Đọc truyện Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt – Chương 47
Giang Lê bất lực mà nhìn bài thi trước mặt, tiết học hồi nãy vỗn dĩ cậu ngồi nghe rất nghiêm túc, trong nháy mắt không còn tinh thần để học nữa.
Ninh Trăn vươn tay đánh một cái vào bàn tay đang đặt trên bàn của Giang Lê, thấp giọng cảnh cáo: “Học đi.”
Giang Lê vội vàng ngồi đàng hoàng lại, nghiêm túc ghi bài, thầy hóa có cho mười phút để sửa bài thi, cậu nghiêm túc kiểm tra lại cái bài thi bị sai của mình.
Theo bình thường khi có thời gian như thế này, bàn trước bàn sau tranh thủ hỏi bài nhau, sau đó nhỏ giọng nói vài chuyện bát quái.
Vào thời gian này, trong lớp thường sẽ rất ồn ào tiếng cãi vã lẫn nhau, thầy hóa tranh thủ uống nước nghỉ ngơi, không quản.
Chờ lớp dần dần yên tĩnh lại, Giang Lê vội vàng quay đầu nhìn về phía Ninh Trăn, thử hỏi: “Ninh Trăn?”
Ninh Trăn vẫn nghiêm túc sửa bài, động tác viết vẫn không dừng lại, giống như là không nghe thấy.
Giang Lê thử gọi lớn hơn, nhưng Ninh Trăn vẫn không hề phản ứng lại.
Cái này chắc chắn là cố ý rồi.
Giang Lê duỗi tay kéo áo của Ninh Trăn, hèn mọn nói: “Tôi xấu, tôi xấu nhất.”wattpadtien161099
Đương nhiên Ninh Trăn không phải vì Giang Lê trêu chọc mà không thèm để ý đến cậu, hắn chỉ đang muốn ghẹo cậu để cậu nói ra vài lời hay thôi.
Vì thế, Ninh Trăn vẫn tiếp tục ghi bài, không hề lên tiếng.
Nhưng mà Giang Lê hình như là từ bỏ rồi, quay người lại tiếp tục nhìn bài thi.
Lát sau, đối với hành động dễ dàng từ bỏ của Giang Lê, Ninh Trăn rất bất mãn mà quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy lúm đồng tiền xinh đẹp trên má của cậu.
Giang Lê đưa tờ giấy ghi chú trong tay mình qua, dưới hình vẽ có thêm một hàng chữ mới, bên dưới hai chữ “Xấu nhất”, đã được đổi thành “Ninh Trăn không có xấu”.
Bên cạnh còn vẽ thêm một hình vẽ người đáng yêu bằng que diêm.wattpadtien161099
Vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Trăn hơi buông lỏng hơn, hắn cố nhịn xuống khóe môi đang muốn cong lên của mình, nhàn nhạt gật đầu sau đó quay đầu tiếp tục ghi bài.
Giang Lê nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Ninh Trăn, nãn lòng nằm dài trên bàn, tay ở dưới hộc bàn lén lút kéo áo của Ninh Trăn.
Ninh Trăn rất hưởng thụ động tác nhỏ của Giang Lê, không có ngăn cậu lại, tay trái đặt dưới bàn tùy ý cho Giang Lê kéo giống như là mèo con, dùng tay phải để ghi bài.
Giang Lê kéo ống tay áo của Ninh Trăn một lát cảm thấy hơi chán, trong lòng nhịn không được thấy hơi buồn.
Ninh Trăn tại sao lại thích học như thế, mỗi ngày đều chăm chỉ ghi bài, bài có cái gì mà ghi hoài thế, đáng giận mà!
Một người sống sờ sờ như cậu, chẳng lẽ không bằng một cuốn sổ hả?
Đột nhiên, Giang Lê cảm nhận được trên đùi của mình truyền đến cảm giác nóng bỏng quen thuộc.
Cậu đành phải buông tay của Ninh Trăn ra, cúi đầu lấy quyển nhật ký ra.
Ninh Trăn cảm nhận được Giang Lê đã buông tay áo mình ra, theo bản năng quay đầu muốn xem Giang Lê đang làm cái gì, sau đó liền nhìn thấy Giang Lê móc ra một quyển sổ màu hồng.
Ninh Trăn nhíu mày, môi mím thẳng, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm quyển sổ.
Cuối cùng thì quyển sổ đó là do cô gái nào đưa, thẩm mỹ kém như thế, vậy mà lúc nào cậu cũng bỏ trong túi quần.
Giang Lê cẩn thận lật đến trang cuối, sau khi nhìn thấy rõ nội dung nhiệm vụ tim như muốn ngừng đập, đúng là nghĩ cái gì thì ra cái đó, đúng là Nhật Ký Ước Nguyện mà.
Vẫn giống như mấy lần đưa ra nhiệm vụ lúc trước, phân tích hiện tại, sau đó là triển vọng trong tương lai, nói một tràng dài cuối cùng cũng đến chủ đề chính.
【Nội dung nhiệm vụ: Giành lấy quyển sổ của Ninh Trăn, nói với hắn: Một người sống như em chơi không vui bằng quyển sổ hả? Hình phạt: Nguyên một ngày Ninh Trăn không để ý đến Giang Lê.
Thời gian: Năm phút.
Phần thưởng: Không biết.
】
Giang Lê: Đậu xanh rau má! Giành lấy quyển sổ, Ninh Trăn sẽ tức giận không để ý đến cậu.
Không lấy quyển sổ Ninh Trăn cũng không để ý đến cậu nguyên ngày.
Đây chẳng phải là một đề bài đường nào cũng chết sao? Cậu còn đường nào để chọn nữa hả, muốn cậu đi nhảy lầu hay gì?
Quyển nhật ký giống như là cảm nhận được oán giận của Giang Lê, thế mà lại chủ động nói chuyện phiếm.
【Cậu muốn đổi cái gì tự ngồi đó mà suy nghĩ đi, không giành, hắn nhất định là không để ý đến cậu, giành, cũng đâu phải chắc chắn là hắn không để ý đến đâu.】
Giang Lê:……
Tao cảm thấy lời mày nói rất có đạo lý, nhưng cho dù là có chọn con đường nào đi chăng nữa thì tao cũng sẽ chết.
Đừng có giả bộ mèo khóc chuột!
Giang Lê hừ một tiếng đầy nặng nề với quyển nhật ký, sau đó nhét nó lại vào túi quần.
Sau đó, Giang Lê tự cổ vũ mình, sau đó nhanh chóng vươn tay nhanh như cớp giựt lấy quyển sổ về phía mình, quay đầu nhìn chằm chằm vào Ninh Trăn chỉ sợ trong giấy kế tiếp hắn tức giận lên ra tay đánh chết cậu.
Ninh Trăn nhìn thấy vẻ mặt lo sợ nhưng vẫn cố tỏ ra là mạnh mẽ của Giang Lê, bị bộ dáng này của cậu là cho không thể nào tức giận được, ai mà có thể hung dữ với một người đáng yêu được chứ.
“Làm gì đó?” Ninh Trăn cố ý giả bộ tức giận hỏi.
Con ngươi của Giang Lê xoay tròn, cậu chỉ cần nói ra lời thoại trong nhiệm vụ nữa là hoàn thành rồi.
Vì thế Giang Lê mở miệng cứng đờ nói từng chữ,: “Em, em như vậy……”
Không xong, hồi hộp đến nói lắp rồi.
Quyển nhật ký trong đùi đang điên cuồng nóng lên, sau nhiều lần liên hệ với nhau Giang Lê đã hiểu ý, đây là nói cậu không hoàn thành nhiệm vụ, ngoài ra quyển nhật ký nhắc nhở cậu làm sai rồi!
Nhưng mà sai chỗ nào chứ?
Giành lấy quyển sổ của Ninh Trăn, và tức giận nói…
Đúng rồi, tức giận!
Cho nên cậu phải dùng giọng điệu tức giận.
Sợ rằng không thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 5 phút, trong nháy mắt khi Giang Lê nghĩ thông, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực tức giận nói: “Một người sống như em chơi không vui bằng quyển sổ hả?!”
Sau khi nói xong, trên đùi không còn cảm thấy nóng nữa, chứng tỏ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Giang Lê thở ra một hơi, hoàn thành nhiệm vụ của quyển nhật ký rồi.
Bây giờ phải nghỉ cách để cứu vãng lại tình hình xấu hổ này.
Giang Tiểu Lê tự biết cách nói chuyện của mình vừa rồi có bao nhiêu hung, nhưng mà trong mắt của Ninh Trăn vẻ mặt tức giận của Giang Lê đều là rất đáng yêu.
Không còn cách nào khác, ai kêu Giang Lê lớn lên đáng yêu như vậy, cho dù là trong lúc tức giận.
Nhưng mà hình như cậu vẫn không nhận thức được điều đó, vẫn luôn đắm chìm trong cái danh giáo bá của mình.
Chuông tan học vang lê, thầy hóa cầm theo bình nước của mình rời đi theo tiếng chuông.
Mọi người trong lớp cũng vội vàng chạy ra sân để tập thể dục giữa giờ, trong lúc nhất thời, cả lớp học đều vang lên âm thanh chân cọ xác với mặt đất, loa phát nhanh cũng đã phát nhạc, nhắc nhở mọi người mau đi ra ngoài.
Thất trung có yêu cầu rất nghiêm túc với thể dục giữa giờ, yêu cầu mọi người xếp thành hàng chạy quanh sân thể dục, cũng không được chậm trễ, nếu như tập hợp trễ, sau khi tập thể dục giữa giờ xong cả lớp sẽ bị phạt chạt một vòng sân trường.
Ai cũng không muốn mình liên lụy đến người khác, cho nên mỗi ngày sau khi đọc tiết hai xong, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy ra sân thể dục.
Trong chớp mắt, trong lớp chỉ còn lại một mình Giang Lê và Ninh Trăn.
“Sau anh không đi tập thể dục giữa giờ?” Giang Lê nhỏ giọng hỏi.
Cậu còn tưởng Ninh Trăn sau khi tập thể dục giữa giờ xong sẽ quên luôn chuyện này đó.
“Không đi, anh đưa em đến nhà vệ sinh?” Ninh Trăn nhàn nhạt hỏi.
“À.” Giang Lê rầu rĩ mà lên tiếng, cẩn thận đưa quyển sổ đến trước mặt Ninh Trăn, nhỏ giọng nói, “Lúc nãy tôi chỉ đùa với anh thôi.”
Ninh Trăn nhìn thoáng qua quyển sổ, nói: “Em giữ đi.”
Giang Lê vội vàng lắc đầu: “Tôi thật sự chỉ là trêu anh thôi.”
Ninh Trăn bất đắc dĩ cười một cái, nố: “Quyển sổ này vốn là anh ghi lại cho em, lúc nãy mới ghi xong thì bị em giựt lấy rồi.”
Giang Lê hoảng sợ mà mở quyển sổ ra, nhìn nét chữ chỉnh tề ở bên trong có chút không thể tinh được.
Cậu tiện tay lật vài tờ thì phát hiện ra, nội dung trong quyển sổ này vừa ngắn gọn vừa dễ hiểu, liên kết chặt chẽ có logic, đầy đủ những kiến thức cần nhớ, vừa nhìn liền biết người ghi tốn không ít công sức.
“Anh….!Anh cố ý ghi cái này cho tôi hả?” Giang Lê nhỏ giọng hỏi.
Cậu nhớ là Ninh Trăn dùng quyển sổ này lâu rồi, hình như là từ lúc bắt đầu dạy kèm cho cậu.
Hơn nữa khi ở trên lớp hay là về ký túc xá thì Ninh Trăn vẫn luôn chăm chỉ ghi chép lại.
Bây giờ cậu biết Ninh Trăn chăm chỉ như thế là vì cậu, Ninh Trăn tốn rất nhiều thời gian để ghi chú vào quyển sổ này cho cậu, Giang Lê cảm thấy hạnh phúc giống như là đang ở trên mây vây, cảm thấy rất không chân thật.
Ninh thần nhiều năm đứng nhất trong các kỳ thi, tự mình ghi chú lại cho cậu! Cậu rất thích người đã tốn rất nhiều thời gian để làm quyển sổ này cho cậu nha!
Nhìn quyển sổ được viết gọn gàng sạch sẽ, nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa này, cậu còn lý do gì để mà không chăm chỉ học tập chứ!.
ngôn tình hài
Lúc nãy cậu còn cư xử không hiểu chuyện như thế, còn hỏi Ninh Trăn cậu với quyển sổ cái nào chơi vui hơn, rõ ràng Ninh Trăn vì cậu mà tốn nhiều thời gian như thế!
A a a, không, không được suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng kích động cậu hận đến mức không thể dùng cơ thể để mà báo đáp Ninh Trăn.
“Được rồi, đến nhà vệ sinh trước đi.” Ninh Trăn giơ tay đem cái đầu loạn lên của cậu sửa lại.
Giang Lê cầm lấy ly nước mà Ninh Trăn rót cho cậu uống liền mấy ngụm, nói: “Để tôi uống mấy ngụm nước, để đi giải quyết một lần luôn.”
Ninh Trăn cạn lời mầu đi vệt nước bên môi cậu, nói: “Em uống bây giờ cũng không có giải quyết liền được đâu.”
Giang Lê chớp mắt: “Ờ.”
“Đi thôi.” Ninh Trăn khom lưng kéo cậu lên, để tay cậu quàng qua cổ của hắn hỏi, “Có đi được không? Hay lả để anh cõng đi?”
“Tôi tự mình đi.” Giang Lê kiên cường nói.wattpadtien161099
Hai người cọ tới cọ lui cũng đến được nhà vệ sinh, Giang Lê buông tay của Ninh Trăn ra, tự mình run rẩy đứng trước bồn tiểu, sau đó nói với Ninh Trăn: “Anh ra ngoài chờ tôi đi.”
“Anh cũng muốn đi vệ sinh.” Ninh Trăn vừa nói vừa đứng bên cạnh Giang Lê mà cởi khóa quần.
Đây là nhà vệ sinh công cộng chứ không phải của một mình Giang Lê, cậu cũng không có lý do gì để mà đuổi Ninh Trăn đi, đành phải chịu đựng mà tháo lưng quần ra.
Con trai đi vệ sinh cùng với nhau là chuyện bình thường, nhưng mà nếu như bên cạnh là người mình thích thì không có cư xử bình thường được rồi.
Giang Lê nhịn không được quay đầu nhìn xuống giữa hai chân của Ninh Trăn, không thể không nói, rất lớn…
Ninh Trăn giải quyết xong, quay đầu nhìn Giang Lê: “Giải quyết xong còn không kéo quần lên, muốn khoe chim nhỏ à?”
Giang Lê đỏ mặt vội vàng kéo quần lên, nhưng mà động tác quá nhanh làm lưng quần chạm vào mông.
Trong nháy mắt Giang Lê la lên một tiếng, vẻ mặt ủy khuất, thậm chí còn muốn khóc, đều là do Ninh Trăn hù cậu! Hừ!
Ninh Trăn bất đắc dĩ mà nhìn bộ dáng ủy khuất của Giang Lê, thở dài nói: “Được rồi, anh xoa xoa cho em, xoa xoa thì không đau nữa..”
Giang Lê mặc quần xong ngoan ngoãn mà đứng trong nhà vệ sinh, tùy ý để tay Ninh Trăn xoa trên eo mình, yên lặng mà cảm nhận lòng ngực ấm áp của Ninh Trăn cùng với bàn tay đang ôn nhu xoa mông cho cậu..