Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Chương 42


Đọc truyện Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt – Chương 42


#tien161099
【Ngày 12 tháng 3 năm 2019, thứ ba, nắng.

Hôm nay nam thần vì mình mà làm vàng lấp lánh đó! Tôi, Giang Tiểu Lê, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất của con trai trên toàn thế giới!
Ninh Trăn Trăn còn vì mình mà chịu phạt, thật sự là quá ôn nhu, trái tim nhỏ bé của người ta chịu không nổi đâu! Nói đến chuyện này là mông lại cảm thấy đau, nên mình muốn nói ——
Mông đau, muốn xoa xoa!
Ha ha ha, ai thông minh như mình chứ, phải nên sớm phát hiện ra chuyện Ninh Trăn thích xoa mông nhỏ của mình.

Hiếm lắm nam thần mới có việc thích, nên mình phải cố hết sức để thỏa mãn rồi!
Hơn nữa, người ta cũng rất thích được xoa xoa mông nha, rất hạnh phúc đó, cảm giác được xoa mông rất là sướng nha ~ thẹn thùng che mặt jpg.

Nội dung nhiệm vụ: Lặng lẽ nói với Ninh Trăn: Mông đau, muốn xoa xoa.

Hình phạt: Bình vàng lấp lánh bị vỡ.

Thời gian: Mười phút.

Phần thưởng: Không biết.



Giang Lê che ngực mình lại, tự nói thầm với mình, không được tức giận, nhất định không được tức giận!
Nhưng mà vẫn không nhịn được tức đến mắt trợn trắng, quyển nhật ký này muốn kiếm chuyện à!
Nhật ký ba ba, đây là trường học đó!
Mày cho dù có nổi điên, thì cũng nhìn địa điểm chứ!
Cậu, Giang Lê, thân là giáo bá của Thất trung, bộ là trò đùa của mày hả?!
Đang ở trong trường mà kêu cậu nói như thế với Ninh Trăn, bộ cậu không biết nhục hả.

Chi bằng cho cậu chết cho rồi!
Trong lòng Giang Lê điên cuồng từ chối!!wattpadtien161099
Cậu cũng không muốn bị sờ mông đâu!!!!!!
Trời đất ơi…!Cậu là một người có cốt khí như thế.

Chỉ là có một chút xíu….!
Trong đầu cậu chỉ là có vài suy nghĩ không trong sáng thôi, nhưng mà chỉ nghĩ thôi, chứ đâu có muốn thực hành đâu.

Suy nghĩ và thực hành là hai chuyện khác nhau nha, quyển nhật ký mà mi cái gì gì cũng không hiểu!

Quyển nhật ký trong tay lại nóng lên, nhắc cậu mau nhanh đi làm nhiệm vụ đi.

Giang Lê liếc nhìn bình lấp lánh của mình ở trên bàn, cậu mới giữ được có hai tiết, không muốn bị mất đâu.

Hơn nữa, Ninh Trăn là đặc biệt làm riêng cho cậu, nếu bình này mà bị vỡ, Ninh Trăn nhất định sẽ rất buồn đó.

Từ nhỏ cho đến lớn, Ninh Trăn tặng cho cậu món quà nào, cậu đều cất giữ rất kỹ.

Đây là bình lấp lánh Ninh Trăn cố ý làm riêng cho cậu, cậu không muốn mất nó đâu.

Cho dù Ninh Trăn có làm lại thì nó cũng không còn ý nghĩa nữa.

Cái đầu tiên mới có ý nghĩa chứ.

Cho dù cậu không hoàn thành cái nhiệm vụ này, nhận hình phạt xong cậu cũng phải làm lại.

Không còn bình lấp lánh, quyển nhật ký ma quỷ này cũng sẽ đổi một cái nhiệm vụ khác.

Nghĩ như thế, Giang Lê bất an mà nhích mông về phía của Ninh Trăn.

Tiết tự học vừa bắt đầu không lâu, thời gian làm nhiệm vụ chỉ có mười phút.

Cậu không đợi đến lúc tan học được.

Giang Lê suy nghĩ một lúc lâu, lấy hết can đảm chọc chọc cánh tay của Ninh Trăn, Ninh Trăn quay đầu nghi hoặc nhìn cậu, chờ cậu nói.

Giang Lê vẻ mặt rối rắm, mím môi, đột nhiên quay đầu đưa lưng về phía Ninh Trăn.wattpadtien161099
Không được không được, cậu không mở miệng được.

Ninh Trăn mặt đầy nghi ngờ nhìn Giang Lê quay lưng về phía mình, giơ tay sờ sờ đầu cậu, cúi đầu qua nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không khỏe hả?”
Giang Lê rầu rĩ mà lắc đầu, vươn tay về phía sau đẩy Ninh Trăn, kêu hắn ngồi lại làm bài tập đi.

Ninh Trăn trở tay nắm lấy tay của Giang Lê, nhưng cậu vẫn cứ đẩy tay hắn ra, hắn đành quay lại mà làm bài tập, lâu lâu vẫn cứ liếc mắt nhìn Giang Lê.

Giang Lê cảm thấy quyển nhật ký trong tay mình ngày càng nóng, đang nhắc nhở cậu thời gian không còn nhiều nữa.

Cậu nhìn nội dung nhiệm vụ, đột nhiên thông suốt, hỏi:

【Nếu mày có thể đưa ra nhiệm vụ đúng như suy nghĩ trong lòng của tao, vậy thì tao cũng có thể nói chuyện với mày bằng suy nghĩ đúng không?】
Nghĩ như thế rồi ngồi đợi một lát sau, Nhật Ký Ước Nguyện vẫn không có bất kì biến đổi nào.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải nhỏ giọng nói chuyện với nó.

“Tao dùng giấy ghi chú để ghi ra cho anh ấy nhìn, như vậy thì có được xem là hoàn thành nhiệm vụ không?”

Nghe thấy bên trái có tiếng động, Ninh Trăn nhanh chóng ghi xong dòng cuối, sau đó nghi hoặc nhìn Giang Lê đang lầm bầm với cuốn sổ màu hồng.

Không nghe được Giang Lê đang nói cái gì, nhưng vì phải đè thấp giọng, nên khi nói chuyện sẽ hay bĩu môi ra nhìn đáng yêu không chịu được, kết hợp với gương mặt của cậu làm cho người khác có muốn nhéo một cái.

Giang Lê quay lưng về phía Ninh Trăn dựa vào bàn giao lưu với quyển nhật ký, hoàn toàn không chú ý đến người phía sau ánh mắt ngày càng trầm.

Ninh Trăn chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt trắng nõn của Giang Lê, cho dù Giang Lê có cử động cũng chỉ có thể nhìn thấy được cái ót, hắn theo bản năng mà nhìn từ cái ót của cậu một đường thẳng xuống, mắt không khống chế được mà nhìn đến bờ mông nõn nà.

Giang Lê nhỏ giọng nói xong, quả nhiên Nhật Ký Ước Nguyện nhiều hơn được một hàng chữ.

【 không tính nha ~】
Giang Lê đầu đầy hắc tuyến nhìn quyển nhật ký, sao khó thế?
Cũng may là cậu đã hỏi trước, nếu không là bị mất mặt rồi.

Giang Lê quyết tâm, lặng lẽ xoay người nhìn về phía Ninh Trăn, lại phát hiện ra Ninh Trăn đang dựa lưng vào ghế để nhìn cậu.

Cậu nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Ninh Trăn, ngay sau đó mặt liền đỏ lên.

Cậu lúc nãy ngồi dựa vào bàn, eo hơi cong xuống, mông cũng vì thế mà cao lên, độ cong này vừa lúc rất câu người nha.

Dù sao Ninh Trăn cũng đã nhìn chằm chằm vào mông của cậu, thời gian cũng đã sắp hết rồu, Giang Lê cũng không cần mặt mũi nữa, duỗi tay nắm lấy tay áo của Ninh Trăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể cùng tôi đi đến nhà vệ sinh không?”
Ninh Trăn thu lại ánh mắt, nhìn về phía Giang Lê, khàn giọng hỏi: “Để làm gì?”
“Đi rồi anh sẽ biết.” Giang Lê nhỏ giọng nói, lắc lắc tay Ninh Trăn, bộ dáng giống như là làm nũng, “Đi với tôi đi.”
Nhìn Giang Lê đang làm nũng với mình, Ninh Trăn không có tiền đồ mà hầu kết lăn lăn, liền gật đầu đồng ý.

Giang Lê vui vẻ, đứng dậy gấp gáp lôi Ninh Trăn ra ngoài.

Chỗ ngồi của hai người lại ở phía sau, cho nên có lén đi ra cũng không có ai biết.


Sợ mấy bạn học khác phát hiện hai người trốn ra ngoài, nên Giang Lê liền kéo Ninh Trăn đi đường vòng để đến nhà vệ sinh.

Ánh chiều tà hoàng hôn, phản chiếu xuống đôi má trắng nõn nà như ngọc của thiếu niên, dường như hơi ửng đỏ.

Ninh Trăn vươn tay câu lấy cổ của Giang Lê, đem cậu kéo vào trong ngực mình, cúi đầu nhìn cậu hỏi: “Giang Tiểu Lê, em cũng đã 18 rồi, mà còn bắt anh dẫn đi vệ sinh, không sợ mất mặt hả?”
Giang Lê đỏ mặt, đi vệ sinh thì có gì mà mất mặt, còn đang trong tiết học mà kêu người ta đo xoa mông cho mình mới gọi là mất mặt.

Từ sau khi biết đến Nhật Ký Ước Nguyện, Giang Lê cảm thấy mình không còn mặt mũi để mất nữa rồi.

Lúc đầu cậu chỉ có suy nghĩ thôi, vậy mà hiện tại lại bị bắt hành động rồi.

Cậu đúng là đem hết tất cả suy nghĩ của mình nói hết với Ninh Trăn, hắn nghĩ cậu là mặt dày luôn rồi.

Quá thẹn, Giang Tiểu Lê muốn đâm tường.wattpadtien161099
Hai người đi thẳng đến nhà vệ sinh nam, Giang Lê có tật giật mình nên mỗi căn phòng đều phải kiểm tra kỹ, sau đó quay đầu nhìn thấy Ninh Trăn đút tay vô túi, nghi ngờ nhìn mình.

“À, chuyện là……”
“Em không phải muốn đi vệ sinh hả?” Ninh Trăn buồn bực hỏi.

Đương nhiên là không phải, em là muốn tạo bất ngờ cho anh.

Nói ra sợ hù chết anh đó, em xem trọng tay của anh, muốn anh xoa mông cho em.

Nhưng.à, Giang Lê vẫn chưa có quên nội dung nhiệm vụ nha, cậu phải nói rõ ràng từng chữ “Mông đau, muốn xoa xoa”, sau đó còn phải chú ý đến yêu cầu của nhiệm vụ, là lén lút nói….!
Giang Lê tính tính trong lòng, cảm thấy hình như gần hết giờ rồi, đành phải đi đến trước mặt Ninh Trăn, chấp hai tay trước ngực, ngượng ngùng xoắn xít mà nhỏ giọng nói: “Mông đau, muốn xoa xoa.”
Nói xong, cậu liền muốn chạy.

Trong khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên ý thức được mình nói xong phải chạy ngay, nhiệm vụ chỉ kêu cậu nói, chứ đâu có kêu cậu cho Ninh Trăn xoa!
Nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi.

Cậu não tàn, tự nhiên chạy đến trước mặt Ninh Trăn để nói.

Ninh Trăn cũng không thèm động, trực tiếp đưa tay xách cậu như xách một con mèo.

Giang Lê, điên cuồng giãy giụa: “Tôi chỉ là nói, chỉ nói thôi mà.”
“Em nói gì, anh không nghe rõ.” Ninh Trăn giơ tay xoa sau cổ của Giang Lê, phòng ngừa cậu chạy trốn, sau đó dựa sát vào lỗ tai cậu dùng giọng nói trầm khàn hỏi.

Cái gì? Không nghe rõ?
Như vậy sao được?! Không nghe thấy thì có phải là cậu không hoàn thành nhiệm vụ hay không.

Sắp hết thời gian rồi, Giang Lê không có thời gian để đi hỏi Nhật Ký Ước Nguyện, chỉ có thể nói lại lần nữa.


Giang Lê thử cử động mình, muốn cách hắn xa xa, nhưng vẫn bị Ninh Trăn bắt đứng yên.

Thấy cậu không lên tiếng, Ninh Trăn dựa sát hơn, trán của Giang Lê sắp đụng vào xương quai xanh của Giang Lê luôn rồi.

Hai người đứng quá gần nhau, trên người Ninh Trăn lại có mùi hương thoải mái của cỏ, Giang Lê hít một hơi, cảm thấy hơi khó thở.

Cái này chắc là “Hội chứng gần gũi nam thần dẫn đến việc hít thở không thông” quá!
“Nói lại lần nữa, hửm?” Ninh Trăn thấp giọng hỏi, âm cuối hơi nâng lên, vừa trầm vừa thấp cào nhẹ vào trái tim của Giang Lê.

Giang Lê cảm thấy không thoải mái nên lui về phía sau, ngay lập tức bị Ninh Trăn kéo lại.

Trực tiếp dựa vào ngực của Ninh Trăn, bụng dưới hai người dựa sát vào nhau.

Giang Lê la lên một tiếng, khẩn trương nắm lấy quần áo của Ninh Trăn.

“Tôi, tôi……” Giang Lê khẩn trương đến nuốt nước miếng, nói: “Anh buông ra, tôi mới nói nhỏ với anh.”
Ninh Trăn cố ý không buông cậu ra, còn cố ý gãi gãi eo cậu, nói: “Nói như vậy đi, buông ra em chạy thì biết làm sao?”
Giang Lê chớp mắt, nói: “Tôi không chạy đâu, anh buông tôi ra đi, tôi đứng trước mặt anh nói.” Nói xong cậu liền chạy khỏi đây.

“Được.” Ninh Trăn gật đầu đồng ý.

Giang Lê lui về sau một bước, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Mông đau, muốn xoa xoa.”
Nói vừa xong, ánh mắt của Ninh Trăn liền âm trầm đến đáng sợ, giống như là muốn ăn thịt người khác, tập trung nhìn chằm chằm Giang Lê.

Giang Lê khẩn trương trong lòng, như là cảm giác được nguy hiểm, quay đầu muốn chạy.

Nhưng sàn trong nhà vệ sinh có hơi ưở, Giang Lê trượt một cái, chân liền đá vào mắt cá chân của Ninh Trăn, ngã thẳng xuống.

Ninh Trăn theo bản năng duỗi tay muốn kéo Giang Lê lên, nhưng mắt cá chân đột nhiên đau lên, cũng ngã theo Giang Lê.

Trong khoảnh khắc đó, Ninh Trăn chỉ kịp bảo vệ cái ót của Giang Lê.

“Bịch”một tiếng, hai người đều nằm dài trên đất.

Giang Lê bị Ninh Trăn đè dưới thân, cả người đều đau, ngay lập tức nước mắt liền chảy ra.

“Sao rồi, không có chuyện gì chứ?” Ninh Trăn vội vàng đứng dậy, đem cậu ôm vào lòng, lại phát hiện cả người cậu đang run lên.

Giang Lê ủy khuất ôm lấy cổ của Ninh Trăn, oa một tiếng liền khóc lên: “Bị ngã, dập mông rồi, mông đau, oa ô ô ô ——” lần này mông bị đau thật rồi, còn phải cần người nào đó xoa nhiều lần mới hết được…..!
Tác giả có lời muốn nói:
– —*—-
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.