Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Chương 15: Ninh Trăn Lại Cứu Cậu Một Lần Nữa


Đọc truyện Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt – Chương 15: Ninh Trăn Lại Cứu Cậu Một Lần Nữa


#tien161099 đã beta
Trong lớp cười vang, sôi nổi quay đầu nhìn Giang Lê đứng cuối lớp.

“Ha ha ha ha ha, cười chết, đúng là anh Giang của tao.” Chu Kính Sơn ôm bụng cười to.

Wattpadtien161099
Giang Lê siết chặt sấp bài thi trên tay, đứng tại chỗ, trên mặt hốt hoảng, muốn đào một cái lổ chui xuống cho rồi.

Cậu hối hận vì biểu hiện vừa rồi, muốn làm diệu quan hệ với Ninh Trăn lúc nào không được, tại sao lại đi trả bài thi chứ!
Hiện tại mọi người đều nhìn chằm chằm cậu, chắc là mỗi một người trong lớp dêdu đang cười nhạo cậu, Giang Lê trong lòng muốn chết cũng có.wattpadtien161099
Cậu chấp nhận mà xoay người, bài thi thứ hai chính là của Chu Kính Sơn, lát nữa lại bị cười nữa.

Đúng lúc này, Ninh Trăn bỗng nhiên đến bên cạnh cậu, duỗi tay ấn cậu ngồi xuống, đồng thời cầm lấy sấp bài thi trong tay cậu, lạnh nhạt phát tiếp.

Ninh Trăn sắc mặt rất thối, nhận lấy bài tji các bạn học đều không dám cười nữa, sôi nổi thu liễm lại.

Giang Lê nhìn Ninh Trăn trong lớp đi tới đi lui, mím môi, trong lòng rất hụt hẫng.

Ninh Trăn lại cứu cậu một lần.


Chắc là còn nể tình cũ, mới có thể ra tay cứu giúp hai lần.

Giang Lê kiềm nén lại khó chịu trong lòng, tự nói với mình, đừng nghĩ nhiều, Ninh Trăn không có khả năng thích mày đâu, ghét còn không kịp nữa kìa.

Ninh Trăn phát xong bài thi, về chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Giang Lê.

Giang Lê hồi hộp, liếc mắt nhìn mọi cử động của Ninh Trăn, hắn có thấy giấy note không?
Thầy toán bắt đấu sửa bài thi, Ninh Trăn chuyên tâm nghe giảng, cũng không có lấy ra sách luyện đề toán, Giang Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc viết hơi xúc động, hiện tại mất mặt liên tiếp hai lần, tâm trạng thay đổi.

Nhớ lại hai chữ kia, bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mặt, Ninh Trăn vẫn là không thèm để ý, chờ tan cậu sẽ lấy lại.

Nhưng mà, hôm nay Giang Lê hình như không được thuận lợi cho lắm, thầy toán giảng bài đầu tiên liền nói quá đơn giảng, kêu mọi người lật sách đến trang 34, rồi nói tiếp.

Giang Lê mặt liền đen thui, một bên lấy sách của mình ra, một bên lén nhìn Ninh Trăn.

Ninh Trăn vừa mở sách, hắn liền thấy được giấy note, nhưng hắn chỉ nhìn liếc qua, liền lập tức lật sách đến trang 34, nghiêm túc làm bài.

Giang Lê nhìn thấy toàn bộ hành động của Ninh Trăn, nghĩ thầm, hắn đây là có ý tứ gì, rõ ràng đã thấy còn làm bộ không hề để ý, hắn có phải thấy cậu rất mắc cười hay không?

Bỗng nhiên bị trói bởi cuốn nhật ký, lại bị điện giật, tiếp theo bị giáo viên Tiếng Anh chửi nguyên tiết, bị thầy toán phê bình trước mặt mọi người, Giang Lê cảm thấy tinh thần của mình sắp sụp rồi.

Giáo bá thất trung liên tiếp chịu đả kích, sao ai cũng khi dễ cạh? Giang Lê buồn bực mà nghĩ.

“Nghe giảng bài.” Người bên cạnh gõ gõ bàn, giọng nói lạnh như ngọc liền vang lên.

Giang Lê đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy bộ dáng nhíu mày không vui của Ninh Trăn, theo bản năng ngồi ngay ngắn nghe giảng.

Tiết sau là giờ thể dục, chuông tan học vừa vang, Giang Lê kéo khóa đồnv phục, đi phía sau Ninh Trăn theo ra ngoài, mấy lớp khác cũng ùa ra theo, lập tức tách hai người ra.

Nhưng Giang Lê vẫn như cũ có thể nhìn thấy cái ót của Ninh Trăn trong biển người.

Thất trung rất nghiêm khắc, đến sân thể dục, cả lớp nhanh chóng xếp hàng, Giang Lê bị đẩy ra phía ngoài, đứng phía trước Ninh Trăn.

Đây là lúc cậu thích nhất, chạy theo đội ngũ của lớp.

Mỗi lần chạy, Ninh Trăn khi chạy ngực thường hay đụng vào lưng cậu.

Lúc đó, Giang Lê cả người giống như bị điện giật, cả trái tim cũng ngứ không thôi.

Tác giả có lời muốn nói:
– ———*———-
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Ôi hai ẻm….!tình trong như đã mặt ngoài còn e ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.