Đọc truyện Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt – Chương 10: Tôi Không Bao Giờ Tìm Anh Chơi Nữa!
#tien161099 đã beta
Tục ngữ có nói, muốn nắm lấy trái tim của người đàn ông, thì trước tiên phải nắm lấy dạ dày của anh ta.
Giang bếp trưởng, tự tin mà biểu diễn tài nấu ăn của mình, tự tin tràn đầy, cái khác cậu không nói, tài nấu ăn của cậu là khỏi chê!
Ninh Trăn không thích ăn cay, Giang Lê tính làm món cải trắng xào hơi cay, lại làm thêm món khoai tây hầm thịt ăn chung với cơm, trước tiên là phải giải quyết vấn đề ăn uống trước.
Giang Lê lấy tạp dề trên tủ lạnh mang vào, vừa buộc lại vừa đi ra ngoài, giương giọng hỏi: “Ninh Trăn, anh muốn uống sữa gạo hay sữa đậu nành?”
Ninh Trăn đang ngồi trong phòng khách nghe được âm thanh liền quay đầu, nhìn thấy gương mặt nhu hòa Giang Lê, hơi sửng sờ, đột nhiên đứng dậy hỏi: “Em muốn anh làm cái gì?”
Giang Lê: “……”
“Tôi hỏi anh tối nay muốn uống cái gi?” Giang Lê cạn lời nói.
Ninh Trăn đi đến đứng bên cạnh Giang Lê: “Sữa đậu nành đi.
Em muốn anh làm cái gì?”
Giang Lê kỳ quái liếc nhìn Ninh Trăn, nguyên một buổi tối hắn chỉ nói mấy câu này, chẳng lẽ là cảm thấy áy náy khi khách nấu cơm còn mình ngồi chơi?
“Nếu không anh băm thịt giúp em đi?” Giang Lê quyết định đồng ý cho suy nghĩ muốn giúp đỡ nấu ăn của sát thủ phòng bếp.
Ninh Trăn gật gật đầu, đến phòng bếp vùi đầu băm thịt, Giang Lê đi phía sau hắn hỏi: “Máy làm sữa đậu nành nhà anh ở đâu?”
“Tủ phía dưới nồi cơm điện.” Ninh Trăn ôn hòa nói.
Giang Lê tung ta tung tăng đi lấy máy nấu sữa đậu nành ra, cho thêm ít nước, chờ máy làm ra sữa đậu nành là xong, lấy nồi cơm bỏ gạo vào nấu cơm ăn, lúc này mới bắt đầu bắt bếp xào cải trắng.
Dầu văng lên, Giang Lê đứng ra xa, vươn tay bỏ thịt vào xào, sau đó xoay người liền chạy, cậu quên luôn Ninh Trăn đang đứng băm thịt phía sau, thêm chút nữa cái trán liền đụng vào vai Ninh Trăn.
Ninh Trăn phản ứng rất nhanh bỏ con dao trên tay ra, tay phải ôm lấy eo Giang Lê, xoay người một cái đứng trước người cậu.
Giang Lê vẻ mặt ngơ ngác cầm cầm cái xẻn xào rau: “Anh làm gì?”
Ninh Trăn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Em làm gì đột nhiên đụng vào lưng anh?”
“Thói quen xào rau của tôi không được hả?” Giang Lê đẩy Ninh Trăn ra, đến bên cạnh bếp điện tiếp tục xào rau, nói, “Anh Giang thịt mềm da trắng, đẹp trai ngời ngời, lỡ đâu bị phỏng dẫn đến hủy nhan sắc rồi sao?”
Phòng bếp lại một lần yên lặng lại, một lát sau, phía sau lưng truyền đến âm thanh bâm thịt như cho hả giận.
Giang Lê chà xát cánh tay, lạnh sống sưng cứ có cảm giác thịt đang băm trên thớt là thịt của mình.
Nửa giờ sau, hai người rốt cuộc cũng ngồi trên bàn cơm, không khí hơi quỷ dị một chút xíu.
Buổi chiều Ninh Trăn xuất hiện kịp thời cứu giúp chiếc xe đạp sắp bị hỏng của cậu, ân cứu mạng không gì báo đáp, Giang Lê có lòng tốt làm dịu lại không khí, liền khụ một tiếng nói: “Anh chưa từng ăn qua đồ xào của tôi đi, cũng được đó.”
Ninh Trăn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng hắn ăn rất nhiều.
Chỉ có món cải xào hơi cay, Ninh Trăn cũng ăn rất nhiều luôn, Giang Lê có chút vui mừng.wattpadtien161099
Một khi vui thì sẽ nói nhiều, Giang Lê chủ động tìm kiếm đề tài, nói: “Bọn Đào Tân rất thích ăn cải trắng xào của tôi, đặc biệt ngon, anh ăn nhiêdu một chút.
Chúng tôi mỗi lần về nông thôn chơi, đều là tôi phụ trách nấu ăn, nếu không cái danh đại ca này từ đâu mà ra……”
Ninh Trăn “Bang” một tiếng đặt đũa xuống, lạnh mặt nói: “Anh ăn xong rồi.”
Giang Lê giọng nói dừng lại, nhíu mày nhìn Ninh Trăn còn bỏ mứa nửa chén cơm, một ngụm sữa đậu nành cũng không thèm uống, có chút giận rồi nha.
“Anh không muốn nghe chuyện của mấy người anh em tụi tôi?” Giang Lê không phải kẻ ngốc, lập tức giận đến bật cười.
“Em quen bạn bè nào là chuyện của em.” Ninh Trăn lúc nói chuyện dêdu không thay đổi sắc mặt, nhưng người có mắt bây giờ cũng nhìn ra là hắn đang tức giận.
Ánh mắt đó chỉ kém nói ra, nghe chuyện anh em của Giang Lê chỉ làm bẩn tai.
Giang Lê hừ cười nói: “Đương nhiên là chuyện của mình tôi.
Vậy anh ở đây nổi giận cái gì?”
Ninh Trăn nghẹn họng, lạnh lùng nói: “Kế hoạch học tập cao trung của em là đi theo mấy người đó chơi bời hả?”
“Anh cảm thấy bọn họ thành tích không cao, tôi không nên đi chơi chung với bọn họ?” Giang Lê vẻ mặt không thể tin được hỏi.
“Dì Ôn dặn dò anh phải kèm em học.” Ninh Trăn im lặng một chút, nói, “Em ít ra ngoài chơi với bọn họ đi.”
Giang Lê sắc mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Đi ra ngoài chơi? Thì ra ở trong mắt anh, chúng tôi là mấy đứa lưu manh học dốt.”
“Anh……”
Ninh Trăn muốn giải thích, bị Giang Lê đang tức giận cắt ngang: “Chúng tôi học dốt không xứng chơi với anh.
Anh yên tâm, tôi không bao giờ nấu cơm, tìm anh chơi nữa!”
Tác giả có lời muốn nói:
– —–*——–
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..