Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Chương 17: Ninh Trăn Giận Rồi


Đọc truyện Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt – Chương 17: Ninh Trăn Giận Rồi


#tien161099 đã beta
Chạy bền còn chưa có kết thúc, phòng y tế rất yên tĩnh, cô y tá khoảng 40 tuổi đang ngồi cắn hạt dưa xem phim, nhìn thấy hai người đi vào, nâng mắt nhìn, tùy ý hỏi: “Cần thuốc gì?”
“Tay bị trầy.” Giang Lê chạy nhanh đến nói.

“Lại chỗ đó ngồi đi.” Cô y tá tiếp tục ngồi cắn hạt dưa, liếc mắt chỉ cái giường phía bên cạnh.

Ninh Trăn đỡ Giang Lê ngồi xuống giường, nhíu mày hỏi: “Chân có phải cũng bị trầy hay không?”
Giang Lê mím môi, làm như không có gì nói: “Chỉ trầy một chút, không sao.”
Ninh Trăn nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý của cậu liền quay đầu, nhìn cô y tá, kết quả phát hiện cô ấy còn ngồi trên ghế cắn hạt dưa xem phim.

Ninh Trăn lập tức đen mặt, đi qua, lạnh lùng nói: “Sức thuốc cho em ấy.”
Cô y tá bị khí thế của Ninh Trăn dọa, tay run lên, hạt dưa liền rớt xuống, lau miệng đứng lên, bất mãn nói: “Đến, đến liền đây, gấp cái gì? Không phải chỉ trầy da một chút thôi sao, rửa vết thương một chút là được, con nít hiện tại không phải là hoàng đế trong nhà, giận như vậy làm gì.”
Ninh Trăn mặt âm u mà nhìn cô y tá, không nói một lời, nhưng ánh mắt lại như tia lửa, cô y tá sợ đến mức run run, không dám nói nữa, vội vàng lấy tăm bông, thuốc sát trùng đến bên cạnh Giang Lê.

“Đưa bàn tay ra.” Cô y tá vừa mở nắp vừa tức giận mà nói.wattpadtien161099
Giang Lê run rẩy mà vươn tay, cắn chặt môi, phòng ngừa lỡ mình một lát nữa không chịu được la lên rất mất mặt.

Ninh Trăn lạnh mặt đứng ở một bên nhìn, từ nhỏ Giang Lê đã sợ đau, lớn rồi thì sỉ diện không thèm nói, nhưng thật sự thì trong lòng sợ muốn chết.


Cô y tá bị một đứa học sinh cao trung nhìn mà sợ, tức giận trong lòng, đối với Giang Lê cũng không có kiên nhẫn, muốn đổ nguyên chai cồn trực tiếp lên lòng bàn tay của Giang Lê.

Ninh Trăn nhìn chằm chằm vào Giang Lê, trong nháy mắt khi cô y tá vừa định ra tay, nhanh chóng vươn tay kéo tay Giang Lê đến trước mặt mình, nửa bình cồn trong nháy mắt đổ lên đùi của Giang Lê.

“A — đau –”
Cồn thấm vào quần, lại chảy xuống đầu gối, ngay lập tức vết thương chỗ đầu gối liền đau, Giang Lê lập tức đỏ khóe mắt, nước mắt nhanh chóng đảo quanh trong khóe mắt, lại bị cậu cố gắng kiềm nén nuốt trở về.wattpadtien161099
Ninh Trăn mặt âm u nhìn về phía cô y tá, khí chất quanh người như gió bão.

Cô y tá đối với sắc mặt của hắn, liền hoản sợ, kẻ ác cáo trạng trước: “Cậu làm gì? Tôi còn chưa rửa vết thương cho cậu ta đó? Vết thương bị trầy da như vậy, không mạnh tay thì sao được?”
“Cút!” Ninh Trăn lạnh giọng la lên.

Cô y tá đem nữa bình cồn để qua bê cạnh, tức giận nói: “Tự mình sức thuốc đi, lát nữa nhớ trả tiền là được!”
Không đến một lát, phòng y tế lại lần nữa vang lên âm thanh cô y tá cắn hạt dưa.

Giang Lê khóe mắt hồng hồng ngẩng đầu nhìn Ninh Trăn, cổ tay của cậu còn bị đối phương nắm lấy.

“Anh đi ra ngoài đi, tôi tự mình sức thuốc là được.” Giang Lê bĩu môi, kiên cường nói.

Cậu sợ lát nữa mình bị đau đến rớt nước mắt, giáo bá thất trung sau có thể yếu đuối được, hơn nữa đây còn là người mình thích, khóc lên lỡ xấu thì biết làm sao, Ninh Trăn đã không thích cậu rồi.

“Câm miệng.” Ninh Trăn tâm trạng không tốt, lạnh giọng nói, buông cổ tay Giang Lê ra, ngồi xổm trước mặt Giang Lê, cẩn thận mà vén ống quần lên.

Quần cọ vào vết thương trên đầu gối, Giang Lê theo bản năng mà rụt chân, cảnh giác mà nhìn Ninh Trăn.

Ninh Trăn lại lần nữa làm chậm hơn, mềm nhẹ mà kéo ống quần cậu đến đùi, lộ ra cẳng chân trắng nõn cùng với vết thương không nỡ nhìn trên đầu gối của cậu.

Vết thương đỏ thẳm trên đầu gối của cậu rất chói mắt, Ninh Trăn mắt tối sầm lại, trong con ngươi sâu thẳm cất chứa cảm xúc không muốn người khác biết.

“Anh đưa cồn cho tôi, tôi tự mình làm.” Giang Lê nhìn sắc mặt Ninh Trăn âm u, sợ hắn trong lúc cháy nhà mà đi hôi của sẽ ra tay với mình, đành giành nói trước.

Ninh Trăn làm lơ yêu cầu Giang Lê, đổ cồn ra nắp, dùng tăm bông nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên đầu gối của Giang Lê, tăm bông nhẹ nhàng lướt qua trên miệng vết thương.


Đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, Giang Lê lại như không cảm nhận được, chỉ chỉ có thể cảm nhận được tăm bông nhẹ nhàng chạm vFo vết thương của mình.

Xử lý xong đầu gối, Ninh Trăn đứng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm lòng nàn tay thê thảm của Giang Lê, đổi tăm bông tiếp tục sát trùng.

Lo lắng mạnh tay sẽ làm đau Giang Lê, Ninh Trăn toàn bộ quá trình đều cong lưng cúi đầu, mất khoảng mười phút mới xử lý xong cái tay.

Rửa cồn xong, Giang Lê vươn tay phải nguyên vẹn của mình, cầm lấy tăm bông nói: “Tôi tự mình làm.”
Ninh Trăn luôn giúp cậu, sẽ làm cậu không nhịn được hiểu lầm mất.

Giang Lê sợ mình hiểu lầm ý của Ninh Trăn sẽ làm ra mấy chuyện mất mặt, cậu muốn lúc nào cũng phải nhắc nhở mình, Giang Lê với Ninh Trăn là đối thủ của nhau, bọn họ hòa bình ở chung với nhau như vậy là không đúng.

Ninh Trăn nhìn thấy ánh mắt kiên trì của Giang Lê, mặt liền đen, đứa tăm bông cho cậu.

Nhưng mà, Giang Lê lại không hề có kinh nghiệm xử lý vết thương, xuống tay không biết nặng nhẹ, đem tăm bông dính cồn chọc thẳng vào miệng vết thương.

“A –” Giang Lê nháy mắt bị đau đến rơi nước mắt, cắn môi muốn rách da.

“Ngu.” Ninh Trăn vừa tức vừa buồn cười, lập tưc cầm lấy tăm bông trong tay Giang Lê, lại cầm lấy tay trái của cậu mà sức thuốc.wattpadtien161099
Giang Lê nhìn bộ dáng khẩn trương của Ninh Trăn, bĩu môi, mạnh miệng mà nói: “Tôi chỉ là không thuận tay, amh đừng nghĩ anh giúp tôi một lần, tôi sẽ làm hòa với anh.

Nếu không phải anh kéo tôi, tôi cũng không ngã trên người anh, rồi bị trầy da.”
Ninh Trăn nâng mắt, lạnh lùng nhìn Giang Lê một cái, sau đó đè mạnh tăm bông lên miệng vết thương.


“A — đau đau đau, giết người nè.” Giang Lê bị đau đến la to, hai con mắt không kiềm được mà rơi xuống hai giọt nước mắt.

Ninh Trăn như là nhớ đến chuyện gì đó không vui, biểu tình hờ hững nói: “Dơ.”
Giang Lê giơ tay phải, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt mình, khóe mắt đỏ bừng không thể tin được mà nhìn Ninh Trăn, hỏi: “Anh nói tôi dơ?”
Ninh Trăn đứng dậy đem tăm bông ném vào thùng rác, dọn dẹp thuốc xung quanh, lãnh đạm nói: “Đi trả tiền thuốc.”
“Không được, anh phải nói rõ ràng, anh nói ai dơ? Tại sao tôi lại dơ được?” Giang Lê không chịu tha.

Ninh Trăn dọn dẹp thuốc xong, liền ném vào ngực Giang Lê, tay bỏ vào túi quần đi ra ngoài.

Giang Lê vội vàng chạy đến trả tiền thuốc cho cô y tá, chạy theo, nắm lấy tay Ninh Trăn không cho hắn đi: “Cho dù anh giúp tôi xử lý vết thương, nhưng anh cũng không được chửi tôi.”
Ninh Trăn hít sâu một hơi, trên cao nhìn xuống Giang Lê thấp hơn mình nữa cái đầu, duỗi tay chọc chọc vai của cậu, lạnh lùng nói: “Em lúc trước nằm bò trên người của ai, tự mình nghĩ.”
Nói xong, liền lạnh nhạt mà bước đi.

Tác giả có lời muốn nói:
– ———–*——————
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.