Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng

Chương 2: Tiêu Chiến Sốt Rồi


Đọc truyện Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng FULL – Chương 2: Tiêu Chiến Sốt Rồi


Hôm nay cậu chủ vẫn tiếp tục công việc bế bé hầu đi làm, người gì đâu mà mới về nhà được hai tháng đã lên làm cậu chủ của anh luôn rồi.
Quả thật anh nói đúng ha, anh hầu cậu chứ cậu có hầu anh đâu.
Đến trường anh thả cậu xuống đi học, Tiêu Chiến chạy lon ton vào lớp còn anh thì cũng về trường của mình.
Đang học thì đột nhiên trời đổ cơn mưa, Nhất Bác nhìn ra ngoài mà lo lắng, mới nãy trời còn đẹp kia mà.
” Không biết tí nữa có tạnh mưa kịp hay không đây” Nhất Bác lo lắng nói.
Anh định học xong rồi chạy thật nhanh qua trường của Tiêu Chiến, sợ thỏ con ướt hết người, hoặc là bị lạnh, nhưng không ngờ là giáo viên giữ lớp anh lại để dự giờ thêm 30 phút nữa, anh ngồi trong lớp mà lòng như lửa đốt vậy, không biết thỏ con có biết ngõ trú mưa không hay là để ướt người đây?
Còn thỏ con thì sợ mình trú mưa rồi anh sẽ không nhìn thấy mình.
” Lâu rồi mà sao chưa cậu chủ đến đón A Chiến thế này? ” Tiêu Chiến nói.
Tiêu Chiến cứ chạy ra chạy vào cổng trường ngó xem anh đã đến đón chưa, cứ như vậy mà chạy ướt hết cả người.

Cậu sợ, hay là anh quên đón cậu rồi.

Cả trường về hết rồi chỉ còn mỗi Tiêu Chiến, mưa người ta lo chạy trước chứ ạ mà thèm để ý đến cậu cơ chứ!
Tiêu Chiến sợ, thế là cậu khóc òa lên……cậu không dám về trước vì sợ khi anh đến đón mà không thấy cậu rồi anh sẽ chạy đi tìm.
Tiêu Chiến ngồi ụp mặt xuống chân mà khóc.
Anh tan lớp liền chạy thật nhanh đến trường A Chiến, hi vọng thỏ con ngốc sẽ biết ngõ mà trú mưa thật tốt.
” Thỏ con à! ” Nhất Bác ôn nhu nói.
Tiêu Chiến ngước hai mắt đỏ âu lên vì khóc mà nhìn anh, vừa nhìn thấy anh liền chạy vội lại ôm mừng rỡ.
” Cậu chủ…huhu….tưởng cậu bỏ em rồi “.

” Không có đâu, tôi xin lỗi, chúng ta về thôi…..nhưng sao người lại ướt nhen thế này? sao không trú mưa cẩn thận hả? “
” Em sợ cậu chủ không thấy em nên…..nên….!”
” Tôi biết rồi….tôi xin lỗi….chúng ta về thôi….mưa lớn rồi “.
Nhất Bác cởi áo khoác chùm lên cho cậu rồi bế cậu về, dù gì cũng có cái áo che cho cậu ít dầm mưa lại.

Về nhà cả hai ướt nhèm nhẹp, anh giao A Chiến cho cậu người hầu lo, dặn dò chăm cậu cẩn thận, sợ thỏ con không biết tự lo sẽ bị sốt mất, xong rồi anh lên lầu lo cho mình.
Đến giờ ăn, A Chiến chạy qua phòng gọi anh ăn cơm:
” Cậu chủ ơi! đến giờ ăn rồi ạ “.
Nghe thấy tiếng thỏ con anh đi ra mở cửa ngay và….
” BỐP……!”
Thỏ con đập đầu vào cửa, hình như cậu có thù với cái cửa này hay sao ấy, cứ bị nó cho ăn đập mãi.

A Chiến ôm trán khóc, Nhất Bác lo lắng xoa trán cho cậu đến nóng ruột.
” A Chiến ngoan, nín nào…..nín anh sẽ cho em kẹo “.

Nhất Bác nói.
” Lần này cho A Chiến hai cục nha….không lấy một cục đâu “.
Tiêu Chiến xòe ba ngón tay bé tí ra mà thương lượng, anh phì cười gập một ngón tay cậu lại.
” Đây mới là hai nè “.

Tiêu Chiến nhìn nhìn…..thấy sao mà ít hơn lúc nãy, thôi A Chiến không chịu đâu…..liền bật thêm một ngón ra.
” Vậy cho A Chiến nhiêu đây…..A Chiến muốn nhiêu đây “.
” Thôi được thôi được…..cho em nhiêu đây ” Nhất Bác bất lực nói.
Tiêu Chiến cười vì được nhiều kẹo của cậu chủ, kẹo của anh rất ngọt và ngon nha….A Chiến thích lắm luôn.

Anh xoa xoa trán cậu, cảm thấy trán Tiêu Chiến hơi ấm ấm anh lo lắng.
” A Chiến à, em có thấy không khỏe ở chỗ nào không? hay trong người khó chịu? ” Nhất Bác lo lắng nói.
” Dạ không…..A….A Chiến khỏe ạ “.
” Vậy chúng ta xuống ăn cơm “.
” Cậu chủ cõng A Chiến “.
” Rồi…..mời cậu chủ lên lưng “.
Anh cúi ngươi xuống cho A Chiến chân ngắn lên lưng, anh đúng là cưng chiều A Chiến lắm luôn, muốn gì cũng được cả.

Nói cậu là người hầu nhưng thực chất còn sướng hơn cả cậu chủ ấy chứ!
A Chiến bảo với anh là không mệt nhưng thật ra là rất mệt, sợ cậu chủ lo lắng nên mới nói dối vậy thôi.

A Chiến ngồi ăn lem nhem bát cơm rồi mè nheo xin anh đi ngủ sớm vì sợ anh sẽ phát hiện ra cậu mệt.
” Em sao vậy? cơm không ngon sao? ” Nhất Bác xoay qua hỏi.

” Cậu chủ….A Chiến buồn ngủ, cho A Chiến đi ngủ nha cậu…..lát nữa A Chiến sẽ ăn sau…..nha cậu “.
Anh cứ thấy lạ lạ, nãy giờ cậu cứ ăn ít, con thỏ háu ăn này sao lại kén ăn, hóa ra là buồn ngủ thôi ư? thôi vậy thì anh cũng đỡ lo.
” Chắc do ham chơi thức khuya nên giờ buồn ngủ rồi, lần sau em nhớ là phải ngủ sớm đó…..đi ngủ đi, tí dậy tôi kêu người chuẩn bị cơm cho em “.
” Dạ cậu chủ…..A Chiến đi ngủ đây “.
Tiêu Chiến đứng dậy đi lên lầu ngủ, mệt mỏi bò lên giường ngủ ngay, mặc kệ ngoài kia mưa ồn ào A Chiến vẫn ngủ, cậu ngủ đến tận chiều tối…..Nhất Bác học bài xong cũng ngủ quên cả Tiêu Chiến, cứ tưởng cậu đói sẽ mò xuống nhà ăn cơm, anh đâu biết là cậu bỏ bữa đâu.
Đến tối A Chiến nhừ thật rồi, A Chiến sốt rồi, đi qua phòng Nhất Bác kêu anh ăn cơm tối, anh vừa mở cửa ra thì…..
” BỐP …….!”
Lại là đập vào đầu Tiêu Chiến, nhưng lần này Nhất Bác không nghe thấy tiếng cậu khóc, bình thường sẽ nằm lăn ra khóc ăn vạ đòi kẹo dù bị đập mạnh hay nhẹ cơ mà.

Anh nhìn thì thấy Tiêu Chiến đã ngất từ khi nào rồi, Nhất Bác vội bế cậu lên.
” Cả người sao lại nóng thế này, quản gian mau gọi bác sĩ đến đây, gọi cả người đến thay cửa cho tôi ” Nhất Bác nói.
” Dạ cậu chủ ” quản gia cung kính đáp.
Anh cực kì tức giận, cái cửa chết tiệt, anh định
mai sẽ thay nhưng không ngờ nó làm “thỏ con” của anh ngất xỉu luôn rồi.

Anh phải thay gấp chứ không chần chừ nữa.

Bác sĩ đến khám, “thỏ con” sốt cao lắm, anh rất lo, mặc dù bác sĩ đã truyền dịch cho cậu rồi nhưng anh vẫn không an tâm.

Anh đuổi hết mọi người ra ngoài chỉ còn lại anh và cậu, anh sai quản gia nấu cháo đem lên cho Tiêu Chiến tí nữa dậy sẽ cho cậu ăn.
” Thỏ con hư hỏng, sốt cao thế này mà còn bảo là không sao, ai dạy cho em nói dối vậy hả? đợi em tỉnh dậy tôi sẽ tét mông em cho chừa tội nói dối ” Nhất Bác ngồi đấy cứ lẩm bẩm.
Rồi anh thay khăn lạnh cho Tiêu Chiến, lát sau cậu tỉnh dậy, anh định mắng cậu một trận nhưng nhìn lại gương mặt mệt mỏi đến phát khóc kia anh không thể nào mắng được, ngược lại anh thập phần ôn nhu hơn ngày thường nữa cơ.

” Anh đút cháo cho em ăn nha, chắc đói rồi đúng không? ” Nhất Bác dịu dàng nói.
” Cậu chủ…..em mệt…..hức hức…..!”
” Em cũng biết mệt sao? vậy mà lúc trưa ai bảo là không mệt? hửm? “
” Em sợ cậu lo…..em xin lỗi “.
” Nhìn em như vậy tôi càng lo hơn đấy, muốn tôi không lo thì ngoan ngoãn ăn hết cháo rồi uống thuốc đi nha, sẽ mau hết bệnh “.
” Không uống thuốc được không ạ…..thuốc đắng “.
” Không…..phải uống…..không được cãi “.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt lạnh tanh của anh không dám cải, bình thường cái sao cũng được chiều sao cũng được, nhưng cái này thì không thể chiều, Tiêu Chiến ngồi yên ngoan ngoãn cho anh đút cháo xong cậu bóc thuốc ra cho cậu uống, cậu khó khăn mà uống thuốc, thuốc đắng làm cho Tiêu Chiến phải nhăn mặt, le lưỡi ra vì đắng.

Nhanh chóng Tiêu Chiến nhận được một viên kẹo ngọt vào miệng từ tay cậu chủ.

Anh bóc kẹo cùng lúc bóc thuốc cho cậu rồi, Tiêu Chiến đang lè lưỡi anh cho viên kẹo vào luôn.

Tiêu Chiến nhìn anh, Nhất Bác cười ôn nhu xoa đầu cậu, cậu thì cười tít mắt, tìm đâu ra một cậu chủ vừa dịu dàng và tâm lí như vậy chứ.
” Ngoan…..mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, tỉnh dậy sẽ ổn thôi, không cảm thấy mệt mỏi nữa “.
” Dạ, mà cậu không về phòng ạ “.
” Em ngủ rồi tôi sẽ về “.
” Dạ em sẽ ngủ nhanh để cậu về phòng nghỉ ngơi ạ “.
Tiêu Chiến ngủ rồi, anh vẫn còn ngồi ở đó để trông cậu, anh sợ đến nửa đêm cậu sẽ sốt cao hơn, thế là cả đêm anh ở phòng của cậu suốt, cả đêm anh không ngủ để trông chừng “thỏ con” của cậu đang ốm.
Phải nói là đi đâu để tìm ra cậu chủ ôn nhu, tâm lí như vậy cơ chứ! A Chiến nên nói là kiếp trước cứu cả thế giới nên bây giờ mới được đền đáp như vậy nè.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1578165366722.jpg-original600webp?sign=b191d436e17f2a0d0ea638ba9cd11d8e&t=5fff8980)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.