Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 21: Cười một cái


Đọc truyện Cậu Hôn Anh Một Cái – Chương 21: Cười một cái

Lúc này lại có thông báo tin nhắn trên we chat.

Có rất nhiều người nhắn hỏi tình hình xảy ra với cậu, trợ lí của Tạ Văn Tinh kinh hồn bạt vía: [Sờ thần anh xem weibo chưa?]

Chắc là do mãi mà cậu vẫn chưa rep, thái độ của trợ lí dần thay đổi: [Mọi người đều biết anh là ai, có người cố ý bôi đen anh mà thôi, chúng em đều tin anh]

[Anh có muốn đứng ra làm rõ hay không?]

[Đứng trên hot search hơi lâu, bên công ty để em hỏi ý kiến của anh thế nào]

[Nếu như anh muốn đứng ra làm rõ, bên Lam Kình sẽ cố gắng phối hợp hết sức có thể]

[Giai Kỳ đã kết thúc hợp đồng từ hai tháng trước, bọn em không liên lạc được với cô ta, mà kế hoạch hôm họp thường niên có thể chứng minh anh chỉ thay Giai Kỳ thôi, không phải cướp hoạt động]

[Mà còn những lời bôi xấu…]

[Anh trả lời em một câu đi, anh tỏ thái độ một chút, thật sự chúng em không biết nên làm gì]

Tạ Văn Tinh gõ chữ: [Người trong clip không phải tôi]

Gõ xong câu trả lời, cậu quay đi xem những tin nhắn của người khác, ngoại trừ trợ lí bán tín bán nghi với cậu, thì có Thời GIan và Flash, dù có chuyện gì thì vẫn đứng bên cậu, Tạ Văn Tinh đọc xong tin nhắn an ủi của Flash và Thời Gian, trong lòng dần bình tĩnh lại.

Xem phim trước đã, không được để Quan Hạc biết đã có chuyện gì xảy ra. Ngày mai khi quay lại làm việc, thường thì Quan Hạc sẽ không đọc những tin tức bên lề như thế… Chỉ cần mình hành xử như lúc thường, Quan Hạc sẽ không phát hiện.

Tạ Văn Tinh tắt điện thoại đứng lên.

Cậu hơi choáng váng mà mở tủ lạnh ra, lúc lấy coca trong đầu chợt nhớ lại những lời khiêu khích ở trên mạng:

[Hẹn nhiều người thế, chẳng mấy lần mà hỏng?]

[Thảo nào bình thường stream toàn giấu mặt, hóa ra là sợ bị bạn xoạc nhận ra]

[Nghe nói mày lên giường không thích dùng bao, không sợ sida hả?]

[Chết mẹ mày đi thằng lừa đ*t chết tiệt! Uổng cho bố mày ngày xưa thích mày! Trên người mày chắc là có virus HIV chứ gì, dòi bọ còn sạch hơn mày!]


[Tiền ngày xưa cúng cho nó thà cho chó ăn còn hơn, ít nhất chó không biết làm fan]

[Tìm phòng live stream số 11130, làm thẻ vào phòng mà đặt hộp tro cho thằng streamer đó]

Tình huống trên mạng khác với thực tế, nếu ở ngoài đời thực mà gặp chuyện thế này cậu đã sớm tuốt ống tay áo lên đánh nhau. Dù sao trước khi quen Quan Hạc cậu cũng là một đứa lưu manh, không học hành gì chỉ có chơi rồi đánh nhau, gây gổ là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Nhưng thế giới ảo thì mãi mãi là thế giới ảo.

Cậu không thể theo đường net mà truy tra hết thảy những người chửi cậu, cậu chẳng làm được cái gì, quan trọng nhất là…

Cười một cái…

Đừng khổ sở.

Không được để Quan Hạc phát hiện ra điều gì bất thường, nếu Quan Hạc phát hiện… Chỉ mới nghĩ đến cái khả năng kia, lòng Tạ Văn Tinh lại quặn lên.

Người trong clip quả thực quá giống cậu, Quan Hạc không nhận ra, nhất định Quan Hạc sẽ cho rằng đó là cậu…

“Còn chưa khỏe sao?” Có âm thanh từ phía sau phá vỡ dòng suy nghĩ của Tạ Văn Tinh, Tạ Văn Tinh vội vàng quay đầu, Quan Hạc đang nhìn cậu, trên mặt có ý cười nhàn nhạt: “Sao cậu lại ngẩn người trước tủ lạnh?”

“Ổn mà,” Tạ Văn Tinh cầm chai bia: “Tôi đang suy nghĩ xem có nên lấy bia hay không. Uống một ít được không?”

“Được.”

Bắt đầu chiếu phim.

Máy chiếu bắt đầu chiếu lên hình ảnh của một đứa bé, lúc mới đầu đạo diễn cố ý để khung cảnh rối loạn. Tạ Văn Tinh xem mãi, thấy lòng mình hoảng hốt.

Cậu quá sợ bị Quan Hạc nhìn thấy những thứ kia.

Nhưng mà, có thể giấu thật sao?

“Nam chính có thể xuyên qua không gian và thời gian?”


“Ừm…? Ừ,” Tạ Văn Tinh nói: “Đúng rồi.”

“Bức tranh hắn vẽ khi còn bé có phải là ám chỉ hắn cũng sẽ giết người?”

“Bức vẽ? A… Ồ ồ ồ phải,” Tạ Văn Tinh nói: “Vẽ bằng bút sáp màu? Đúng, hình như đến phần kết nam chính tự tử bằng cuống rốn.”

“…”

Quan Hạc nhìn cậu, ánh mắt có cảm xúc không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ: “Sao thế? Hình như cậu cứ mãi thất thần.”

“Tôi… Tôi không cố ý,” Lòng Tạ Văn Tinh loạn tung tùng phèo, lúc nói chuyện còn lộn xộn: “Nội dung phim hơi phức tạp, tôi hơi hơi không hiểu.”

Vốn chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, Tạ Văn Tinh lại như gặp tra hỏi, Quan Hạc nhìn mà buồn cười, phần S ẩn sâu trong tính cách làm anh muốn chọc Tạ Văn Tinh thêm chút nữa: “Cậu tìm tôi xem phim, còn cậu thì lại ngẩn người?”

Tuy quả thật chỉ là một câu đùa thôi, để Tạ Văn Tinh không hiểu lầm, anh vẫn cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất.

Anh không ngờ rằng, Tạ Văn Tinh vừa nghe xong, đã ngẩn ngơ nhìn anh.

Một hồi lâu sau, anh mới nghe thấy giọng Tạ Văn Tinh có chút khàn khàn.

“Anh đừng…” Đừng đối xử tốt với em như thế.

Anh càng tốt em càng sợ.

Em sợ anh giận, sợ anh tức, buồn nôn, sợ anh ly hôn với em.

Em sợ lắm… Sợ anh bỏ rơi em.

Quan Hạc thấy tâm trạng cậu không ổn, biểu cảm cũng thay đổi, anh không đùa nữa: “Ừ, tôi không nói nữa. Chúng ta xem xong đã, xem không hiểu tôi nói cho cậu hiểu được không?”

“… Được.”

Nói xong chữ “được” kia, Tạ Văn Tinh cắn chặt răng. Dù thế nào cậu cũng không muốn Quan Hạc nhận ra điều không ổn, viền mắt không kìm được mà đỏ ửng lên.

Mũi cũng chua.


Cậu xem phim đang chiếu, nỗ lực dời sự chú ý của mình đi, mà Tạ Văn Tinh xem không vào chút nào. Cậu không ngừng nghĩ đến tiếng thở dốc, tiếng nam nữ hôn hít trong chip… Còn có những câu chửi bới trên mạng… Những dòng tin nhắn giả tạo, lộ ra ý gạ gẫm xấu xa.

Hình ảnh cuối cùng là âm thanh của Quan Hạc.

Cậu ngồi đó không nhúc nhích, chờ đợi từng thước phim được chiếu xong.

“Cảm động như vậy sao?” Không biết từ lúc nào Quan Hạc cách cậu rất gần: “Nhìn mặt cậu, tôi còn tưởng rằng cậu sắp khóc.”

“Rất cảm động…” Vừa mở miệng, Tạ Văn Tinh mới biết được là giọng mình khàn đến đáng sợ. Cậu nhếch môi, cười một nụ cười: “Xem kĩ, mới phát hiện ra phim hay như thế.”

Dù sớm muộn gì Quan Hạc cũng biết, mà giấu được lúc nào… Thì hay lúc đó.

May mà giả vờ không đến nỗi tệ, Quan Hạc nói câu: “Hiểu là được rồi”, còn giúp cậu mở một chai coca.

Tạ Văn Tinh cầm cốc coca còn hơi lạnh, chậm rãi xiết chặt.

Sau khi xem phim xong.

Hai người về phòng của mình, nhìn Tạ Văn Tinh vào trong, Quan Hạc suy nghĩ một chốc: “Ngủ ngon.”

Người được anh chúc ngủ ngon dừng lại một chốc, Quan Hạc nghe được tiếng của Tạ Văn Tinh.

Có chút buồn bã, nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Như là sợ sẽ đem cái gì đánh nát.

“Ngủ ngon.” Tạ Văn Tinh nói.

Về phòng, Quan Hạc mở we chat ra.

Có một trợ lí chuyên giúp anh quản lí việc bên Lam Kình, Quan Hạc từng đặc biệt dặn, để cậu ra quan tâm hoạt động liên quan đến Tạ Văn Tinh.

Tối hôm nay Tạ Văn Tinh có biểu hiện quái lạ, bắt đầu từ lúc xem phim, em ấy thất thần không ngừng, nghiêm trọng nhất là khi mình nói chuyện với em ấy, Tạ Văn Tinh cũng ngẩn người, Quan Hạc có thể hoàn toàn xác định em ấy không nghe anh nói gì.

Nhớ lại quá trình đi mở phim, không có thứ gì trong phòng khách có thể kích thích Tạ Văn Tinh tới mức đó, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn khả năng trên mạng có điều gì đó xảy ra.

Không chờ anh liên lạc với trợ lí kia, Quan Hạc đã thấy cậu ta nhắn đến hai mươi tin.

Trợ lí gửi một đường link weibo, còn một đoạn ảnh, và một clip…

Sau khi xem xong cuối cùng Quan Hạc cũng hiểu Tạ Văn Tinh bị sao.

Chuyện lớn như thế, chẳng trách rối lòng đến vậy.


Anh xem kĩ lại clip và ảnh, bởi ánh sáng, góc độ, có lẽ còn có cả make up, thoạt nhìn người kia giống hệt Tạ Văn Tinh.

Nếu không phải bây giờ anh đã xác định Tạ Văn Tinh chẳng hề có chút kinh nghiệm nào với phương diện kia. Có khả năng anh cũng sẽ chần chừ do dự.

Lúc người đàn ông túm eo người phụ nữ trong clip, nhìn là thấy đây là một tay già đời, hoàn toàn khác với Tạ Văn Tinh ngẩn ngơ bối rối khi bị anh chạm vào.

Vừa nghĩ đến cảm xúc của Tạ Văn Tinh khi xem phim lúc nãy, Quan Hạc đột nhiên hối hận lúc trước mình nói đùa.

Chắc hẳn em ấy phải rất khó chịu, mắt cũng hồng như thế, còn nhẫn nhịn không chịu nói dù chỉ một chút.

Mà mình lúc nãy, thì chỉ vì thú vị mà đùa em ấy, thật là quá đáng… Anh còn thấy lúc Tạ Văn Tinh oan ức sao mà đáng yêu… Quả thật không nên.

Trái tim như bị cái gì đâm, Quan Hạc tự kiểm điểm bản thân giây lát. Lại nhìn những hình ảnh phóng đãng trên clip, ánh mắt anh tối tăm rồi thấy chán ghét.

Việc gấp bây giờ là điều tra rõ ai là người phía sau màn. Nói ý nghĩ của mình cho trợ lí, sau mới tìm người đi điều tra.

Trong lúc chờ đợi, trợ lí nhắn cho anh một tin nhắn mới:

[Lúc mới đầu thì chỉ có đoạn tin nhắn thôi, trong tin nhắn có nhắc tới phòng trong khách sạn kia].

Ngoại trừ đoạn tin nhắn mơ mơ hồ hồ lộ ra là Tạ Văn Tinh hẹn fan nữ, trong ảnh của trợ lí gửi đến, acc weibo kia còn đăng lên giao dịch làm trong khách sạn cùng với bóng lưng của Tạ Văn Tinh và fan nữ.

Quả thật giống, không trách những người trên mạng lại bị dắt mũi.

Ngón tay Quan Hạc xẹt qua ghi chép giao dịch, những thủ đoạn hạ cấp như thế để lại trong lòng Quan Hạc một vệt âm u kéo dài.

Những người này bây giờ làm thật bao nhiêu, sau này sẽ phải trả giá lớn bấy nhiêu.

Nhưng nếu chuyện này giải quyết không ổn thỏa, ảnh hưởng với Tạ Văn Tinh tuyệt đối sẽ không nhỏ. Nếu có người đứng giữa gây phiền toái, sau này Tạ Văn Tinh sẽ không live stream được nữa, chỉ có thể để anh nuôi mà thôi…

Gạt bỏ những suy nghĩ biến thái trong đầu, Quan Hạc nhìn lại ảnh.

Cuối cùng chủ weibo kia cũng công bố thời gian.

Từ mùng hai tết đến mùng năm, tổng cộng ba ngày, cớ được mượn là hẹn fan nữ ra ngoài du xuân, mà vẫn ở trong khách sạn, giải quyết ba bữa bằng đồ ăn ngoài, dùng hết hai hộp bao cao su.

Từ mùng hai đến mùng năm tết?

Sao lại chọn đúng ngày này vậy.

Lúc đó rõ ràng là Tạ Văn Tinh và anh đang ở thủ đô, nếu ngủ thật, thì cũng chỉ có thể ngủ với anh thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.