau, Quý Thư Ngôn nhận được vị nam việt quất, anh không thích nó lắm, khẽ cau mày, một bàn tay ở bên cạnh với khớp xương rõ ràng duỗi tới giúp anh cầm hộp kem đi.

Đoàn Chấp đưa hộp kem vị macadamia của mình cho Quý Thư Ngôn.
“Đổi với cháu đi.”
Quý Thư Ngôn rất kinh ngạc: “Cháu không thích cái này sao?”
Đoàn Chấp “Vâng” một tiếng, xúc một thìa kem nam việt quất cho vào trong miệng, Quý Thư Ngôn cũng không mảy may nghi ngờ, tâm tình rất tốt ăn kem, đây là hương vị mà anh thích nhất.
Chỉ có Quý Viên ở bên cạnh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, không phải Đoàn Chấp thích ăn hạt mắc ca sao? Nhưng cũng rất nhanh dời đi sự chú ý, Quý Thư Ngôn đang hỏi bọn họ về kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, lễ Quốc Khánh vào năm nay rất hiếm khi anh được nghỉ phép nên muốn đưa Quý Viên đi du lịch một thời gian.
“Vẫn còn bảy ngày nữa.” Trong miệng Quý Viên vẫn còn kem, hàm răng lạnh buốt, nói chuyện có chút ngọng nghịu.
“Nhưng thực tế ngày 30 chúng con mới được nghỉ.”
Quý Thư Ngôn gật đầu, chắc là bắt đầu nghỉ từ thứ hai.
Anh thuận miệng hỏi Đoàn Chấp: “Còn cháu thì sao, nghỉ lễ sẽ về nhà chứ?”
Anh nhớ rõ nhà Đoàn Chấp cách nơi này rất gần, vào ngày Quốc Khánh năm ngoái cũng có về.
Đoàn Chấp lại lắc đầu: “Không trở về.”
“Vậy cháu cũng ra ngoài chơi sao?”
“Không phải” Đoàn Chấp lắc đầu cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ cười cười với Quý Thư Ngôn, “Khả năng cháu sẽ ở lại ký túc xá làm nốt công việc, gần đây cháu đang gấp rút phát triển một cái ứng dụng giao tiếp xã hội.”
Quý Thư Ngôn cảm thấy hơi lạ, còn muốn hỏi thêm gì đó lại bị Quý Viên trộm nhéo bắp tay.
Anh ngẩn ra, ngay sau đó ngầm hiểu không nói thêm gì nữa.
.
Cơm nước xong xuôi Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp trở về trường học, rồi lại mang theo Quý Viên về nhà.
Đoàn Chấp đứng ở cổng trường đại học vẫy vẫy tay chào bọn họ, sau đó xoay người đi vào khuôn viên trường.

Quý Thư Ngôn nhìn theo bóng lưng cô đơn của Đoàn Chấp, một mình đi dưới ánh đèn mờ ảo, thân ảnh bị đèn đường kéo đến vừa cao vừa gầy, nhìn có chút lạc lõng.
Anh biết đây chỉ là ảo giác.


Vừa mới đây anh có mời Đoàn Chấp tới nhà mình chơi nhưng Đoàn Chấp cười từ chối.
Đoàn Chấp nói: “Cháu không thể lúc nào cũng đến quấy rầy chú, cháu cũng nên thức thời một chút.”
Lời này cũng không sai, từ trước đến nay Quý Thư Ngôn vẫn luôn cho rằng việc xã giao giữa người với người chỉ cần giữ đúng chừng mực và để lại lối thoát cho nhau là được, nhưng khi anh thấy Đoàn Chấp biết “thức thời” như thế trong lòng ngược lại không quá quen.

Mà trên đường trở về, Quý Viên lén nói với anh.
“Cậu ơi, lần sau đừng hỏi chuyện trong nhà của anh Đoàn nữa.”
Quý Thư Ngôn đang lái xe hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Hình như anh Đoàn cãi nhau với người nhà, nháo đến rất nghiêm trọng.” Quý Viên cau mày buồn rầu nói tiếp: “Con cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nên cũng không dám hỏi.

Anh Đoàn vẫn luôn có quan hệ rất tốt với người trong nhà, nhưng có lần con nghe được cuộc điện thoại của cậu ấy, người trong nhà bảo muốn cắt đứt quan hệ với cậu ấy.”
Quý Thư Ngôn nhíu mày, là một bậc phụ huynh luôn yêu thương con cái, anh thật sự không thể nghĩ ra được chuyện gì lại khiến họ muốn cắt đứt quan hệ với con cháu nhà mình.

Nhưng anh cũng biết mỗi gia đình đều khác nhau.
Quý Viên nói tiếp: “Từ đó về sau mỗi lần anh Đoàn tới trường tâm trạng đều không tốt, tuy rằng cậu ấy vẫn cười hi hi ha ha với chúng con, chăm sóc cho chúng con, nhưng mọi chuyện cậu ấy đều giữ trong lòng chưa bao giờ đặt nó ở trên mặt.”
Quý Viên thở dài, Đoàn Chấp chính là điển hình của tính cách sư tử, cho dù việc lớn vẫn tỏ vẻ thờ ơ tự mình gánh vác, nhưng khi người khác xin giúp đỡ thì đều sẵn sàng ra tay, là một người khiến cho người ta có cảm giác an toàn và ỷ lại, vậy nên tuy bề ngoài của cậu ấy có vẻ đào hoa phóng khoáng, các cô gái thích cậu ấy người trước vừa ngã người sau đã nhào lên.

Quý Thư Ngôn “Ừm” một tiếng.

“Đã biết.”
Lúc vừa ăn cơm xong, khi nhắc tới chuyện về nhà vào ngày Quốc Khánh, tuy rằng Đoàn Chấp đang cười trong mắt lại lóe lên vẻ cô đơn, nhưng cũng che giấu rất nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.