Bạn đang đọc Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL – Chương 20: Chúng Ta Tâm Sự
Khi Quý Thư Ngôn và Quý Viên đi tới phòng bắn cung liền bắt gặp Đoàn Chấp đang bắn tên.
Bên trong không còn nhiều người chơi bắn cung lắm, chỉ còn Đoàn Chấp cùng với một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ở trên đài, cách đó không xa tụ tập một đám người xem bọn họ bắn tên.
Đoàn Chấp mặc một bộ đồ màu đen, khuôn mặt đẹp trai, vai lưng thẳng tắp, hai chân hơi dạng ra, ánh mắt tập trung, lắp tên kéo cung, cánh tay cơ bắp cùng đường cong uyển chuyển có lực, thời điểm hắn kéo cung hơi phồng lên, vẻ ngoài hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Quý Thư Ngôn không hiểu về bắn cung lắm chỉ biết sơ qua khi ngẫu nhiên xem được hai lần thi đấu, nhưng anh cũng nhìn ra được động tác của Đoàn Chấp không phải là tay mới chơi.
Còn cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở bên cạnh đã dừng lại dơ tay lau mồ hôi, rất hứng thú nhìn Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp nheo mắt nhắm thẳng hồng tâm.
Hắn không chú ý tới sự xuất hiện của Quý Thư Ngôn, trước mắt hắn chỉ có cái bia nho nhỏ kia, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện những cánh hoa màu vàng rơi trong khoảng sân vào đêm ngày hôm qua, Quý Thư Ngôn nhẹ giọng nói —— “Thứ lỗi cho tôi cự tuyệt.”
Hắn buông lỏng cái tay đang căng thẳng của mình.
Hưu đến một tiếng, mũi tên dài như chiếc lông vũ phá gió mà đi, ghim trúng ngay hồng tâm.
Mọi người xung quanh sôi nổi vỗ tay, có một người lớn tuổi hơn so với Đoàn Chấp hướng về phía hắn cười nói, “Thằng nhóc này không tồi đâu, xem cậu bắn tên cả một buổi chính xác không tồi.”
Đoàn Chấp gật đầu, không kiêu không căng, sắc mặt không thể nói kém nhưng cũng không vui vẻ chút nào, đặt cây cung trở lại hộp đựng của nó, cầm lấy chai nước khoáng ở trên ghế uống một ngụm.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng đang bắn tên như hắn tiến lại gần, phóng khoáng chào hỏi, còn hỏi xem có thể trao đổi phương thức liên lạc hay không, “Mấy ngày nay chúng ta có thể bàn luận thêm một chút.”
Đoàn Chấp cũng không có tâm tình để phân biệt xem cô gái này chỉ đơn giản muốn trao đổi sở thích hay là bắt chuyện làm quen, hắn đi đến gần lắc đầu, khách sáo nói, “Thật ngại quá, chắc ngày mai tôi cũng không tới nữa.”
Cô gái kia nghe được cũng không nói gì thêm nữa, cười cười, “Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”
Chờ đến đi hắn vặn xong nắp chai nước khoáng, sau lưng vang lên một giọng nói vui vẻ đầy phấn chấn, “Anh Đoàn.”
Là giọng của Quý Viên.
Đoàn Chấp ngẩn ra xoay người nhìn lại.
Nhưng người đầu tiên hắn nhìn không phải là Quý Viên đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với mình, mà là Quý Thư Ngôn đứng ở bên cạnh với vẻ mặt lạnh nhạt.
Quý Thư Ngôn cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn, thẳng tắp nhìn lại, hai người chỉ đứng cách nhau không đến 5 mét lại giống như nhìn mãi cũng không thấy được đầu con sông, ngay cả bầu không khí cũng rơi vào giằng co.
Cuối cùng Đoàn Chấp cũng rời ánh mắt đi nơi khác, hắn nhìn về phía Quý Viên, giọng nói có chút khô khốc, “Hai người tới nhanh thế.”
“Đương nhiên rồi, nơi này cũng không cách xa lắm.” Quý Viên nhảy nhót lại đây, “Anh Đoàn, lúc cậu bắn tên trông đẹp trai lắm, sao tớ lại không biết cậu biết bắn cung nhỉ.”
Cậu thật lòng tán thưởng bởi vì cậu không giỏi thể thao, thấy Đoàn Chấp toàn năng như vậy nên rất hâm mộ.
Khoé miệng Đoàn Chấp hơi cong coi như nhận lấy phần khích lệ này, nhưng tâm tình hắn thật sự không xong, hắn không có cách nào vui đùa với Quý Viên giống như trước kia, chỉ nói một câu, “Sau này sẽ dậy cho cậu.”
Hắn và Quý Viên đi tới bên cạnh Quý Thư Ngôn, Quý Viên hỏi Quý Thư Ngôn, “Cậu ơi, chúng ta đi ăn gì đây?”
Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua Đoàn Chấp một cái, lại thấy trên tay Đoàn Chấp hình như có thêm một vết trầy da.
“Cậu đã đặt chỗ ở nhà hàng bên này rồi.” Anh nói xong lại có chút thất thần.
Vừa rồi Đoàn Chấp bắn ra một mũi tên cuối cùng, anh đã quan sát toàn bộ quá trình.
Vào lúc chạng vạng tối ánh đèn trong phòng bắn cung sáng rực một cách lạ thường, Đoàn Chấp cầm cung đứng ở trên đài giống như đứng ở trung tâm thế giới, thong dong bình tĩnh, trong mắt chỉ có cái bia phía trước, những ánh mắt vây quanh cậu ta, những lời xì xào bàn tán giống như không có ý nghĩa gì đối với cậu.
Còn có lúc cô gái muốn trao đổi phương thức liên hệ với Đoàn Chấp, ngoài miệng thì Đoàn Chấp khách sáo nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt, ai nấy đều thấy được hắn là đang lấy cớ.
Khi thấy Đoàn Chấp lộ ra một mặt như vậy anh còn có chút kinh ngạc.
Nhưng khi anh thật sự tới gần, sương tuyết trên mặt Đoàn Chấp lập tức tan đi, thân thể cứng đờ khó nhận ra, khi tầm mắt hai người đối diện cũng nhanh chóng dời mắt sang phía khác, không dám nhìn anh, rồi lại mặc cho anh xử trí, anh nói cái gì là làm cái đó, Đoàn Chấp đều sẽ tiếp thu.
Quý Thư Ngôn thở dài, trong lòng cũng không rõ là mùi vị gì.
Ba người bọn họ cùng nhau đi ra khỏi phòng bắn cung, Quý Viên đi nhanh hơn cách một khoảng với bọn họ, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp lại trở thành đi song song với nhau.
Thấy Đoàn Chấp mím chặt môi cùng với sườn mặt góc cạnh đẹp đẽ ấy, nhìn từ bề ngoài như muốn im miệng cho đến thiên hoang địa lão, Quý Thư Ngôn nghĩ một chút vẫn nhẹ giọng nói, “Mũi tên bắn không tồi.”
Đoàn Chấp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn.
Nhưng Quý Thư Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khuôn mặt bất biến, giống như những lời kia không phải do anh nói ra, tiếp tục đi về phía trước.
.
Bữa tối là do Quý Thư Ngôn đặt nhà hàng nằm trong khu resort, chuyên về món ăn Pháp, đầu bếp cũng tới từ nước Pháp, các món ăn cũng không tệ lắm.
Bữa cơm này cũng không quá buồn tẻ, Quý Viên lảm nhảm kể về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp thi thoảng phụ hoạ thêm một câu, bề ngoài nhìn không ra vấn đề.
Chỉ là lúc tính tiền Quý Thư Ngôn phát hiện Đoàn Chấp đã thanh toán xong hoá đơn.
Ở trong khu resort khi nào rời đi mới cần thanh toán tất cả các chi phí, nhưng nhà hàng này không thuộc về khu nghỉ dưỡng mà là được thuê để mở bán trong đây, cho nên cần phài thanh toán riêng.
Nghe thấy Đoàn Chấp đã trả tiền, anh nhíu nhíu mày nhìn về phía cửa, Đoàn Chấp đang đứng chung với Quý Viên, hai đứa không nói chuyện với nhau chỉ tập trung xem điện thoại của mình.
Quý Thư Ngôn nhanh chóng nghĩ tới chuyện khác, đầu tiên gọi điện thoại cho quầy lễ tân của khu resort, quả nhiên lễ tân nói rằng chi phí thuê biệt thự và các phí dịch vụ khác đều đã được thanh toán xong, là do ngài Đoàn chi trả.
Vẻ mặt Quý Thư Ngôn càng thêm phức tạp, anh mím môi cất điện thoại di động đi, sau đó đi ra ngoài cửa, trên đường trở về biệt thự anh cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ im lặng nghe Quý Viên và Đoàn Chấp nói chuyện phiếm.
Chỉ là vừa đến biệt thự, anh liền tìm vài ba lí do đuổi Quý Viên ra ngoài chơi, lại giữ Đoàn Chấp lại,
Anh nhìn Đoàn Chấp, “Chúng ta tâm sự một chút.”
Rốt cuộc Đoàn Chấp cũng nhìn thẳng vào mắt anh, “Được.”
Hai người cùng nhau đi tới phòng làm việc.
Vốn dĩ nơi thích hợp nhất để nói chuyện chính là sân trong, nhưng hiện tại Quý Thư Ngôn vừa đi tới chỗ đó liền nhớ tới chuyện xấu hổ ngày hôm qua, kiên quyết sẽ không đến đó nữa.
Trong phòng làm việc một mảnh tối đen, anh bật mấy cái đèn bàn lên, ánh đèn dịu nhẹ không gây chói mắt, anh ngồi trên chiếc ghế bành nói với Đoàn Chấp: “Cậu cũng ngồi đi.”
Đoàn Chấp ngồi xuống lại ngẩng đầu lên, từ khi trở về từ phòng bắn cung đây là lần đầu tiên hắn chân chính đánh giá Quý Thư Ngôn.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt Quý Thư Ngôn có loại cảm giác thanh tú nõn nà giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, ưu nhã đầy lạnh lùng, anh thản nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo lên nhau, mười ngón tay thon dài tinh tế đặt ở trên đầu gối, chiếc dép lê rơi dưới đất lộ ra một bàn chân đi tất trắng, mu bàn chân cong lên, cổ chân gầy guộc tái nhợt giống như chỉ gập lại liền vỡ tan.
Tầm mắt Đoàn Chấp một đường đi xuống dưới, sau vài giây nhìn chằm chằm vào bàn chân kia hắn mới dời tầm mắt lên trên khuôn mặt Quý Thư Ngôn.
Cả hai người đều không ai vội vã mở miệng trước, trong phòng làm việc im ắng như đang chờ đợi một điều gì đó.
Quý Thư Ngôn liếm liếm môi dưới, có một chút do dự, ngoài Quý Viên ra anh còn chưa tiếp xúc nhiều với những người trẻ tuổi khác, những thực tập sinh trong bệnh viện cũng chỉ có mối quan hệ công việc, anh thật sự không biết làm thế nào để tỏ ra bình dị gần gũi.
Hơn nữa đây còn là một người trẻ tuổi thích mình.
Nhưng anh còn chưa kịp nói Đoàn Chấp đã mở miệng trước, “Chú Quý, thật ra cháu cũng có chuyện muốn nói với chú.” Đoàn Chấp nhìn anh, thậm chí còn cười một cái, “Chú có thể nghe cháu nói trước không?”
Quý Thư Ngôn trở tay không kịp sửng sốt một chút, “Vậy cậu nói đi.”
Đoàn Chấp chăm chú nhìn anh một lúc, trong căn phòng thiếu ánh sáng khiến đôi mắt màu hổ phách biến thành màu đen như mực.
Điều này làm cho Quý Thư Ngôn cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng một lát sau anh lại nghe thấy Đoàn Chấp nói, “Cháu đã đặt khách sạn và vé máy bay, ngày mai cháu sẽ rời đi.
Cháu vốn định đi trong ngày hôm nay, nhưng cảm thấy nếu không nói một tiếng mà rời đi thì thật không lễ phép, cũng rất xin lỗi về sự tiếp đãi của chú và Quý Viên đối với cháu, cho nên cháu mới chờ tới bây giờ.”
Những lời thoại mà Quý Thư Ngôn đã chuẩn bị nhanh chóng biến mất.
Anh không nhịn được ngồi ngay ngắn lại, hơi nghiêng người về phía trước, chiếc bóng phản chiếu trên tường cũng chuyển động theo giống như một đoá hoa bị kéo cành ngắt hoa.
Anh mờ mịt nhìn Đoàn Chấp, “Cậu nói cái gì?”