Đọc truyện Cậu Hôn Anh Một Cái – Chương 14: Ngày nắng
Nhiệt kế điện tử bíp một cái trên trán Tạ Văn Tinh, nhìn số trên đó, Quan Hạc mở miệng: “Ba tám độ năm, cậu sốt bao lâu rồi?”
“Không biết nữa, lúc tối bắt đầu quay quay. Nhà anh có thuốc hạ sốt không?”
“Cậu sốt cao rồi, đi bệnh viện.”
“Đã trễ thế này…” Tạ Văn Tinh định nói uống thuốc rồi ngủ một giấc là được, trong lòng cậu bỗng sáng ra: “Anh đưa tôi?”
Đến bệnh viện, Quan Hạc cho cậu khám cấp cứu, đêm nay cũng không có nhiều người khám cấp cứu, trước Tạ Văn Tinh chỉ có một cô bé. Đến phiên Tạ Văn Tinh vào phòng khám, bác sĩ kiểm tra đơn giản cho cậu.
Có đơn thuốc rồi, Tạ Văn Tinh đưa tay định lấy thuốc, Quan Hạc đã nhanh tay lấy từ tay dược sĩ.
Bác sĩ thấy thế nói: “Đã sốt như thế, còn muốn tự mình lấy thuốc?”
Tạ Văn Tinh ngượng ngùng cười cười.
Đêm đó sau khi uống thuốc xong Tạ Văn Tinh ngủ rất say. Hôm sau tỉnh lại, dì Tống phụ trách ba bữa đã nghỉ xong. Sau khi ăn cơm tối, Tạ Văn Tinh lên tầng. Cũng không lâu lắm, cửa chính có tiếng nói.
Dì tống cười chào hỏi người đàn ông đi ra thang máy: “Tiên sinh đã về rồi.”
Quan Hạc đáp lại, anh nhìn một vòng: “Tiểu Tạ đâu?”
“Tạ tiên sinh ăn cơm tối xong đã lên lầu rồi.”
“Em ấy sốt thế nào?”
“Không rõ lắm, mà nhìn qua thì cũng không có gì đáng ngại, chính cậu ấy cũng nói thấy đỡ hơn rồi.”
Sau khi lên lầu, Quan Hạc gõ cửa phòng Tạ Văn Tinh, người trong phòng nói cửa không khóa, Quan Hạc đẩy cửa mà vào.
Tạ Văn Tinh đang mở máy tính, không biết có phải do bị bệnh hay không, sắc mặc nhìn nhợt hơn so với bình thường. Cậu ngồi chồm hỗm trên đất lúi húi làm gì đó, Quan Hạc hỏi: “Cậu muốn live stream?”
“Ừm.” Tạ Văn Tinh ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Hạ sốt hay chưa?”
“Anh đang quan tâm tôi?” Quan Hạc không nói câu nào, hẳn là chấp nhận. Tạ Văn Tinh mỉm cười, cậu định nói vừa nãy đo nhiệt độ rồi, đã hạ sốt, đột nhiên trong đầu sáng ra, Tạ Văn Tinh sửa câu: “Cũng gần đỡ rồi, sốt nhẹ không có ảnh hưởng gì mấy.”
“Live bao lâu?”
“Bốn tiếng thôi,” cậu nói nửa giả nửa thật: “Có vài streamer chuẩn bị trước rồi phát cùng ngày, khởi điểm tốt hơn tôi. Hơn nữa tôi cũng không phải lần đầu thế này, trước đây so với bây giờ càng… Tôi vốn đã không stream năm ngày rồi, lại không stream nữa thì không biết nên nói gì.”
Tạ Văn Tinh vừa nói vừa nhìn sắc mặt Quan Hạc, nhìn anh hơi nhíu mày, trong lòng cậu vui vẻ.
Giả khổ có ích như thế sao?
“Kỳ thực tôi vẫn hơi đau đầu chút,” Tạ Văn Tinh thử gài đối phương: “Không thì anh ôm tôi một cái, ôm một cái thôi là hết đau rồi.”
“Ôm cậu?” Quan Hạc lặp lại một lần.
Ôm một cái… Có phải là quá thân mật không?
Tạ Văn Tinh phản ứng lại mới thấy mình biểu hiện ra quá nóng ruột, cậu không nên đề ra yêu cầu trực tiếp như thế, Quan Hạc rất thông minh, nhất định là có thể phát hiện ra cậu đang lợi dụng lòng thông cảm. Tạ Văn Tinh có chút chột dạ, liệu Quan Hạc có nhìn ra cái gì hay không đây?
Ngay lúc lòng cậu đang loạn tung tùng phèo, Quan Hạc cúi người đưa tay ra, Tạ Văn Tinh ngẩn người, chợt bị người ta nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Chắc là mới hút thuốc xong, trên người Quan Hạc vẫn còn mùi thuốc lá chưa tan.
Đôi mắt Tạ Văn Tinh cong cong, vừa định nói chuyện, có thứ gì đó nhanh chóng chạm vào trán cậu một cái.
Nụ cười của Tạ Văn Tinh cứng lại trên môi.
Người đàn ông chỉ cách cậu trong gang tấc nhấc nhẹ khóe môi, ánh mắt như động vật ăn thịt cỡ lớn đang nhìn chằm chằm con mồi, ngay cả âm thanh ép hỏi cậu cũng ung dung thong thả.
“Ba mươi bảy độ, là sốt nhẹ?”
Rắc…
Đại khái đó chính là âm thanh cổ cậu bị Quan Hạc cắn đứt.
Tạ Văn Tinh cười ha hả: “Tôi cũng không ngờ hết sốt nhanh như vậy, mời rồi còn là ba bảy độ năm.”
“Là thế sao,” Quan Hạc để nhiệt kế điện tử trên tay qua một bên, Tạ Văn Tinh nhìn con số đang diễu võ giương oai kia chỉ hận không thể cùng nó đồng quy vu tận. Tiếng của Quan Hạc nhàn nhạt: “Nếu cậu hết sốt, muốn live thì live.”
Đương nhiên Tạ Văn Tinh không dám live.
Quan Hạc đi rồi, cậu nhìn chằm chằm phòng phát sóng trực tiếp. Phía dưới đã có rất nhiều bình luận hỏi xem có live hay không, đã quá giờ phát sóng bình thường rồi, chắc rằng streamer lại bùng kèo tiếp.
Nhìn thấy các chị gái thất vọng hu hu ở khu bình luận, Tạ Văn Tinh hối hận không thôi, bình thường cậu nói trêu ghẹo thì không sao, áp lên người Quan Hạc để cưa kéo, thì lại thấy đầu óc mình không đủ xài.
Cái gương to bằng cái liếp về hám sắc lu mờ đầu óc là đây chứ đâu…
Tạ Văn Tinh cười khổ thoát phòng live stream, cậu tìm cho mình một bộ phim để khiến bản thân phân tâm. Hơn hai tiếng đồng hồ đến tận lúc phim gần hết, Tạ Văn Tinh nhận được tin nhắn của Flash.
Flash: [Fan bảo em hỏi một câu, anh bệnh thế nào rồi? Đêm nay không live stream?]
Tạ Văn Tinh: [Ổn rồi, không live, sao lại để cậu hỏi?]
Flash: [Có bình luận ở bên em, bọn họ đều biết quan hệ giữa em với anh tốt]
Flash: [Sao lại không live?]
Flash: [Là do đau đầu không muốn chơi game sao? Có thể live cái khác không, bọn họ đều muốn biết tình trạng của anh]
Flash: [Lần trước em nói rồi, anh hát rất hay 0.0]
Tạ Văn Tinh nhìn mấy tin nhắn này, đột nhiên nghĩ ra một cách.
Nếu như Quan Hạc không để ý tới phòng live stream của cậu, cậu lên hát một bài xin lỗi động viên fan vậy, nếu Quan Hạc chú ý, cậu cứ hát thì anh ấy sẽ thấy…
Thế lại càng tốt hơn.
Tạ Văn Tinh gõ chữ trả lời: [Cậu đúng là một nhóc thiên tài].
Thông báo điện thoại vừa vang, cũng là lúc Quan Hạc đang nói chuyện với Lê Diễn.
Anh “Hả?” một tiếng, Lê Diễn ở đầu bên kia dừng lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tạ Văn Tinh đang live stream.”
“Vậy tôi cúp nhé?”
“Tôi dùng pad xem,” Quan Hạc mở Ipad: “Cậu còn muốn hỏi gì không?”
“Không có không có, vụ giao dịch này cậu cũng giúp tôi phân tích gần hết rồi. Nghe quân một lời thắng mười năm đọc sách.” Lê Diễn đùa một câu, bình tĩnh rồi cũng bắt đầu tò mò: “Tiểu Tạ live chơi game?”
“Hình như không phải,” Giọng của Quan Hạc hiếm lắm mới thấy không chắc chắn: “Cậu ta mở camera.”
“Vãi chưởng lộ mặt sao? Cậu ta chẳng phải cứ giấu giấu diếm diếm à? Từ từ, thế tôi cũng phải mở lap lên xem.”
Quan Hạc nhìn phòng live stream, Tạ Văn Tinh vẫn còn đang điểu chỉnh vị trí của camera, khu bình luận đã phát rồ rồi:
[CHỒNG!!! ƠI!!!!]
[ANH!!!! LẠI!!!! LÓ!!! MẶT!!!]
Tạ Văn Tinh: “Chào buổi tối, tôi chỉnh cái này cho chuẩn rồi lại cùng mọi người nói chuyện.”
[Mé ơi! Nghẹt thở! Sắc và giọng của Sờ thần đều lấy cái mạng của tui!]
[Vừa thấy khuôn mặt này tui liền bị ái tình làm cho mờ mắt]
[Crit dame x mười nghàn, đẹp trai không thở nổi. So với đêm họp hằng năm đẹp trai gấp tám trăm lần]
[Cá Voi Xanh cho anh, Cá Mập cho anh, Cá Heo cho anh, tim em cũng cho anh!]
[Ông Sờ quét một phát hay đấy, vừa ló mặt một cái, mọi người đều quên ổng bùng kèo ba tiếng đồng hồ]
Ống kính chuẩn cho thấy Tạ Văn Tinh đã chỉnh xong camera, cậu mặt một chiếc T-shirt màu trắng, duỗi ra cánh tay trắng trẻo thon dài, Tạ Văn Tinh lấy ra tai nghe để bên cạnh.
“Hôm nay không tiện stream game, hát cho các bạn nghe một bài.” Tạ Văn Tinh nói: “Thật xin lỗi.”
[Ngày mai vẫn lộ mặt chứ ạ?]
[Xin anh đó! Sau này mở camera như vậy suốt được không?]
“Ngày mai tính sau, không quen camera cho lắm.”
Cậu nhìn khu bình luận, vô số người đều hỏi là có phải do cậu ngượng hay không.
“Ngượng? Làm gì có chuyện,” Tạ Văn Tinh bắt đầu lướt lướt kho nhạc của bản thân: “Ba quá đẹp trai, nhìn camera lâu quá sẽ sợ.”
Lê Diễn ở đầu dây bên kia cười: “Cậu ta nói chuyện hệt trước kia.”
Quan Hạc mất tập trung đáp lại, anh nhìn người trong màn hình, người đó đang hỏi khán giả xem muốn nghe cái gì. Đại khái bởi vì có quá nhiều người yêu cầu, cuối cùng Tạ Văn Tinh tự mình quyết định: “(ngày nắng) có được không?… Được? Vậy thì hát bài đó.”
Cậu tìm trong list nhạc ra beat, nhạc dạo piano từ từ truyền ra.
Tạ Văn Tinh bắt đầu hát:
“Chuyện bông cúc vàng ấy, từ khi sinh ra đã biết bay
Ngày ấu thơ chơi trò đu quay, cứ mãi lay theo kí ức
Re son son si do si la
Son la si si si si la si la son…”
[“Eve, Flash” tặng streamer [Cậu sờ tui cái nè] một Cá Voi Xanh.]
[“Eve, Flash” tặng streamer [Cậu sờ tui cái nè] một Cá Voi Xanh.]
[“Eve, Flash” tặng streamer [Cậu sờ tui cái nè] một Cá Voi Xanh.]
…
[Vừa mở miệng đã yêu đương, Sờ Sờ em yêu anh]
[Vừa mở miệng Phất Hoàng đã tặng Cá Voi Xanh, đúng chỗ]
[Flash out game đến xem Sờ thần hát, cảm đến đất trời cũng thấu]
“Vì em mà trốn tiết ngày hôm đó
Ngày mà cánh hoa rơi
Trong căn phòng học ấy, sao anh lại không nhìn thấy
Trời mưa biến mất, anh lại muốn chìm trong màn mưa lần nữa
Chẳng bao giờ anh nghĩ có thể lấy lại lòng can đảm đã mất
Thật muốn hỏi lại một lần, em sẽ chờ hay sẽ rời đi
Trong ngày gió lớn, anh thử níu lấy tay em
Nhưng càng níu, mưa lại càng rơi, cho đến khi không thể thấy em
Còn phải bao lâu, anh mới có thể ở bên cạnh em
Đợi đến ngày mây tan nắng chiếu, liệu anh sẽ may mắn thêm chút ít
Từ lâu từ lâu, có người yêu em thật lâu
Nhưng thật tiếc sao, trời càng nổi gió, đem đôi ta cách thật xa…”
Trong quá trình nghe Tạ Văn Tinh hát, Lê Diễn và Quan Hạc đều không hề nói chuyện. Đợi đến khi cậu hát xong bắt đầu chuẩn bị, Lê Diễn đột nhiên nói: “Từ lâu từ lâu, có người yêu anh rất lâu. Thế nào A Hạc, rung động không?”
Quan Hạc không để ý tới hắn.
Lê Diễn như kiểu phát hiện ra châu lục mới, vô cùng hưng phấn: “Tiểu Tạ hát hay hơn trước, cậu cảm thấy thế nào?”
Chính vào lúc này, Tạ Văn Tinh trên màn hình bỗng nhìn thẳng về phía camera, cậu nói: “Xin lỗi, bởi đã làm giận rồi.”
Một đám bình luận hỏi cậu chọc giận ai, rất nhanh đã có người trả lời thay: [Em không có giận đâu chồng à, anh đã công khai lên hát vì em rồi, cố gắng tha cho anh bùng kèo nửa buổi tối]
[Không cần để ý đến đám xàm shit kia, không thích xem thì cút, giỏi thì dùng Cá Voi Xanh mà đập chết streamer kia kìa]
“Vậy tôi off nha,” Tạ Văn Tinh lấy tai nghe xuống, từ góc độ của camera thấy đường nét cần cổ cậu không thiếu một chút gì, thỉnh thoảng còn thấy được cả xương quai xanh thấp thoáng. Tạ Văn Tinh chần chờ một chốc: “Ngủ ngon.”
Phòng live stream biến thành màu đen, mãi mà vẫn chưa nghe Quan Hạc tiếp lời, Lê Diễn hỏi: “Không phải cậu nhìn rồi cứng luôn đấy chứ?”
“Đang nghĩ cái gì.”
Tiếng Quan Hạc từ đầu bên kia truyền đến. Rất thấp, là đàn ông đều hiểu xảy ra chuyện gì mới làm tiếng trầm như vậy.
Phản xạ của Lê Diễn giai thẳng làm hắn suýt nữa thì quẳng điện thoại xuống đất: “Trời ơi, cái giọng này của cậu quả thực, đừng có gadit tôi! Cậu nghĩ cái gì thế?”
“Nghĩ…” Quan Hạc nhìn màn hình tối đen, biểu cảm chập chờn: “Sao lại thiếu làm như vậy.”
*Mình vừa mới đọc lại truyện này là điếng hồn nhận ra bộ này không hề có nước thịt!!!!!! ÂU NÂU!!!!!!!