Cầu Được Kiếp Này

Chương 62


Đọc truyện Cầu Được Kiếp Này – Chương 62

Ân Xu cũng thấy không thích hợp.
Lý thị cười buông chung trà, không chút để ý, “Bọn muội muội đều im lặng đi, ta coi diễn xướng rất hay.”
Lê Viên tan tràng.
Dung Nương ôm đứa bé đi về cùng ngũ di nương.
Nàng ta ôm đứa bé ngủ giao cho vú nuôi, thân mình nhẹ, không tránh được muốn nhàn thoại cùng ngũ di nương.
Nàng ta nhỏ giọng nói: “Ngũ tỷ tỷ, ngươi nói xem hôm nay phu nhân có ý gì.”
Ngũ di nương xoay chuyển vòng tay mạ vàng trên cổ tay cười nói “Không phải Lục muội muội tinh mắt sao, sao không nhìn ra?”
“Phu nhân không thể sinh, lập tức tìm một người có thể sinh lại đây, thật là biết tính toán. Biểu cô nương này nhìn thì nhu nhược nhưng ta thấy nàng cũng không phải người cam tâm bị đùa nghịch.”
Dung Nương cười hai tiếng, “Muội muội ngu dốt, không bằng ngũ tỷ tỷ. Ngũ tỷ tỷ nghĩ sao nói vậy, muội muội vẫn là thích cùng đường với ngũ tỷ tỷ.”
Ngũ di nương liếc mắt một cái, nói “Dối trá.” Rồi không hề chờ nàng ta, tự đi về sân. Cả gia đình này người nào cũng chướng mắt.
Tan tràng, Lý thị không thả nàng trở về, ngược lại thần sắc mệt mỏi “Xu Nhi, làm con chế giễu.”
Ân Xu cười nói “Không, là cô mẫu quá làm lụng vất vả.”
Lý thị vỗ vỗ tay nàng, không nói nữa, bị người đỡ rời đi.
Ân Xu nhìn bóng dáng bà đi xa, ánh mắt lạnh xuống, tóm lại bà là người thân duy nhất của nàng, nàng vẫn còn tình nghĩa với vị cô mẫu này. Việc hôm nay, nàng hy vọng không phải như nàng nghĩ.
Mới vừa trở về sân, vòng qua cửa tròn, nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng dừng lại bước chân, “Thu Lộ, trâm cài của ta rơi ở trong viện, ngươi đi về tìm lại cho ta.”
Thu Lộ nghe lệnh lui xuống.
Ân Xu mới xoay người nói “Công tử còn không chuẩn bị đi ra?”
Lý Phàm Bạch đi ra từ phía sau, ánh mắt rất kích động, “Ân Xu cô nương, thật sự là cô?”
Ân Xu hơi giật mình, khi nàng vào sân nhìn đến hình bóng quen thuộc, còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm, không nghĩ tới đúng là hắn.
Nàng cười nói “Ân Xu là biểu cô nương đại phòng mới vào phủ, không biết công tử là?”
Lý Phàm Bạch bước nhanh đi lên phía trước, hắn cũng biết nàng cố ý gạt người ngoài, rốt cuộc thân phận của nàng thật sự không nên để người khác biết được. Hắn chỉ có thể áp xuống ý mừng trong lòng nói “Tiểu sinh Lý Phàm Bạch, nhân sĩ Thượng Kinh.”

Tình hình này khiến nàng sửng sốt, tựa như trong một chốc đã trở lại ba năm trước ở Kim Lăng.
Ban đêm nàng lên kế hoạch chạy ra Xuân Lan Uyển, chạy đến sau phố suýt nữa bị người phát hiện, lại gặp hắn, khi đó hắn vẫn là một thư sinh, nhìn thấy một cô nương đột nhiên xông ra, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn, lui xa chắp tay, co quắp nói: “Tiểu sinh Lý Phàm Bạch, nhân sĩ Thượng Kinh.”
Ân Xu phì cười thành tiếng, tâm tình thế nhưng tốt lên, mặt mày giãn ra nói: “Đồ ngốc.”
Hai chữ này cũng làm Lý Phàm Bạch nhớ lại đêm đó, hắn đứng thẳng, vẫn không dám nhìn nàng, gãi gãi cái ót.
Một hồi lâu, Ân Xu mới nói: “Nô tỳ của ta sắp trở lại, công tử mau rời đi.”
Tai Lý Phàm Bạch đỏ lên, nói “Ta là trưởng tử nhị phòng, nếu cô nương có việc, có thể tìm ta. Ta nhất định giúp cô nương vượt lửa qua sông.”
Ân Xu cười hắn, “Tâm ý của công tử ta nhận, công tử mau đi đi.”
Lý Phàm Bạch đi mất, Thu Lộ cũng vừa lúc trở về, nói “Nô tỳ không tìm được cây trâm của cô nương, thỉnh cô nương thứ tội.”
“Không sao, cũng không quan trọng.”
Còn chưa vào đêm, Ân Xu vừa dùng xong bữa tối, lười nhác nằm trên giường, đắp chăn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, cánh cửa sổ đột nhiên bật mở.
Sầm Duẫn nhảy vào, ném một hộp gỗ lên trên người nàng, sắc mặt không tốt, “Không phải rớt cây trâm? Gia mua cho ngươi một hộp, cứ việc dùng!” 
Cây trâm lăn long lóc rơi ra từ trong hộp, đủ loại kiểu dáng, phỉ thúy, trân châu, kim bộ diêu, đều là kiểu dáng lưu hành một thời Thượng Kinh.
Ân Xu dẹp cây trâm vào trong hộp, ngồi dậy, chăn theo động tác nàng rơi xuống.
Trong phòng không ấm áp bằng Thanh Cùng Viên, cửa sổ lại mở rộng, gió lạnh bên ngoài thổi vào, lạnh đến thấu xương, Ân Xu kéo chăn lên người.
Mí mắt Sầm Duẫn giật giật, giơ tay tức giận đóng sầm cửa sổ, rầm một tiếng.
Ân Xu bị hắn dọa trái tim run run.
Động tĩnh lớn như vậy bên ngoài lại không ai chú ý.
Nàng nói: “Bên ngoài đều là người của ngài?”
Sầm Duẫn không đáp, cười nhạo nàng: “Lá gan lớn nhỉ, nhanh như vậy đã gạt ta tìm được nhà tiếp theo cho mình!”
“Giang Mục Chi, Lý Phàm Bạch… Lý Ân Xu, đến tột cùng ngươi còn ẩn giấu bao nhiêu người?”
Ân Xu xốc chăn lên không nhanh không chậm đi xuống đất, trên người chỉ mặc sam mỏng, gió thổi vào qua khe hở cửa sổ, Ân Xu hắt xì một cái.

Nàng xoa chóp mũi đỏ bừng, mang giày thêu.
Sầm Duẫn nhìn động tác của nàng nhíu mày, cởi áo khoác trên người ném vào người Ân Xu.
Cái áo thô bạo phủ lên đầu nàng.
Ân Xu kéo áo khoác xuống nhìn hắn, cười hắn, nói “Công tử, ngài lại ghen.”
Than sưởi bên trong không đủ, kém xa Thanh Cùng Viên, Sầm Duẫn nhìn nàng ăn mặc đơn bạc, thô bạo buộc lại nút thắt cho nàng, bao đến kín mít. Bị người ta nói trúng tâm tư, tức muốn hộc máu: “Lý Ân Xu, ngươi bớt tìm nam nhân lại. Nếu ngươi dám lại cùng nam nhân khác giống hôm nay, ta sẽ giết hắn trước rồi tìm ngươi tính sổ.”
Đây là thật sự khiến hắn tức giận.
Nghĩ đến hôm nay nghe nói nàng cười với nam nhân khác, còn nói người ta là đồ ngốc. Sầm Duẫn lập tức muốn bóp chết nữ nhân này. Nàng luôn có biện pháp, dễ dàng chọc giận hắn như vậy.
Đuôi mắt Ân Xu nhẹ nhàng cong lên, chậm rãi nhón chân, hôn cằm hắn, xúc cảm mềm ấm dễ như trở bàn tay khiến tâm tình bạo nộ của hắn bình tĩnh trở lại.
Nàng đứng thẳng, nhìn hắn cười nói “Ngài còn giận?”
Sầm Duẫn nâng mặt nàng, hôn lên cánh môi kiều diễm kia.
Hương vị ngọt, trước sau như một làm hắn si mê.
Phía sau đến gần giường nhỏ, Sầm Duẫn đẩy nàng lên trên giường, Ân Xu nghiêng ngả ra phía sau, Sầm Duẫn thuận thế câu lấy eo nàng, kéo người vào trong lòng ngực, hai người đều ngã xuống giường.
Tối nay Sầm Duẫn như một con sư tử nổi giận, động tác cực kỳ thô lỗ.
“Sau này không được nói chuyện với nam nhân khác, không được cười với nam nhân khác, càng không được nói đồ ngốc với nam nhân khác.”
Ân Xu cười khúc khích, ôm cổ hắn, “Chẳng lẽ ngài muốn ta gọi ngài là đồ ngốc.”
Dứt lời, hô hấp nàng cứng lại.
Sầm Duẫn dữ tợn nói: “Ngươi dám.”
Ban đêm, Sầm Duẫn ôm nàng ngủ trên giường nhỏ. Giường nhỏ hẹp, hai người cũng không về giường chính, cứ như vậy chen lấn ngủ.
Ân Xu ngủ không thoải mái, nhưng lại cực mệt không muốn lộn xộn.
Hai người đang ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Thu Lộ.

“Cô nương, đã xảy ra chuyện.”
Nàng ấy đứng ở bên ngoài thấp giọng gọi một tiếng, Ân Xu không nghe thấy, chỉ cảm thấy ồn ào, nhăn mi lại.
Sầm Duẫn trấn an nàng hai câu, Ân Xu lại ngủ tiếp.
Hắn phủ thêm áo ngoài, đắp chăn cho nàng, đi ra cửa nhà kề.
Thu Lộ thấy Thế tử gia đi ra thì hoảng sợ. Nàng ấy vốn là người Thế tử gia sắp xếp đến bên cạnh Ân Xu cô nương, nhưng không nghĩ tới Thế tử gia sẽ trắng trợn đi ra từ trong phòng của Ân Xu cô nương.
Nàng ấy vội cúi đầu.
Sầm Duẫn thấp giọng “Đi ra ngoài nói.”
Thu Lộ ngẩn người, lại nhìn trong phòng tắt đèn, hiểu rõ.
Thì ra sân của Lý thị không biết vì sao nổi lên lửa lớn, Lý thị còn ở trong phòng, trong viện loạn thành một nùi. Lý Bách túc ở chỗ Dung Nương, nghe hạ nhân tới báo, chỉ dặn dò người hầu hai ba câu, lại bị Dung Nương lôi kéo trở về phòng.
Sầm Duẫn nhớ lại hôm nay Lý thị mang theo Lý Ân Xu đi nghe khúc, còn kéo theo toàn bộ hậu viện của Lý Bách, không khỏi cau mày, lên tiếng “Ngươi lui xuống trước.”
Thu Lộ lui ra ngoài.
Sầm Duẫn trở về trong phòng, Ân Xu đã tỉnh, nửa dựa vào giường nhìn hắn, “Công tử, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì lớn.” Hắn cởi áo khoác, ngồi ở bên cạnh nàng, “Đánh thức ngươi?”
Ân Xu lắc đầu, “Ta vừa vuốt bên cạnh không có ai, nên tỉnh.”
Khóe miệng Sầm Duẫn cong lên, nhìn nàng, “Sau này ngày ngày đều cho ngươi vuốt.”
Ân Xu thấy hắn lại nói đến nơi khác, mắt đẹp trừng hắn, nói “Ngài còn chưa nói xảy ra chuyện gì?”
Sầm Duẫn nắm lấy bàn tay lộ ra bên ngoài của nàng, nhàn nhạt nói “Sân Lý thị nổi lửa.”
Ân Xu buồn ngủ ngồi thẳng dậy, trong đầu xoay chuyển trong chốc lát, rút tay về, buộc lại nút thắt áo trong đi xuống giường.
Sầm Duẫn phủ thêm áo ngoài cho nàng, nói “Ngươi đi làm gì?”
“Ngài chắc cũng biết, Lý thị hao tâm tốn sức tìm ta mục đích không đơn thuần, ta muốn nhìn xem bà ta muốn làm cái gì.” Ân Xu đáp hắn.
“Vậy bản thân ngươi thì sao? Muốn bà ta sẽ làm gì?” Sầm Duẫn đè nàng lại, để nàng ngồi ở trên giường. Hắn ngồi xổm xuống, nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, chân nàng lạnh, hắn nắm ở trong lòng bàn tay, dùng bàn tay to truyền độ ấm cho nàng. Cầm trong chốc lát, mới mang vớ xỏ giày thêu cho nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Ân Xu ngồi cao, lần đầu tiên hắn ngước nhìn nàng. Lông mi Ân Xu run rẩy, tay siết chặt góc áo, nhất thời không biết nên nghĩ như thế nào.
Nàng mặc xiêm y xuống đất, Sầm Duẫn tránh đường cho nàng. Đi tới cửa, Ân Xu dừng chân, lại chạy trở về, hai tay vòng lấy eo hắn, nhỏ giọng nói “Bà là cô mẫu của ta, là thân nhân duy nhất của ta, cuối cùng ta không muốn bà làm như vậy.”
Sầm Duẫn cười ôm sát nàng, hôn đỉnh đầu nàng, trong lòng tiểu hồ ly chung quy vẫn còn tình nghĩa, như thế rất tốt, ít nhất còn chưa cứng thành một cục đá, ý chí sắt đá, hắn cạy mãi cũng không ra.

Hắn nói “Đi đi, sau này ngươi còn có ta.” Trong phòng không đốt đèn, giữa đêm tối yên tĩnh, làm như bởi vì những lời này của hắn, có thứ gì đó quanh quẩn quanh thân hai người.
Giờ phút này nói không cảm động là giả, nàng cười bình ổn cảm xúc.
Ân Xu ra cửa phòng, Sầm Duẫn nằm trở về giường nhỏ, độ cong trên khóe miệng vẫn chưa giảm, Lý thị lăn lộn như thế, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Lúc Ân Xu chạy tới, lửa lớn gần như dập tắt, chỉ còn ngọn lửa nhỏ.
Lý thị được người cứu ra, trên người còn mặc áo đơn, chỉ khoác một cái áo lông chồn, tóc tai hỗn loạn, trên mặt đều là tro bụi, đôi mắt ngơ ngác nhìn nhà chính bị lửa lớn thiêu rụi.
“Cô mẫu?” Ân Xu đến bên cạnh bà, muốn nâng bà dậy.
Lý thị thấy nàng mới hoàn hồn, mượn lực của nàng đứng lên, giọng nói thê lương, “Xu Nhi, cô phụ con có tới không?”
Ân Xu lắc đầu, nàng nghe nói, Lý Bách ở chỗ Dung Nương, ban đêm gió lớn, ông ta làm sao tới.
Lý thị sầu thảm cười, nói “Con theo cô mẫu lại đây.”
Ân Xu đi theo bà vào nhà kề, vào phòng, Lý thị đột nhiên quỳ xuống đất, “Xu Nhi, cô mẫu có việc muốn cầu con.”
Ân Xu không đỡ bà, âm thanh nàng bình tĩnh nói, “Cô mẫu muốn cầu Ân Xu chuyện gì?”
Lý thị ngẩng đầu nhìn nàng, “Cô mẫu muốn cầu con, lưu lại cho cô mẫu một hài tử, cô mẫu cùng đường, chỉ có thể cầu con.”
Thấy Ân Xu thật lâu không đáp lại, ánh mắt bà càng vội vàng, bắt lấy tay áo nàng, “Hôm qua cô mẫu biết được, con ở Kim Lăng chỉ là một hoa nương, việc hầu hạ nam nhân. Chỉ cần con chịu bò lên trên giường Lý Bách, sinh một đứa bé, cô mẫu bảo đảm, ngày sau tìm hộ nhà thể diện cho con, làm con gả đi vẻ vang, đây không tốt hơn trước kia sao?”
Ân Xu lạnh mặt nhìn bà, đẩy bà ra, hai tay nắm chặt, “Cho nên, cô mẫu biết được trước kia ta là thứ không lên được mặt bàn, mới gấp gáp không chịu nổi?”
“Cô mẫu tính toán cũng tốt quá, ngài tưởng ta sẽ đồng ý sao?”
Quả nhiên, mấy ngày nay bà làm như vậy là muốn cho nàng biết bà ở cái hậu viện này khổ cỡ nào, đáng thương bà, niệm một tia tình thân cuối cùng.
Trước kia Lý thị cũng không phải không nghĩ tới tìm mấy nô tỳ bên cạnh đưa cho Lý Bách, nhưng những nô tỳ đó đều không có thai, vô dụng.
Sau đó, bà mới nghĩ đến, khi Ân Xu còn nhỏ có đạo sĩ tính cho nàng, nàng là mệnh nhiều con nhiều phúc. Lý thị lại ngẫu nhiên biết được nàng còn sống, lúc này mới hao tâm tốn sức tìm nàng.
Lý thị thu hồi tâm tư, quỳ trên mặt đất cầu xin nàng “Xu Nhi, con đáng thương cô mẫu đi. Hôm nay con cũng thấy được, cô mẫu không có hài tử không nơi nương tựa, lại không được Lý Bách sủng ái, sớm hay muộn cũng không còn chỗ dừng chân trong căn nhà này!”
“Con giúp cô mẫu, chỉ mấy đêm thôi, con xinh đẹp như vậy, Lý Bách tất nhiên sẽ thích.”
Ân Xu nhìn dáng vẻ này của bà, bất giác châm chọc, tình thân duy nhất trong lòng nàng, chính là như vậy, ở nơi nhà cao cửa rộng chậm rãi trở nên ích kỷ hèn mọn.
Nàng còn nhớ rõ khi còn bé cô mẫu ôm nàng vào trong lòng ngực, ngày ấy nàng ham chơi, đốt cháy phòng bếp, là cô mẫu cứu nàng ra từ trong biển lửa, trên người bà còn bởi vậy lưu lại một vết sẹo.
Nàng mỉm cười, nàng lại có tư cách gì đi chỉ trích bà, bản thân không phải cũng như thế, vì một tấc vinh hoa, vẫn luôn bán đứng chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.