Đọc truyện Cậu Hôn Anh Một Cái – Chương 26: Giả nhân giả nghĩa
Anh vừa nói thế, Tạ Văn Tinh khựng lại.
Cậu nhìn bóng lưng Quan Hạc mở cửa ra ngoài, trái tim đập nhanh chưa từng có.
“Ngắm sao?” Thời Gian không nhận ra được thâm ý trong đó, mà quay ra cảm thán một câu: “Sở thích này thật là văn nghệ.”
Lúc tháo dây an toàn vẫn thấy Tạ Văn Tinh ngồi im không nhúc nhích, Thời Gian ồ một tiếng: “Tiểu Tạ, sao cậu còn chưa xuống?”
“Tôi xuống giờ đây.”
Tạ Văn Tinh nói, có chút không yên lòng mở cửa xe ra.
Thời Gian hết chuyện để nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, trong chữ của cậu có một chữ sao.”
Tạ Văn Tinh giật mình trong lòng: “Sao thế?”
Tời Gian: “Không sao, chẳng phải giám đốc nói thích ngắm sao hay sao, thật trùng hợp.”
Tần Phi Văn thở phào: “Thật là trùng hợp.”
Lục Dao Dao bao cả quán bar từ trước, lúc ngồi trên ghế dài, Tạ Văn Tinh vẫn sát cánh cùng đám Thời Gian, chờ cậu phản ứng lại, cậu và Quan Hạc đã tách ra rồi.
Nhìn lại, người ngồi bên kia đều là quản lý cấp cao của Lam Kình, Lục Dao Dao và Tô Mộc…
Tạ Văn Tinh chẳng có lí do nào để qua, chỉ có thể ngồi lại cùng đám Thời Gian. Sau khi yên vị, trong đầu cậu vẫn cứ quanh quẩn mấy câu nó của Quan Hạc.
Một chai rượu để đối diện ghế dài, còn trên bàn thì la liệt đủ loại rượu bia, màu sắc săc sỡ. Tạ Văn Tinh cứ ngẩn người mãi, chờ những người khác gọi, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn phút chốc.
Thời Gian thắc mắc: “Tiểu Tạ, sao cậu cứ sững người mãi thế?”
Tạ Văn Tinh sờ mũi: “Tôi đang nghĩ một chuyện,”
“Đừng nghĩ nữa, hôm nay có rượu thì hôm nay say, uống chén này song thì lại nghĩ.”
Thời Gian nói, liền đem một ly rượu được rót đầy đẩy đến trước mặt cậu.
Tạ Văn Tinh cũng không từ chối, cậu nhấc ly, lúc uống hết còn dốc ngược chứng minh mình uống cạn rồi, Thời Gian cười cậu: “Kiềm chế chút đi, để lại chút cặn chứ, uống kiểu đó chút nữa đau đầu chết.”
“Anh uống nhiều thế không có sao thật chứ?” Flash đưa tay ước lượng ở tầm hai phần ba chai rượu đỏ hỏi. Thời Gian nhìn mà lắc đầu: “Tửu lượng của Tiểu Tạ kém không nỡ nhìn, đám các cậu không biết sao?”
EVE jungler khó mà tin nổi: “Tửu lượng của Sờ thần kém vậy sao?”
Thời Gian: “Một chai bia là gục, chính mồm cậu ta nói.”
Ánh mắt của mọi người đổ hết về đây, Tạ Văn Tinh sờ mũi: “Hẳn là vậy, nhiều năm rồi tôi chưa có say.”
Jungler an ủi: “Tửu lượng là luyện mới ra được, say mấy lần xong là uống được ngay.”
Tạ Văn Tinh nói: “Sau khi say tôi không tốt lắm, người quen thì tốt nhất đừng để tôi uống say.”
Thời Gian hứng thú: “Sao lại không tốt? Cậu say rồi là muốn tìm người đánh nhau sao?”
“Cũng không đến nỗi đánh nhau,” ánh mắt Tạ Văn Tinh đảo một vòng: “Mà nói chung là không tốt.”
Lớp 10 năm ấy, Quan Hạc mời không ít người đến KTV tổ chức sinh nhật, Lê Diễn gạ cậu chơi xúc xắc, không cẩn thận thua mấy lần, uống khá nhiều rượu.
Cậu hơi hơi nhớ là lúc cậu say, cứ ôm chặt một người mãi mà không buông tay…
Chờ nghỉ cuối tuần xong đi học lại, trong tiết thể dục tình cờ gặp lại Lê Diễn và Quan Hạc, Lê Diễn vừa thấy mặt, liền quay ra nhìn Quan Hạc, rồi lại nhìn cậu, cười không ngừng.
“Tiểu Tạ, chuyện tối hôm thứ sáu, có ấn tượng gì không?”
Tạ Văn Tinh lắc đầu.
“Ha, cậu thật là vô tâm!” Lê Diễn hết sức có tự giác của một chân chó, kể lại chuyện đã xảy ra một mạch: “Sao cậu lại làm thế với A Hạc? Vừa ôm vừa hôn, thiếu chút nữa A Hạc không nhịn được, hóa thân thành cầm thú… Cậu ta không làm ăn được cái gì, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng! Mà cậu lại không nhớ rõ? Cậu ta nhịn lâu như vậy thì cón có nghĩa lí gì nữa?”
Lê Diễn kể lại cậu đè Quan Hạc ra hôn như thế nào, thêm mắm dặm muối chuyện Quan Hạc vì để che giấu tai mắt người khác dẫn cậu đến WC của KTV ra sao, Tạ Văn Tinh nghe mà choáng váng, quả bóng rổ cậu ôm trên tay cũng rơi binh một phát xuống đất, mặt cậu cũng đỏ bừng lên.
“… Đương nhiên, các cậu làm gì ở nhà vệ sinh thì tôi không có biết.” Lê Diễn ho khan một cái, quay đầu hỏi Quan Hạc: “Không thì xin mời ngài lên sàn kể nhé?”
“Nói gì,” Quan Hạc ngồi xuống, nhặt quả bóng rổ của Tạ Văn Tinh lên, đặt lại vào tay cậu rồi nhướn mày với Lê Diễn: “Đừng bắt nạt em ấy.”
Lê Diễn trợn mắt: “Mịa, cậu có thấy giả quá không hả?”
Hắn kể lại mọi chuyện, Quan Hạc lại giả làm người tốt, quả thực là một tên giả nhân giả nghĩa.
Ấy thế mà Tạ Văn Tinh dính chiêu này không thoát một lần nào.
“Sau này đừng uống say nữa.”
“Ừm.”
“Nếu anh ở đó… Thì uống nhiều chút cũng không sao.”
“Được.”
“Khi đi một mình thì chỉ được uống nhiều nhất là một chai bia thôi.”
Trong đầu Tạ Văn Tinh bấy giờ chỉ có toàn những lời mà Lê Diễn đã nói, ngơ ngơ ngác ngác đồng ý.
Cuối cùng, giữ lời hứa rất nhiều năm.
Hồi tưởng lại xong, Thời Gian đang phấn khởi nói: “Vô cùng tốt, tối nay chúng tôi liền chuốc cậu.”
EVE support “Thấy ly whisky có đá này chứ?”
EVE jungler: “Còn ly màu xanh, ly màu vàng, với cả ly trong suốt kia nữa.”
Flash: “Đều cho anh.”
Tạ Văn Tinh không nhịn được cười mắng: “Đệt, các cậu có còn là người nữa không?”
Mới mắng xong, trong đầu cậu đột nhiên có ý nghĩ.
Nếu cậu cố ý khiến mình say, thì mình sẽ có gan đi hỏi Quan Hạc chứ? Hỏi anh rốt cục sao đó là sao gì.
Trên trời? Hay là…
Mà nếu như cậu say rồi, thì sẽ ôm Quan Hạc không buông tay như trước kia? Khác với những cái ôm cái hôn thời niên thiếu, bây giờ nếu như ôm Quan Hạc, và hôn anh…
Anh… Sẽ có phản ứng thế nào?
*
Lô ghế dài bỗng truyền đến tiếng ầm ầm, Quan Hạc nghiêng đầu, ánh mắt chạm tới một hình ảnh khiến anh giật mí một cái.
Tạ Văn Tinh cầm ly rượu, nhìn cũng không thèm nhìn uống cạn.
“Mịa, Tiểu Tạ lừa người ta đúng không, rõ ràng là tửu lượng tốt thế này?”
“Em chịu thua…” EVE support kiểu nửa muốn nôn nửa không, mặt dúm lại: “Em có cảm giác mình đang đi trên mây, không uống không uống, chịu thôi, uống nữa giám đốc giết em mất, Phất cẩu mày cũng đừng uống nữa, mặt mày tái hết cả rồi.”
Flash cũng hơi bay bay: “Mặt tôi tái? Sao tôi không thấy?”
Giữa đám người ầm ĩ, chỉ có Tạ Văn Tinh không nói câu nào, cứ cười. Thoạt nhìn chẳng khác nào lúc chưa say.
Thời Gian bắt đầu nghi ngờ: “Có phải cậu ta say rồi không?”
“Chẳng phải Sờ thần nói tửu lượng mình kém hay sao, bây giờ không kêu không gào, được coi là còn tỉnh chứ nhỉ?”
Thời Gian đưa tay ra trước mặt Tạ Văn Tinh quơ quơ, đang chuẩn bị lay người, mắt cậu đột nhiên sáng ngời.
Thời Gian ngẩn ra.
Phải miêu tả ánh mắt Tạ Văn Tinh lúc này như thế nào bây giờ? Như là nhìn thấy thứ gì đó có thể làm cậu vui vẻ đến tột cùng, ánh mắt kia trở nên lung linh lấp lánh.
Lần theo ánh mắt Tạ Văn Tinh, Thời Gian nhìn thấy Quan Hạc đi đến.
Có mấy người say rồi thì sẽ phản ứng chậm, bọn họ cần có một cái công tắc kích thích lại cơ thể. Quan Hạc chính là công tắc ấy.
Thời Gian nhìn Tạ Văn Tinh đứng lên, đưa tay về phía Quan Hạc. Quan Hạc không phản ứng, cậu liền giơ tay đập cái bốp vào vai Quan Hạc.
Khá mạnh, tiếng không nhỏ.
Cả phòng đều kinh hãi.
Thời Gian cảm thấy hơi say say cũng sợ đến tỉnh rượu, hắn nhanh chóng muốn kéo Tạ Văn Tinh lại: “Ngại quá… Ngại quá xin lỗi ông chủ, Tiểu Tạ uống say rồi, không phải cậu ấy cố ý…”
Ánh mắt Quan Hạc lạnh xuống, như băng vậy.
Chắc hẳn đây mới là bộ dạng chân chính của người đàn ông này, cả ngày nay Quan Hạc không hề làm giá khi ở chung, làm đám Thời Gian suýt nữa thì quên thân phận của anh. Quan Hạc lúc giận lên nhìn cực kì đáng sợ.
Còn cái tên nhóc Tạ Văn Tinh này… Thời Gian không ngừng kêu khổ trong lòng.
Quan Hạc mở miệng hỏi, trong các cậu ai chuốc cậu ta?”
Người ngồi cùng bàn nhìn thoáng qua nhau, sau đó một, hai, ba… Cơ hồ là tất cả mọi người đều giơ tay.
Biểu cảm trên mặt Quan Hạc càng ngày càng lạnh.
Thời Gian vẫn còn đang xin: “Xin lỗi xin lỗi, ngài… Ngài rộng lượng, chớ so đo với sâu rượu, tôi đem cậu ta đi giờ đây.”
“Cậu ấy uống nhiều rượu như thế này?”
“Vâng vâng vâng, cậu ấy uống rất nhiều, uống như thế sao mà không say cho được, say rồi thì lại thành như vậy…”
Còn chưa nói hết, Tạ Văn Tinh lại đưa tay ra vỗ Quan Hạc, lần này không mạnh như lần trước, mà âm thanh cũng làm mọi người cảm thấy chua hết cả răng.
Xong đời xong đời xong đời.. Trời ơi!
“Cậu ấy uống say rồi, tôi dẫn cậu ấy đi trước.” Quan Hạc nói: “Tửu lượng của cậu ấy kém, lần sau đừng chuốc cậu ấy.”
Nói xong anh nhẹ nhàng đẩy Tạ Văn Tinh, cậu thì ngoan ngoãn mượn lực của Quan Hạc đi về phía trước, mắt thấy Quan Hạc đưa Tạ Văn Tinh đi mất, Thời Gian và Flash quay qua nhìn nhau.
Vẫn là Lục Dao Dao ở một bên khác đánh vỡ sự im lặng: “Quan tiên sinh cũng uống nhiều rượu? Sao anh ấy lái xe được?”
EVE jungler: “Có phải ổng cũng say rồi không?”
EVE support nuốt nước bọt: “Liệu… Liệu ổng có đánh nhau với Sờ thần không?”
Flash dùng mắt dò hỏi: “Anh Thời Gian?”
Thời Gian: “Đuổi theo, quán rượu này có hai cửa, cậu đi cửa nam tôi đi cửa bắc, xem tình hình thôi.”
Flash gật đầu, hắn và Thời Gian được coi là hai người còn tương đối tỉnh táo trong nhóm này, hai người chia nhau đi hai hướng. Bởi đã bao toàn bộ quán rượu, trên sàn nhảy không có mấy người, sau khi lướt qua đám đèn nháy, hắn thấy hai bóng người đang chồng lên nhau.
Trong lòng thở phào, nhanh chân đuổi theo.
Vòng qua chỗ ngoặt của hành lang, đã thấy thấp thoáng rồi, Flash vừa định mở miệng, đập vào mắt đầu tiên là con số màu đỏ trên thang máy…
Sau đó là Tạ Văn Tinh đang bị đè ở trên tường.
Lời định nói bị chặn ngay cổ họng, Flash không tin nổi mà nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt, một tay Quan Hạc giữ vai Tạ Văn Tinh, một tay khác vòng qua eo, từng nụ hôn nhỏ vụn tinh tế rơi xuống cổ Tạ Văn Tinh.
Tạ Văn Tinh hơi ngửa đầu, đôi mắt mơ màng nửa híp, đứng là đã quá say rồi.
Quan Hạc không hôn môi cậu, mà chỉ đơn thuần là dùng môi anh chạm vào cổ, thậm chí còn trượt đến tận hầu kết của Tạ Văn Tinh.
Số trên thang máy chuyển thành hai.
Cửa mở.
Quan Hạc kéo Tạ Văn Tinh vào trong, hai người đều vào thang máy.
Trước khi cửa thang đóng, Flash nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn rũ xuống của Quan Hạc nhấc lên, không mặn không nhạt nhìn mình, sau đó cúi đầu.
Lần này, anh hôn lên đôi môi của Tạ Văn Tinh.